Gió lạnh trong hầm thổi từng trận.
Ánh nến đèn chong suy yếu thăm thẳm.
Bốn phía xung quanh còn trải rộng người hoại tử tướng mạo khủng bố quái dị.
Ở dưới cảnh tượng như thế này, Tô Hồng khóc không ra nước mắt nhìn Hạ Tinh Hoàng đang bức hỏi mình.
Đây rốt cuộc là cái tác phẩm gì đây a, mạng của mình sao lại khổ như vật, đời này một mực yêu một người lại chính à loại bệnh kiều này!
Hắn hít sâu một hơi, yên lặng nhìn về phái Hạ Tinh Hoàng, ôm quyết tâm chết cũng không từ hỏi ngược lại:
"Ngươi thực sự muốn biết?"
Trong mắt Hạ Tinh Hoàng lại mê mang, nhưng rất nhanh gật đầu: "Nói".
Tô Hồng bình tĩnh ngửa đầu mà nhìn kỹ hắn, chậm rãi nói:
"Bởi vì yêu"
Hạ Tinh Hoàng sững sờ.
Yêu?
"Bời vì ta yêu ngươi, vì lẽ đó ta khoang dung người vì ngươi làm tất cả, dù cho ta biết ngươi sẽ không khống chế được tổn thương ta, nhưng ta lại không đành lòng thương tổn ngươi"
Tô Hồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Tinh Hoàng, từng c