"Kiếp này ta thẹn với ngươi, nếu ngươi không muốn lãng quên….Vậy, ta tiện đây lấy chết tạ tội, mong ngươi một đời tự do vui vẻ…."
Lý Ngọc Trần cười khổ nháy mắt, tay cầm cây kiếm dài nhọn trong chớp mắt nhắm ngay phần gáy của chính mình.
"Lý Ngọc Trần!"
Tô Hồng và Mạc Vân Trạch đồng thời cùng ra tay, nhưng Tô Hồng lại chậm bước, Mạc Vân Trạch dùng hết sức lực toàn thân vọt về hướng Lý Ngọc Trần, một chưởng đẩy kiếm của hắn ra.
"Ngươi cho rằng chỉ cần chết, ta sẽ tha thứ cho ngươi à!"
Mạc Vân Trạch điên cuồng hét lên một tiếng, một tay nhấc cổ áo Lý Ngọc Trần lên, kéo cả người lên theo, "Ta muốn ngươi, cả đời này, đều sống không bằng chết…!"
Bước chân Tô Hồng đình trệ, lập tức lùi về sâu mười mấy trượng.
Chỉ thấy Mạc Vân Trạch nhanh như tia chớp rút ra một thanh đoản đao, sắt mặt dữ tợn ra tay cắt đứt gân tay gân chân Lý Ngọc Trần.
"Lý Ngọc Trần, e rằng ngươi còn chưa biết, cha ta trước khi tạ thế ba ngày, nhờ ngươi ban tặng, chặn đ