Vậy là họ có quen nhau?
Tôi không chắc, cái suy nghĩ đấy cứ vẩn vở trong đầu tôi. Mẹ đã lấy bố và sinh ra tôi. Mặc dù gia đình không mấy hoà thuận nhưng tôi đã trải qua năm sống trên đời mà ko hề biết mẹ mình có một mối quan hệ với người đàn ông khác.
Tôi sẽ không tin cho đến ngày hôm nay.
Đã tuần kể từ khi bố tôi hay về nhà trễ. Và ông càng say xỉn nhiều hơn. Mỗi khi ông say, ông không hay đập phá đồ đạc hay nôn oẹ mà chỉ có tật lải nhải rất lâu.
Mẹ nói bố bị áp lực bởi công việc, giám đốc nhiệm kì lên thay và đặt rất nhiều trọng trách lên người bố tôi. Tôi cũng sẽ hiểu và thông cảm cho bố nhưng không phải trong tình huống này.
Tôi mở cửa, một người phụ nữ váy đỏ đang đứng cạnh bố tôi. Ông nhìn có vẻ không biết trời đất là gì nữa. Tôi nhanh chóng gọi mẹ và dìu bố vào phòng.
Trở lên với cái tổ ấm quen thuộc, tôi tắt đèn và kéo chăn lên ngủ. Không nhớ đã bao lâu trôi qua, cửa sổ bắt đầu đập bụp bụp bởi những cơn gió.
Mưa dần nặng hạt, và trên hết tôi quên không cài chốt cửa. Ôi mẹ tôi sẽ giết tôi mất.
Chật vật mãi với cái cửa, tôi mò lên giường tiếp tục giấc ngủ bị phá vỡ. Và giờ là gì đây. Có tiếng nói dưới nhà, tiếng nói ngày một to và nó làm tôi thấy khó chịu.
Tôi bước xuống cầu thang và xác định được bố mẹ đang cãi nhau. Thật vậy sao? Họ không thể làm việc gì hơn ngoài việc suốt ngày cãi nhau vào đeem khuya à?
“ Tôi đã nói với cô đừng có qua lại với tên thầy giáo kia nữa!” Bố gằn giọng nói chỉ thẳng tay vào mẹ tôi
“ Anh nghĩ anh như thế nào, hôm nay anh có biết ai đưa anh về nhà ko? Là một trong số mấy con đứng ở ngoài đường kia kìa!”
“ ít ra cô ta còn tốt đẹp hơn cô, cái loại phụ nữ..l “
“ Đủ rồi!” Tôi hét lên , trong lòng tràn đầy bực tức. Tôi chỉ muốn đập tung một cái gì đó ngay lúc này.
“ Bố mẹ không nghĩ cho con thì cũng nghĩ cho người khác chứ? Đêm hôm, con cần phải ngủ, hàng xóm cần phải ngủ. Cả bố mẹ cũng cần phải ngủ! Làm ơn đừng như thế nữa bố mẹ!”
“ con ranh kia mày ngậm mồm cho tao!” Bố tôi mắt đỏ rực, có lẽ do tác dụng của rượu và nối tức giận trong người ông. Ông lấy cây roi để trong góc chuẩn bị đánh tôi.
“ Bố, Mẹ quá đáng lắm. Bố. Mẹ có bao giờ lo lắng cho con đâu. Từ khi sinh ra đến giờ, con chưa từng thấy bố mẹ sống hoà thuận với nhau không... Không chửi nhau. Bố tưởng con sướng lắm à cứ nhìn gia đình cãi nhau như thế! “
“ Venus đủ rồi con lên phòng đi “ mẹ tôi quát
“ con chán lắm rồi, Thật sự chán lắm rôi! “
Tôi xỏ dép và mở khoá cửa trong tốc độ đáng kinh ngạc
“ Tại sao bố mẹ lại là bố mẹ của con. Con ước gì con không phải con của bố mẹ. CON ƯỚC GÌ BỐ MẸ CHƯA TỪNG GẶP NHAU. CON ƯỚC GÌ CON KHÔNG BAO GIỜ LÀ CON CỦA BỐ MẸ. CON GHÉT CÁC NGƯỜI!” Tôi hét lên trong cơn đau đớn và tuyệt vọng. Bật cửa rồi chạy ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa, sấm vẫn còn đánh và tôi thì đầu trần như nhộng đứng ở ngoài đường.
Tôi vừa ra khỏi ngôi nhà mà không hề có tình thương.
Và.... Tôi không có cảm giác gì nữa. Hiện tại tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Tôi đã chạy quá xa nhà trong trời mưa và với bộ đồ ngủ chết tiệt. Và trời thì cực kì tối.
Tôi muốn về nhà nhưng cũng không muốn về nhà. Dần dần lạc phương hướng, tôi ngồi tạm vào chiếc ghế đá ở đó. Mưa vẫn cứ dội vào mặt tối, rát rát và mặn mặn.
Qua mấy giây phía cuối đường có tí ánh sáng, phải chăng là bố mẹ đi tìm tôi sao? Tôi sẽ không quay về đâu.
Nhưng bước chân không nghe theo lời nói, tôi đi dần dần về cuối đường và nhận ra ánh sáng ngày một lớn hơn. Mưa nặng hạt quá, mắt tôi không thể nào mở nổi.
Tôi cố lê lết từng bước chân về phía ánh sáng ki và chợt nhận ra một điều.
Tiếng còi vang lên inh ỏi, chiếc xe tải đang vù vù lao về phía tôi.
Không kịp nữa rồi...