Chương : Bác sĩ nói tình huống không lạc quan
Cả một quãng đường không biết Hạ Vũ Hào đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ hai lăm phút sau đã chạy tới được Club Mộng Hương.
Kết quả anh vừa thở hổn hển bước xuống khỏi xe, còn chưa bước vào cửa lớn của Club Mộng Hương đã nhận được điện thoại của Mộng Hàm gọi tới: "Tổng giám đốc Hạ, chúng ta chạy thẳng đến bệnh viện Đệ Nhất luôn, Hướng Thu Vân đang cấp cứu ở đó."
Hạ Vũ Hào cúp điện thoại, hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt bước lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện Đệ Nhất.
Gần như cùng lúc khi anh tới bệnh viện thì cũng có hai người cảnh sát giao thông đi tới đây, họ cung kính nói: "Tổng giám đốc Hạ, anh tổng cộng vượt qua ba mươi sáu cái đèn đỏ, chúng tôi sẽ thu hồi và hủy bỏ giấy phép lái xe của anh, hơn nữa yêu cầu anh...!"Xin lỗi, tôi đang có việc gấp!" Đầu óc Hạ Vũ Hào đang trống rỗng, hai bên tại đều đã ù đi, căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, cũng không có tâm trạng nghe bọn họ nói.
Anh đẩy ra hai người cảnh sát giao thông, chạy nhanh tới thang máy.
Ba giờ sáng ở bệnh viện vẫn đông nghẹt người.
Hạ Vũ Hào mặc một bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, toàn thân ướt đầm, nhìn qua vừa khổ sở vừa kì quái, rất nhiều người đang tò mò nhìn anh.
Anh căn bản không để ý tới ánh mắt của bọn họ, anh bây giờ chỉ nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng cấp cứu.
Có rất nhiều người cũng đang chờ thang máy, Hạ Vũ Hào chỉ nhìn sơ qua một chút, liền nhanh chóng chạy về phía cầu thang bộ, một bước chân bỏ qua ba bốn bậc cầu thang, nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu.
Hai người cảnh sát giao thông nhìn nhau, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộng Hàm và Chu Hồng đều đứng ở đó.
Hai người ở trên sân thượng dầm mưa một lúc, quần áo sớm đã bị ướt hết, lúc này đang dính sát vào người, vẽ ra những đường cong tinh xảo và nóng bỏng.
Thấy Hạ Vũ Hào tới đây, Chu Hồng từ trên ghế đứng lên, lương tâm cắn rứt, bất an vặn xoắn hai tay, cúi thấp đầu xuống, chột dạ không dám lên tiếng.
"Tổng giám đốc Hạ!"Cơn mưa khiến người khác cảm thấy ngượng ngùng, khổ sở nhưng lại làm Mộng Hàm càng thêm gợi cảm thu hút ánh nhìn.
Cô ta cau nhẹ mày đi về phía Hạ Vũ Hào, ngay cả một động tác vô tình làm ra trong lúc không để ý cũng đầy mê hoặc..
Giọng của Hạ Vũ Hào mang theo một sự lo lắng mà trước đây anh chưa bao giờ nhận ra: "Hướng Thu Vân thế nào?” "Đang trong phòng cấp cứu, bệnh phù phổi và tật ở chân đều tái phát cùng một lượt, bác sĩ nói tình huống không được khả quan cho lắm." Mộng Hàm lắc đầu, đôi mắt câu hồn đoạt phách nhìn thoáng qua hai vị cảnh sát giao thông: "Đây là
Hai cảnh sát giao thông đều là người trẻ tuổi, bị cô ta dùng ánh mắt lơ đãng nhìn như vậy, mặt lập tức đỏ lên.
Một người trong đó lắp bắp nói: “Chúng tôi nhận được báo cáo, nói....!Nói có người ở...!Ở nội thành đua xe, sau đó liền chạy theo tới đây.
“Thì ra là như vậy ” Mộng Hàm quét mắt nhìn trên người Hạ Vũ Hào, áo ngủ quần ngủ dép lê, cô ta đưa tay lên xoa giữa lông mày rồi nói chuyện với hai người cảnh sát giao thông: “Tổng giám đốc Hạ bây giờ có việc cũng không tiện nói chuyện, hơn nữa ở đây là bên ngoài phòng cấp cứu cũng không thể nói chuyện, hai vị cùng tôi qua bên kia một lát" Hai vị cảnh sát giao thông đi cùng với Mộng Hàm về phía ngược lại với phòng cấp cứu.
Hạ Vũ Hào ngơ ngác đứng trước cửa phòng, nhìn thẳng vào ba chữ “phòng cấp cứu” kia, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Bác sĩ nói không được lạc quan, không lạc quan là như thế nào?
Tay chân anh như nhũn ra, cảnh tượng trước mắt biến thành màu đen, cảm giác hoảng sợ và lo lắng chưa từng xảy ra đang bao trùm lấy từng tế bào trong người.
Hướng Thu Vân có khả năng sẽ chết...!Ý nghĩ này ở trong lòng đã bắt đầu lên men, hai tay buông thống hai bên thân thể bắt đầu run lên mất kiểm soát.
Chu Hồng đứng bên cạnh trộm liếc anh một cái, lại phát hiện sắc mặt anh rất khó coi, cô ấy hốt hoảng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thậm chí còn cố tình thả lỏng hơi thở.
"Đã trễ như vậy rồi sao cô ấy còn lên sân thượng? Làm sao cô biết cô ấy ở trên đó?" Âm thanh lạnh lẽo của Hạ Vũ Hào đánh vỡ sự im lặng yển hành lang.
Gần như cùng lúc khi anh mở miệng nói chuyện, trái tim Chu Hồng cũng lộp bộp một tiếng sau đó đập nhanh hơn như muốn thoát khỏi lòng ngực của cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy có lòng kính ngưỡng và sợ hãi đối với tổng giám đốc Hạ nhưng lần này vì trong lòng có tâm sự, còn có một thêm một chút phẫn nộ thay cho Hướng Thu
Vân.
Cô ấy cúi đầu nhẹ giọng nói: "Khoảng hơn một giờ sáng hôm nay tôi về tới ký túc xá, không được bao lâu thì Lâm Tuyết Nghibạn cùng phòng của tôi và Hướng Thu Vân, cũng trở về" "Từ trước tới nay khi cô ta trở lại ký túc xá thì luôn miệng mắng chửi người nhưng hôm nay tâm trạng lại rất tốt nên tôi thuận miệng hỏi cô ta một câu Hướng Thu Vân đi đầu rồi, cô ta nói sau này Hướng Thu Vân sẽ không quay lại đây nữa, còn nói có khi ngày mai Hướng Thu Vân đã chết.
"
Hạ Vũ Hào suy nghĩ rối loạn, không có tâm trạng mà nghe cô ta thao thao bất tuyệt.
"Nói ngắn gọn.
Thanh âm của anh không lớn, cũng không mang theo cảm xúc nhưng Chu Hồng vẫn bị anh dọa cho sợ hãi.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, nói ngắn gọn: "Lâm Tuyết Nghi chưa bao giờ ngừng đối phó với Hướng Thu Vân, tôi phát hiện Lâm Tuyết Nghi có điểm không đúng, vì vậy mới gọi cho đồng nghiệp hỏi xem Hướng Thu Vân đang ở đâu, đồng nghiệp nói Hướng Thu Vân bị quản lý Chu phân công đi quét dọn sân thượng " "Tôi lọ Hướng Thu Vân sẽ xảy ra chuyện nên lập tức chạy lên sân thượng, sau đó liền phát hiện cô ấy." Cô ấy nghẹn ngào một chút: "Phát hiện ra cô ấy sắp không ổn."
Hạ Vũ Hào bị ba chữ "sắp không ổn" đâm cho đau nhói, cánh môi anh run rẩy, thân thể không kiểm soát được mà run lên.
Thấy bộ dạng này của anh, Chu Hồng một câu cũng không dám nói ra, cô ấy cố gắn thả nhẹ hơi thở, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không ngừng cầu nguyện cho
Mộng Hàm mau quay lại.
Hạ Vũ Hào cũng không tiếp tục nói chuyện với cô ấy, anh vẫn đứng bất động trước cửa phòng cấp cứu giống như một bức tượng điêu khắc vô hồn, chỉ còn nước mưa đọng trên tóc trên quần áo anh đang tích tách rơi xuống mặt đất.
Mỗi lần một giọt nước mưa rơi xuống sàn nhà vang lên âm thanh tí tách cực nhỏ, cũng đều làm cho Chu Hồng giật mình theo.
"Tổng giám đốc Hạ, mọi việc đã được xử lý ổn thỏa nhưng bằng lái xe của anh sẽ bị thu hồi và hủy bỏ, cần phải thi lại một lần nữa." Mộng Hàm sau khi thương lượng tốt với hai người cảnh sát giao thông kia xong, lướt thân hình duyên dáng đi về phía này.
Hạ Vũ Hào có chút ngơ ngác mà quay đầu, ừ một tiếng sau đó cũng không nói gì.
Thấy vậy Mộng Hàm khẽ thở dài, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh nữa.
Cô ta nhìn sang Chu Hồng đang đứng một bên, hơi nhướng mắt hỏi: “Cô đến sớm hơn tôi lâu như vậy tại sao không gọi xe cấp cứu?"
Nghe vậy Hạ Vũ Hào cũng quay đầu, ánh mắt sâu thắm dừng trên người Chu Hồng, đáy mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
"!" Toàn thân Chu Hồng đều căng chặt, ánh mắt chớp động so với bình thường nhanh hơn nhiều, rên rỉ một tiếng, dưới ánh mắt của hai người liền nói: "Tôi...!Tôi lúc ấy quá...!Quả luống cuống, không nghĩ tới gọi...!Gọi xe cấp cứu.
Hạ Vũ Hào tiến lên một bước tới trước mặt cô ấy, đáy mắt lạnh băng một mảnh: "Phải không?"
Chu Hồng bị anh nhìn đến mặt không còn giọt máu, thân thể ngăn không được run rẩy, liên tục nuốt mấy ngụm nước miếng.
Cô ấy vốn đã sợ anh, sau này lại biết anh đột nhiên đánh gãy chân Hướng Thu Vân nên càng thêm sự hãi anh hơn trước kia.
“Nghĩ kỹ rồi lại trả lời.” Ánh mắt Hạ Vũ Hào giống như đang đóng đinh trên người cô ấy, mỗi lời nói đều mang theo khí lạnh thấu xương.
Chu Hồng thật sự không gánh nổi áp lục do anh và Mộng Hàm mang đến nên đành nói đúng sự thật: "Ban đầu tôi đã kêu xe cấp cứu nhưng Hướng Thu Vân lại cầu xin tôi nên tôi đã gọi lại cho nói họ không cần đến nữa!"
Nói tới đây cô ấy thật sự không nhịn được: "Nếu tôi là Hướng Thu Vân, đột nhiên từ cô chủ nhà họ Hướng biển thành nữ phục vụ tại Club Mộng Hương, không chỉ bị người đánh gãy chân, còn bị trần truồng ném ra ngoài, hơn nữa còn có nhà mà không thể về, còn luôn bị cha mẹ trách móc nặng nề, tôi cũng sẽ cảm thấy có khi chết đi còn tốt hơn là sống tiếp!
Sau khi nói xong cô ấy liền hối hận, cúi đầu không dám lên tiếng nữa..