Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
Chương : Xe bị đánh tráo.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ Hào định lái xe tới quán cà phê, kết quả lên xe mới nhớ ra giấy phép lái xe đã bị cảnh sát giao thông tạm giữ.
Anh hơi cau mày, đành gọi tài xế lái xe trong nhà đến.
"Thiếu gia, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, nếu phóng nhanh hơn nữa, tôi sẽ phải đi thi lại để lấy bằng lái đấy!" Mới đi được mười phút, tài xế không đếm nổi mình đã bị hối thúc mấy lần rồi.
Hạ Vũ Hào khẽ nhíu mày, lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, môi mỏng mím chặt.
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cửa ra vào của quán cà phê.
Hạ Vũ Hào xuống xe, đi vào trong quán cà phê, bước chân nhanh hơn nhiều so với bình thường, tài xế vội đi theo sau lưng anh.
"Anh lên xe đợi tôi." Hạ Vũ Hào dừng bước, nói với tài xe.
Tài xế “ồ” một tiếng, quay trở lại xe, trong lòng có chút khó hiểu.
Trước kia bất kể cậu chủ đi bàn công chuyện gì, đều cho anh ta đi theo, không hiểu sao hôm nay lại ngăn anh ta vào? Chẳng lẽ cậu chủ có chuyện bí mật không thể để người khác biết?
Hạ Vũ Hào bước vào quán cà phê, trực tiếp bước đến trước mặt người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ngồi ngồi trong góc trước ánh mắt của người phục vụ.
"Thứ đó đâu rồi?" Hạ Vũ Hào hỏi người đàn ông trước mặt.
Tào Diên chỉ xuống chỗ ngồi phía đối diện: "Tổng giám đốc Hạ, đừng nóng vội như thế, ngồi xuống rồi hãy nói, sự tình có chút phức tạp."
Hạ Vũ Hào mím môi, ngồi xuống, đối diện với anh ta.
"Tổng giám đốc Hạ rất để tâm vụ tai nạn xe cộ này đúng không?" Tào Diên cười cười, đưa cho anh một túi đựng hồ sơ.
Hạ Vũ Hào nhận lấy túi hồ sơ, đang định mở ra thì nhân viên phục vụ đã bước tới, cười híp mắt nhìn anh hỏi: "Thưa các anh, xin hỏi các anh muốn uống gì?" "Cho tôi một ly cappuccino, bỏ nhiều đường!" Tào Diễn nói.
Phục vụ vâng dạ rồi hỏi Hạ Vũ Hào: "Còn anh đây muốn uống gì a?" "Một ly latte." Hạ Vũ Hào dừng động tác mở túi hồ sơ lại, nói thêm một câu: "Phiền cô làm nhanh lên, cám ơn."
Cô nhân viên phục vụ đáp ứng, nhanh chóng bưng một ly cappuccino và một ly latte tới, đặt chúng lên trên bàn nhưng không rời đi.
Hàng lông mày của Hạ Vũ Hào đã có chút sốt ruột, hồ sơ tổng hợp manh mối vụ tai nạn xe cộ đang ở ngay trước mặt anh: "Còn chuyện gì không?" "Anh, có thể." Gương mặt của cô phục vụ hơi đỏ lên, cố lấy hết dũng khí nói: "Có thể kết bạn wechat với tôi không a?"
Vậy mà Hạ Vũ Hào không chút do dự đáp: "Không thể
Cô phục vụ còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Vũ Hào đã nói trước: "Chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải bàn, cảm ơn." "...!Được rồi." Cô phục vụ miễn cưỡng rời đi.
Tào Diên chép miệng mấy cái, cô phục vụ xinh đẹp này đúng là không có mắt nhìn người.
Hạ Vũ Hào gạt ly cafe sang một bên, lúc này mới mở túi hồ sơ, lấy tài liệu bên trong ra.
"Tổng giám đốc Hạ đã không uống, tại sao anh còn gọi?" Tào Diên bưng cốc cappuccino lên uống một ngụm, híp mắt đầy hạnh phúc.
"Nếu như không gọi, bọn họ sẽ tới hỏi liên tục, ảnh hưởng đến việc thảo luận." Hạ Vũ Hào liếc nhìn những tờ giấy trong túi hồ sơ, ngoài giấy còn có vài món đồ, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tào Diên buông ly cappuccino xuống, nụ cười trên mặt hoàn toàn, biến thành vẻ khó chịu ảo não và không cam lòng: "Lần này tôi gặp phải đối thủ rồi!"
Anh ta thở dài, nói: "Tôi nói suy đoán của mình với anh trước: Tôi nghi ngờ chiếc xe thể thao màu đỏ mà Hướng tiểu thư lái hai năm trước, không phải là xe của cô ấy" "Là của cô ấy." Hạ Vũ Hào nhíu mày, cởi bớt một cúc áo sơ mi nói: "Biển số xe và vết xước ở cửa xe bên trái đều y hệt"
Trước hai hôm sinh nhật, Hướng Thu Vân đã lái xe rồi lỡ làm xước sơn, phải đợi nước sơn nhập từ nước ngoài về, vì vậy những vết xước trên xe không kịp xử lý cho đến khi xảy ra tai nạn.
Tào Diên bưng cappuccino lên uống một ngụm: "Tổng giám đốc Hạ, anh đừng vội, nghe tôi nói đã." "Được rồi." Hạ Vũ Hào đặt tay phải lên mặt bàn gõ nhịp.
Tào Diên đưa tay lên chùi miệng, chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước: "Tôi phát hiện biển số xe có dấu vết bị người ta động tay vào nhưng lại không có dấu vân tay nào.
Tôi đoán chiếc xe thể thao kia không phải của Hướng tiểu thư mà có người đã đánh tráo xe cô ấy với một chiếc xe thể thao giống hệt, sau đó đổi biển số xe của cô ấy sang xe thể thao kia." "Tôi dựa theo suy đoán này đi thăm dò, kiểm tra rất nhiều hệ thống giám sát nhưng không thấy ai đánh tráo xe của Hướng tiểu thư.
Nhưng sau đó tôi phát hiện, hôm tháng lúc Hướng tiểu thư đi làm móng, xe của cô ấy dừng ở góc khuất của camera giám sát, mà khi đó có một người đàn ông ăn mặc kỳ quái xuất hiện tại chỗ làm nails, anh ta theo dõi Hướng tiểu thư một lúc lâu." "Sau đó tôi đã tìm được người đàn ông này nhưng đáng tiếc hai năm trước anh ta đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Đợi đến khi tôi tìm được anh ta thì anh ta vừa mới qua đời." Nói đến đây Tào Diên thở dài một hơi, trong lòng tiếc hận.
"Trùng hợp như vậy sao?" Tay Hạ Vũ Hào gõ xuống bàn nhanh hơn, hơi nhíu mày lại: "Không có ai động đến anh ta sao?"
Tào Diên lắc đầu, trong giọng nói khó giấu được sự thất vọng: "Không có ai, bác sĩ bảo mạng sống của anh ta cùng lắm chống cự được đến năm ngoái, kết quả lúc tôi đi tìm anh ta, sống được đến lúc đấy đã là kỳ tích rồi." "Anh ta bị góa vợ và sống một mình, tôi muốn thăm dò chút chuyện của anh ta mà cũng không được nhưng gần đây tôi nhờ một người bạn làm trong ngân hàng kiểm tra một chút, phát hiện hai năm trước tài khoản của anh ta nhận được số tiền năm mươi vạn.
Chút tiền ấy đối với anh thì không đáng kể nhưng đối với người bình thường mà nói đó chính cái giá cao ngất trời."
Hạ Vũ Hào chưa từng nghĩ tới mình cũng có lúc thiếu kiên nhẫn như vậy, anh bưng ly cafe lên uống một ngụm, không có tâm trạng nghe Tào Diên kể lể quá trình điều tra, hỏi một câu sắc bén: "Nếu chỉ dựa vào việc xe của Hướng Thu Vân bị người ta đánh tráo, vậy có thể chứng minh cô ấy vô tội không?" "Không thể." Tào Diên có chút ghê rằng: "Tôi nói thật với anh, chuyện này nếu là do cái cô Giang kia cố ý giở trò, hẳn là cô ta phải chuẩn bị từ trước rồi." "Phanh xe tự nhiên lại bị hỏng, nếu bảo tự nhiên hỏng thì không hợp lý, phanh hỏng nặng thế kia, hẳn là có người thường xuyên cố ý dùng phương pháp đặc biệt làm hỏng phanh xe." "Coi như có thể chứng minh xe bị người ta đánh tráo nhưng không thể chứng minh có người muốn hãm hại cô Hướng bằng cách làm hỏng phanh xe, dù sao phanh đột ngột hỏng là thật" "Thật ra nói nhiều như thế cũng vô dụng!" Tào Diên đau đầu, vỗ mạnh vào đầu nói: "Suy cho cùng đoạn ghi âm mới là cái phiền phức nhất" "Phanh xe có vấn đề, nếu chứng minh được đoạn ghi âm kia là giả thì có thể nói vụ tai nạn xe đó là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nếu không thể chứng minh đoạn ghi âm kia là giả thì vụ tai nạn xe đó sẽ trở thành một vụ mưu sát, phanh lại bị hỏng bất ngờ nên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn"
Tào Diên bưng ly cappuccino lên uống vài ngụm, lẩm bẩm nói: "Tôi nói nhanh đến nỗi líu cả lưỡi rồi!" Bầu không khí trầm mặc.
Ánh mắt sắc bén của Hạ Vũ Hào nhìn thấu con người anh ta, đôi mắt đen như đang kết tụ băng: "Anh nói nhiều như vậy để che đậy việc chưa tìm ra manh mối có ích sao?" "Khàaa...!" Tào Diên lại bưng cappuccino lên uống vài ngụm, ngượng ngùng cười cười: "Cũng không thể nói như vậy, mấy vụ tráo xe thế này, người bình thường phải mất cả năm mới đoán được, tôi mất hơn nửa năm mới tìm thấy người đàn ông kia, chuyện này cũng xảy ra được hai năm rồi còn đầu.".