"Lâm Tuyết Nghi..." Hướng Thu Vân thì thầm một câu, nở nụ cười.
Loại người như Lâm Tuyết Nghi nếu không dạy dỗ cô ta một trận, cô ta sẽ càng quá đáng hơn.
Nhưng nếu tự mình ra mặt dạy dỗ cô ta, cô ta vẫn sẽ tìm cơ hội trả thù, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Vòng lặp vô tận, không thể giải quyết.
Sắc mặt Chu Hồng đỏ bừng vì nghĩ cô đang cười nhạo mình, hai tay cô ấy xoắn xít lại, cô ấy nói: "Có phải cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc, lại để tên khốn nạn đó lừa gạt được mình phải không?" "Không phải" Hướng Thu Vân dừng lại thoáng chốc rồi nói: "Gã đàn ông như vậy không đáng có được tình yêu của cô" Khuôn mặt của Chu Hồng xuất hiện tia ảm đạm, cô xua xua tay với Hướng Thu Vân: "Không nhắc đến anh ta nữa, thối nát thật"
Hai mắt cô ấy sáng rực lên, hưng phấn nói: "Nói cho cô biết một chuyện, Hướng Quân thay cô trút giận, đánh cho Lâm Tuyết Nghi một trận, sau đó con nhỏ ngu xuẩn đó đã khai kim chủ của cô ta ra làm chỗ dựa.
Cô đoán xem vị kim chủ đó là ai?" "Là ai?" Hướng Thu Vân không có hứng thú với vị kim chủ đứng sau Lâm Tuyết Nghi nhưng vẫn phối hợp với cô ấy hỏi ngược lại.
"Lâm, Tử, Thư!" Giọng nói của Chu Hồng mất khống chế đột nhiên cao vút lên: "Chính là ông Lâm Lâm Tử Thư của nhà họ Lâm thuộc dòng dõi thư hương thế gia, ông ngoại của cô Giang! Cô nói xem, ông ta đã bảy mươi tuổi rồi, hơn nữa còn là nhà thư pháp nổi tiếng, sao có thể dây dưa chung đụng với loại người như Lâm Tuyết Nghi?"
Hướng Thu Vân cũng giật mình, lúc trước cô có quan hệ thân thiết với Giang Hân Yên, cũng gặp ông Lâm khá nhiều lần.
Trong trí nhớ của cô, ông Lâm là một người giống như “nhàn vân dã hạc”, không màng đến danh lợi, bình thường rất thích luyện chữ Hán, chăm sóc hoa và dắt chó đi dạo, không ngờ được lại chính là kim chủ sau lưng loại người như Lâm Tuyết Nghi!
Thấy bộ dạng của Hướng Thu Vân không còn thiếu hào hứng nữa, Chu Hồng càng hưng phấn, hai mắt cô ấy sáng rực lên, nói: "Cô nói xem, vị lão gia kia cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, còn cứng lên được nữa không?"
Hướng Thu Vân: "." "Để tôi nói cho cô hay, Lâm Tuyết Nghi còn bảo cô ta đang mang thai con của ông Lâm!" Chu Hồng bày ra vẻ mặt bát quái, nói xong câu đó, cô ấy tới trước mặt Hướng Thu Vân, thấp giọng nói: "Cô nói xem, đứa bé kia thật sự sinh ra từ cây gậy quá đát của ông Lâm hay là cô ta đang đội mũ xanh lên đầu ông ta?"
Trước kia Hướng Thu Vân vẫn hay gọi ông Lâm là ông ngoại như cách Giang Hân Yên gọi, bây giờ nghe được mấy chuyện bát quái của Chu Hồng, cô cứ có cảm giác kì quái không nói nên lời.
Cô liếm cánh môi khô khốc, sau đó nói: "Không biết nữa nhưng mà hôm qua Lâm Tuyết Nghi vẫn ngủ với quản lý Chu"
Chu Hồng “a” một tiếng, cười quái dị hỏi: "Cô nói xem nếu ông Lâm biết Lâm Tuyết Nghi đội mũ xanh cho ông ta, liệu ông ta có tức giận đến nỗi bệnh tim tái phát không?"
Cô ấy nói rất nhiều chuyện với Hướng Thu Vân, cuối cùng thở dài nói: "Hướng Quân và Hướng thiếu phu nhân muốn trừng trị Lâm Tuyết Nghi nhưng bị ông Lâm và tổng giám đốc Hướng ngăn cản, tổng giám đốc Hướng dẫn theo mấy người đến club Mộng Hương, cho người cưỡng ép mang Hướng Quân đi"
Nghe này, Hướng Thu Vân mím mím môi, đáy mắt cô, cô đưa tay nắm chặt lấy ga giường ở dưới, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Chu Hồng còn định an ủi cô vài câu, kết quả cửa kêu “xoạch” một tiếng rồi bị mở ra, Hạ Vũ Hào đi vào, trực tiếp đến trước giường bệnh.
Hướng Thu Vân nhìn anh một cái, sắc mặt không thay đổi, thu hồi ánh mắt.
"Hạ...!tổng giám đốc Hạ" Chu Hồng bạo dạn gọi một câu, định bảo hiện giờ tâm trạng của Hướng Thu Vân không tốt, không thể bị kích động để anh đi ra ngoài.
Hạ Vũ Hào quay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh xuống: "Có chuyện gì?" "Haaaa...!" Chu Hồng cười khan một tiếng, lời nói đã ra đến họng cửa nhưng lại đành nuốt xuống bụng, chỉ vào hoa quả trên bàn hỏi: "Tôi định hỏi anh có muốn ăn trái cây không? Tôi sẽ đi rửa trái cây, ha ha"
Nói xong câu cuối cùng, cô ấy lại cười khan hai tiếng.
"Không cần" Hạ Vũ Hào nói ra: "Cô có thể đi rửa hoa quả cho Hướng Thu Vân ăn"
Chu Hồng thấy rất áp lực khi đứng ở chỗ này, cô ấy muốn kiếm cớ rời đi nhưng lại sợ Hạ Vũ Hào nói ra mấy lời kích thích Hướng Thu Vân, cô ấy đành kiên trì ở lại.
"Hướng Thu Vân, ăn chuối đi, chuối giúp tiêu hóa tốt hơn." Chuối tiêu không cần phải rửa, cô ấy đưa cho Hướng
Thu Vân một quả chuối tiêu.
Hướng Thu Vân nhận lấy chuối tiêu, bóc vỏ ra, cắn một miếng.
Yết hầu Hạ Vũ Hào hơi chuyển động, đôi mắt anh tối sầm lại: "Đừng vội xuất viện, tôi đã liên hệ với bác sĩ chữa chân trị cho cô" "Chân của Hướng Thu Vân có thể chữa lành được không?" Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, hai mắt Chu Hồng đã sáng rực lên, cô vội hỏi.
Hạ Vũ Hào “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên người
Hướng Thu Vân, lẽ nào anh thật sự...!thích cô? "Không dám phiền tổng giám đốc Hạ hao tâm tổn trí." Hướng Thu Vân cầm vỏ chuối tiêu dùng sức ném, vỏ chuối bay qua người Hạ Vũ Hào rồi rơi vào thùng rác đằng sau: "Tôi không có tiền, không chữa trị được"
Chu Hồng nhìn vỏ chuối tiêu bay qua vai Hạ Vũ Hào, trái tim cô ấy suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
"Không cần cô trả tiền." Hạ Vũ Hào đi đến cạnh bàn, cầm trái kiwi lên nhét vào tay Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân hạ mắt nhìn trái kiwi trong tay, châm chọc nói: "Tổng giám đốc Hạ định để tôi dùng miệng gặm vỏ ra sao?" "Tôi gọt vỏ cho cô!" Chu Hồng sợ cô sẽ cầm trái kiwi “ném” Hạ Vũ Hào, vội đi nhanh tới trước giường bệnh, lấy đi trái kiwi trong tay cô.
"Cảm ơn tổng giám đốc Hạ hảo tâm làm từ thiện nhưng mà tôi không cần, cảm ơn." Hướng Thu Vân nói trôi chảy rành mạch nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay cô đang nắm chặt ga giường: "Chân của Giang Hân Yên trị không khỏi, tôi cũng không dám trị bệnh.
Nếu trị khỏi, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh gãy xương thêm lần nữa."
Chu Hồng nghe được cả tiếng tim mình đang đập thình thịch, chỉ trực nhảy vọt lên cổ họng, cô ấy vụng trộm nháy mắt với Hướng Thu Vân nhưng người ta căn bản không nhìn cô.
"Sẽ không đâu." Hạ Vũ Hào nhíu mày, bỏ đi mà không nói gì thêm.
Hướng Thu Vân ngồi trên giường bệnh, mím môi thật chặt, trên mặt giăng đầy mây đen.
Anh đánh gãy chân cô khi anh muốn, giờ lại đòi chữa chân cho cổ theo ý muốn của anh, anh xem cô là cái gì?
Đồ chơi sao?
Cô hít một hơi thật sâu, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay run rẩy chạm vào chân phải bị tàn tật.
Bây giờ chữa khỏi thì có ích gì, hai năm rồi cô không tập múa, giờ muốn múa lại đâu có dễ dàng như vậy? "Có cơ hội chữa khỏi chân, tại sao cô lại không muốn chữa trị?" Chu Hồng cau mày: "Hướng Thu Vân, cô đừng cậy mạnh rồi phải chịu cảnh tàn tật suốt đời.
Không đáng đâu!"
Hướng Thu Vân nhếch môi cười nhưng trong mắt cô không có nửa điểm vui vẻ: "Nếu người đã đánh gãy chân của cô, giờ lại nói muốn giúp cô chữa khỏi chân nhưng anh ta có thể sẽ đánh gãy chân cô lần nữa, vậy cô muốn chữa lành chân nữa không?"
Chu Hồng ngẩn người, tâm tình trầm xuống.
"Tôi sẽ không đón nhận tình yêu của anh ấy." Hướng Thu Vân mở miệng, gắn từng chữ một: "Đợi đến khi tôi có khả năng giết chết anh ta thì tôi sẽ không phải chịu giày vò bởi chút chuyện thế này nữa."
Chu Hồng nghe xong những lời này của cô, toàn thân nổi da gà, cô ấy đứng lên, gượng cười hai tiếng, cầm miếng kiwi đã cắt gọt cẩn thận nói: "Ăn đi, môi cô khô hết cả rồi.".
||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
Bởi vì chuyện tình cảm của ông Lâm và Lâm Tuyết Nghi mà bầu không khí nhà họ Lâm đã bị mây đen bao phủ, đám người hầu đi đứng đều cố gắng bước thật nhẹ nhàng, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Trong phòng khách, ba thế hệ nhà họ Lâm đều có mặt, bốn người nhà họ Giang cũng tới đó.
Người không thoải mái nhất đối với chuyện ông Lâm đã lớn tuổi rồi mà vẫn ra ngoài làm loạn là Giang Minh Thắng, anh ta đứng lên, lạnh lùng chất vấn: "Ông ngoại, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cái cô tên là Lâm Tuyết Nghi kia mới xấp xỉ hai mươi tuổi, bằng tuổi với Hân Yên, người như thế sao ông lại động vào được?" ông Lâm nâng chung trà lên uống một ngụm, nói một câu trôi chảy: "Tình yêu chân chính không liên quan đến tuổi tác, Giang Minh Thắng, cháu đã từng trải qua cảm giác trần tục này chưa mà nói?".