Chương : Thực sự là anh ấy hiểu lầm Hướng Thu Vân sao?
Hướng Thu Vân liếm môi dưới khô khốc, nhíu mày, nói: "Chị dâu, anh trai đang đợi chúng ta ở trên đó, đi thôi." Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Thanh Sơn, nói: "Thím Thẩm cứ nhắc đến anh mãi, anh có rảnh thì đi thăm thím ấy, tôi đi trước đây" "Tạm biệt." Lục Thanh Sơn cười, đưa tấm danh thiếp cho Lâm Quỳnh Chi đang nhìn anh ta bằng đôi mắt phát sáng.
"Nếu như cô Hướng cần đến tôi, tôi đương nhiên sẽ không từ chối.
Tin rằng chúng ta chẳng mấy chốc sẽ lại gặp nhau thôi" Lục Thanh Sơn nhìn vẻ mặt khó khó coi của Hướng Thu Vân, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi trước đó của Lâm Quỳnh Chi.
Lâm Quỳnh Cho nhận lấy danh thiếp: "Vậy thì phải cảm ơn anh Lục trước rồi." Nói xong, cô và Hướng Thu Vân cùng nhau đi vào phòng bệnh.
Đợi Lục Thanh Sơn cũng đi rồi, Hạ Vũ Hào đi ra từ một góc khuất bên cạnh phòng bệnh, nhìn theo hướng Hướng Thu Vân rời đi, đôi mắt ảm đạm khó hiểu.
Anh đã tới đây được một lúc rồi, lúc Hướng Thu Vân vàGiang Minh Thắng xích mích, anh đã ở đây.
Không chỉ lần này, từ việc trước đây Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng ở chung với nhau, cô đối với người sau cũng không có tình yêu, vậy tình cảnh anh nhìn thấy hai năm trước phải giải thích ra sao?
Đúng là anh đã hiểu lầm Hướng Thu Vân rồi, chuyện kia có ẩn tình, hay là...!giống như những gì Hướng Thu Vân nói với ba anh, lúc trong lòng đang yêu một người, thì không để tâm đến việc ám muội dây dưa với người khác?
Hầu kết của Hạ Vũ Hào khế lăn, như thể có một cục bông thấm đầy nước chèn lại, đè nén khó chịu, bế tắc mà ngột ngạt.
Anh mím môi, có chút buồn bực, mở bung hai cái cúc áo sơ mi, nhưng cảm giác khó chịu ở ngực vẫn không hề giảm bớt.
Nếu như thực sự là anh đã hiểu lầm Hướng Thu Vân, vậy những việc anh đã làm suốt hai năm qua...!Hạ Vũ Hào cau mày, tâm trạng u ám hết như màn đêm tối nay, dù cho có đèn cũng không thể rọi sáng được.
Còn một kết luận khác: Tình cảnh anh gặp phải là sự thật.
Nhưng kết luận này cũng chưa chắc có thể khiến tâm trạng anh tốt lên.
Hạ Vũ Hào nắm chặt nắm tay, anh để ý đến Hướng Thu Vân có phản bội anh hay không như vậy.
Rốt cuộc là giống như những gì anh nghĩ, anh không có cách nào khoan dung cho sự phản bội của người khác, hay là...!
Trong cổ họng anh có chút khó thở, tim đạp cũng nhanh hơm bình thường rất nhiều.
Giống như Khánh Hiện đã nói với mẹ, cậu ta thích Hướng Thu Vân sao?
Hướng Thu Vân đẩy cửa phòng bệnh ra, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô mím môi, đôi mắt âm trầm.
Anh của cô vẫn nằm trên giường bệnh giống như trước, sắc mặt không tốt lắm.
Còn mẹ cô ngồi cạnh giường bệnh, vành mắt phớt hồng, nhưng trên mặt đã treo ý cười, đang bình tĩnh ôn hòa nói với ba cô chuyện gì đó, nhìn cũng biết là đã làm hòa rồi.
Lâm Quỳnh Chi đi theo sau cô bước vào phòng bệnh, nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, vẻ mặt tương đối phức tap.
"Con về thật đúng lúc, ba có chuyện muốn nói với con." Thấy Hướng Thu Vân đi vào, Hướng Bách Tùng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù giọng điệu không tính là quá tốt, nhưng cũng đỡ hơn khoảng thời gian trước rất nhiều.
Nhưng Hướng Thu Vân không hề cảm kích, trái lại còn thấy buồn nôn: "Xin lỗi chủ tịch Hướng, tôi không muốn nghe."
Nói xong, cô ngồi vào trên giường, sau đó nằm xuống, đưa lưng về phía ông ta.
Vẻ mặt Hướng Bách Tùng ngẩn ra, đang định mắng mỏ cô thì đã bị Vu Tuệ Doanh nhíu mày ngăn lại.
"Một đứa con gái, một thằng con trai, đứa nào cũng không để người ta bớt lo được, tất cả đều là do bà dạy đấy!" Hướng Bách Tùng vung tay, lạnh mặt nói.
Thấy vậy, Lâm Quỳnh Chi hơi kinh ngạc, trước kia bổ chồng nói một là một, mẹ chồng chưa bao giờ ngăn cản, có ngăn bố chồng cũng không nghe.
Nhưng mà lần này hai người cãi nhau xong, hình như có gì đó đã thay đổi.
"Thu Vân" Vu Tuệ Doanh đi tới trước mặt Hướng Thu Vân, dè dặt nói: "Mẹ và ba con đã thương lượng xong rồi, lần này con xuất viện có thể về nhà họ Hướng ở.
Hướng Thu Vân nhắm mắt không lên tiếng.
"Thu Vận?" Vu Tuệ Doanh cẩn thận gọi một tiếng, vành mắt phớt hồng dâng lên một tầng nước mắt: "Có phải con..."
Lâm Quỳnh Chi nhíu mày nhìn Hướng Thu Vân, cắt lời Vu Tuệ Doanh: "Mẹ, Thu Vận làm hai cuộc phẫu thuật liên tiếp, mệt lắm rồi.
Chúng ta về trước đi, để cho em ấy nghỉ ngơi." "Hừ!" Chưa đợi Vu Tuệ Doanh trả lời, Hướng Bách Tùng đã hừ một tiếng nặng nề: "Người lớn hỏi cũng không thèm trả lời, đều là tật xấu của nó! Nếu như nó giả vờ ngủ không thèm trr lời, vậy thì đừng bước vào cửa nhà họ Hướng nữa."
Vu Tuệ Doanh quýnh lên, nước mắt chảy xuống: "Bách Tình, sao ông lại đổi ý? Chúng ta vừa nói xong rồi mà!" Cot ket.
Tiếng giường vang lên kẽo kẹt, Hướng Thu Vân đột ngột ngồi dậy, mặt đầy vẻ ảm đạm, đến đuôi lông mày cũng hiện rõ vẻ lạnh lùng.
"Thu Vận, con tỉnh đúng lúc lắm" Vu Tuệ Doanh quan sát sắc mặt cô, cẩn thận đắn đo tìm cách nói: "Mẹ đã bàn với ba con rồi, đợi con xuất viện thì có thể về lại nhà họ Hướng để ở.
Hướng Thu Vận không đáp lại, chỉ "À" một tiếng không rõ đầu đuôi.
"Mày đừng có mà giở trò quái gở!" Hướng Bách Tùng không nhịn được nữa quát lớn: "Vừa nghe đến không cho mày về nhà họ Hướng là không giả vờ ngủ nữa, tao còn không hiểu cái trò vặt vãnh này của mày à? Muốn mà còn chối chẳng có nghĩa gì cả, nếu như mày đồng ý, tao có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước cho mày trở về, nếu như...!
Hương Thu Vận cười lạnh đánh gãy lời ông ta: "Không cần chủ tịch Hướng bỏ qua hiềm khích lúc trước, tôi không phải người nhà họ Hướng, không xứng bước vào cánh cửa nhà ngài."
Nghe thấy Hướng Thu Vận nói vậy, Vu Tuệ Doanh há hốc miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt lên được chữ nào, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đứa con gái bà mang thai mười tháng sinh ra rốt cục hận bà tới cỡ nào? "Mày!" Hướng Bách Tùng bị Hướng Thu Vận làm cho nghẹn họng đỏ mặt tía tai.
Hướng Thu Vận không có đủ kiên nhẫn nghe ông ta chỉ trích mình, không kìm được nữa ngắt lời: "Đừng có cho rằng những gì mình nói cao thượng như vậy! Ông đột nhiên đổi ý để tôi về lại nhà họ Hướng, không phải là bởi vì ông cảm thấy thái độ của tổng giám đốc Hạ đối với tôi đã thay đổi, cho rằng tôi lại có tác dụng hay sao?" "Mày, mày đúng là không còn gì để nói!" Hướng Bách Tùng bị nói trúng tim đen, mặt lúc xanh lúc đỏ, giống như bảng màu bị đánh đổ vậy.
Vu Tuệ Doanh trừng to hai mắt nhìn ông ta, thần sắc thay đổi bất định, dường như đột nhiên biết được bí mật gì đó.
"Tôi khuyên ông đừng có phí tâm nữa, tôi không thể về nhà họ Hướng với ông.
Cho dù có về nhà họ Hướng, cũng không thể ngu ngốc như lúc trước, bị ông lợi dụng đủ kiểu" "Hơn nữa tổng giám đốc Hạ không thể thích tôi đâu, trong lòng anh ấy, tôi làm gì cũng là sai trái.
Như vậy, ông có còn muốn cho tôi về nhà họ Hướng nữa không?"
Hướng Thu Vận nói mà mặt tỉnh bơ, đập tan kế hoạch của Hướng Bách Tùng, Ông ta tái mét mặt mày chỉ tay vào cô, tay còn lại ôm lấy ngực, thở gấp, trán không ngừng đổ mồ hôi, như thể chỉ một giây sau là ngất.
Nhưng lần này không ai để ý đến ông ta, ngay cả Vu Tuệ Doanh cũng chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn ông ta, không hề có ý muốn tiến lên giúp.
.
Truyện Phương Tây
Hướng Thu vận nhếch mỗi, nói lời châm chọc: "Ông dùng chiêu này với tôi cũng vô ích, tôi cũng biết, chỉ là bệnh tái phát không giống ông.
"Mày, cái con...!con hỗn láo này.." Hướng Bách Tùng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt lại đỏ bừng lên vì thở dốc: "Có phải mày muốn...!muốn làm tạo tức chết đúng không? Rốt cuộc mày có..lương tâm hay không...khụ khụ.."
Vu Tuệ Doanh cuối cùng cũng vẫn không thể dằn lòng nhẫn tâm, bà sốt sắng lấy thuốc ra, để ở bên mép Hướng Bách Tùng, sau đó khuyên Hướng Thu Vân: "Thu Vân, con bớt nói vài câu, con làm ba con tức lên thì có gì tốt chứ? Đến lúc đó còn mang danh con gái bất hiếu, làm sao lấy chồng được?".