“Anh, anh..” Đổng Hồng Minh nghe xong không phục, nhíu gương mặt đầu heo lại, muốn nói chuyện.
Lục Thanh Sơn cảnh cáo nhìn anh ta một chút: “Hôm nay dượng không rảnh, để tôi đến xử lý chuyện này, cậu phải nghe tôi.”
Đổng Hồng Minh hừ một tiếng, lưu luyến nhìn Nhậm Gia Hân vài lần, sau đó nổi giận đóng cửa đi ra.
“Anh ta thế mà còn mặt mũi phát cáu!” Nhậm Gia Hân nhếch miệng, rất bất mãn.
Khóe miệng Chung Khánh Hiên nhẹ nhàng kéo ra: “Chú ý thái độ nói chuyện.
Dạy dỗ, nhưng ngữ khí hoàn toàn cưng chiều.
Nhậm Gia Hân ồ dài một tiếng.
“Em họ của tôi bị người nhà chiều hư, chỉ biết nghĩ cho mình, nếu lúc trước cậu ấy làm gì khiến cô Nhậm và Luật sư Chung không vui, hoặc là nói qua lời nào thiếu suy nghĩ, xin hai vị tha thứ.” Lục Thanh Sơn cười nói.
Chung Khánh Hiện đẩy mắt kính gọng vàng: “Dù thế nào thì lần này Gia Hân đánh người là không đúng, tôi nên thay cô ấy xin lỗi mới đúng” “Ai cũng tươi cười ngoài mặt, trong lòng không biết đang tính toán gì!” Nhậm Gia Hân thì thầm bên tai Hướng Thu Vân: “Cô nói xem bọn họ diễn kịch cả ngày như thế này không thấy mệt mỏi à?” Ảnh mắt Hướng Thu Vân lấp lánh, thản nhiên nói: “Có lẽ thế.”
Những người bên cạnh cô, hình như cũng sống như thế này, bây giờ ngay cả cô cũng thành ra thế này.
“Đúng như thế!” Nhậm Gia Hân bỗng nhiên hưng phấn: “Hướng Thu Vân, cô biết tôi thích nhất điều gì ở cô không? Chính là phong phạm cao nhân giả ngầu này, cảm giá như là cao nhân nhìn thấu hồng trần vậy!”
Hướng Thu Vân vốn đang nhớ đến những chuyện không quá vui, lúc này bị hướng suy nghĩ thần kì của cô ta kéo lại, phần kiềm chế tích tụ trong lòng cô cũng đã tan đi.
Cô bóp hai búi tóc của Nhậm Gia Hân một chút: “...Người cô nói kia là đạo sĩ, mà còn là loại đi lừa người ta đấy.”
Lục Thanh Sơn và Chung Khánh Hiên trò chuyện một lúc, cuối cùng trở thành anh ta làm chủ, mời mọi người ăn một bữa, thay em họ Đổng Hồng Minh của anh ta tạ lỗi.
Hướng Thu Vân cảm thấy mình đi cùng cũng không thích hợp, lấy cớ nói là có việc muốn đi, nhưng Nhậm Gia Hân cực lực giữ lại, lại thêm Lục Thanh Sơn và Chung Khánh Hiên cũng không để tâm, cuối cùng cô cũng phải đi theo.
Chỗ ăn cơm đặt ở Ngự Thiện Phòng, sau khi Nhậm Gia Hân nhận menu, căn bản không khách sáo, một lúc gọi mấy chục món.
“Con bé nhà tôi gọi món luôn như thế này, bác sĩ Lục đừng để ý.” Chung Khánh Hiện nói.
Lục Thanh Sơn cười cười, nhận lấy nước ấm từ tay nhân viên, rót cho mỗi người một tách trà nóng: “Cô Nhậm không khách sáo với tôi tôi nên vui mới đúng” “Anh nói câu này, tôi thích nghe!” Nhậm Gia Hân cong mắt cười cười: “Anh đẹp trai hơn em họ anh, còn tốt tính hơn em họ anh, tôi thích!”
Chung Khánh Hiên nhíu mày có hơi không vui, gắp liên tục mấy đũa thức ăn vào trong chén cô ta: “Em lo ăn đi” “Tôi thấy cô Hướng từ sau khi xuất viện đến bây giờ không ít đi đường” Lục Thanh Sơn nhìn mặt nói chuyện, không trả lời Nhậm Gia Hân mà quay đầu hỏi Hướng Thu Vân.
Hai người add wechat, Hướng Thu Vân hôm qua và hôm nay đều luôn ở hàng đầu trong danh sách bạn bè, hôm nay mới đến giữa trưa mà cô đã đi hai mươi ngàn bước.
“Ừ” Hướng Thu Vân nói: “Không có bằng lái khog lái xe được, chỗ ở có hơi xa chỗ bắt xe.”
Cô dừng một chút, hỏi: “Là...!có liên quan đến chân của tôi à?” “Lỗi tôi, có vài việc tôi quên nói sớm cho cô biết” Lục Thanh Sơn nói đến bệnh tình luôn rất chân thành: “Sau lần châm cứu kia, ban đầu cô nên cố gắng ít đi bộ, sau một tuần đến bệnh viện tìm tôi khám lại.”
Hương Thu Vân nắm chặt đũa, trong tim có tảng đá đè lên trĩu nặng: “Vậy như thế này..” Cô nói vô cùng khó khăn: “Có phải là bất lợi cho việc chân tôi phục hồi không?” “Cô Hướng không cần khẩn trương như thế, chỉ là đến lúc đó cần phải châm cứu thêm cho cô một chút, nhìn hiệu quả trị liệu thôi.” Lục Thanh Sơn đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Bây giờ có tiện xem chân của cô không?”
Chung Khánh Hiện cảm thấy may mắn vì con bé nhà anh ta, cả người cả chân đều không có vấn đề gì, không cần bị người đàn ông khác sờ soạng quang minh chính đại “Vâng” Hướng Thu Vân nhìn quần jean bỏ sát trên người, cái quần này chỉ có thể đẩy lên cao lắm là đến dưới đầu gối.
“Sau này ít mặc quần bó, cố gắng mặc loại quần rộng rãi một chút, có lợi cho việc tuần hoàn máu dưới chân.
Cô kéo lên trước đi, tôi xem bắp chân của cô thế nào rồi.” Lục Thanh Sơn quỳ một chân trên đất, xắn ống quần bên phải lên cùng cô.
Nhậm Gia Hân nhìn chằm chằm những vết thương chằng chịt trên chân cô, che miệng a một tiếng, nhưng cũng không nói gì, chỉ là không ngừng hít khí lạnh.
Nhiều sẹo như thế, lúc đó phải đau đến thế nào chứ!
Cô ta sợ nhất là đau, nếu là cô ta, chắc chắn sẽ không chịu nổi! Hướng Thu Vân thật sự chịu quá nhiều khổ sở! Nghe thấy Nhậm Gia Hân phát ra tiếng động, Hướng Thu Vân vô thức rút chân phải lại.
“Đừng nhúc nhích.
Lục Thanh Sơn níu chân cô lại, nhấn lên vài nơi trên đùi cô, đồng thời nói: “Tôi quen vài bác sĩ chuyên xóa sẹo, vết thương như của cô thể này có thể sẽ không có cách nào xóa hết hoàn toàn, nhưng có thể chữa nhạt một chút, nhỏ một chút hẳn là không thành vấn đê."
Nhậm Gia Hân cũng nói theo: “Tôi cũng quen, có thể giới thiệu cho cô! Bây giờ rất nhiều người sau khi bị bỏng vẫn có thể chữa da về lại nguyên vẹn, cô như thế này tốt hơn bọn họ nhiều, hì hì hì!” “Trước mắt không cần, cảm ơn ý tốt của hai người..
Hướng Thu Vân cũng không muốn lộ vết sẹo ra ngoài, dẫn đến ánh mắt khác thường của người khác, nhưng mà...!bây giờ cô đang là bạn gái của Hạ Vũ Hào, nghĩ đến phản ứng cơ thể của anh lúc ôm cô ngày hôm đó, cô nhíu mày, lựa chọn tiếp tục duy trì bộ dạng xấu xí này.
Nhậm Gia Hân thực sự không hiểu được: “Có thể trị hết tại sao lại không trị chứ? Cô...!“Không biết nói chuyện thì bớt nói vài câu.
Chung Khánh Hiện xách cổ áo cô ta lên, xách ra sau lưng.
Lục Thanh Sơn lại ấn vài chỗ trên bàn chân, thần sắc hòa hoãn một chút: “Không có vấn đề gì, chờ sau khi cơm nước xong xuôi, cô đi đến bệnh viện với tôi một chuyến, tôi xem đầu gối của cô một chút” “Làm phiền bác sĩ Lục quá.
Hướng Thu Vân thả ống quần xuống.
Lục Thanh Sơn kéo ghế ra, lại trở về chỗ ngồi: “Sau này đừng đi bắt xe ở nơi xa như thế, trực tiếp gọi xe hoặc bảo Tổng giám đốc Hạ phái tài xế cho cô.
Trong khoảng thời gian trị liệu, tôi hi vọng cô có thể chăm sóc tốt thân thể của mình.” “Tôi sẽ làm thế, làm phiền bác sĩ Lục lo lắng.” Hướng Thu Vân nói.
Nhậm Gia Hân vẫn muốn đi dạo phố với Hướng Thu Vân, nhưng thứ nhất là Lục Thanh Sơn nói Hướng Thu Vân không thể đi bộ quá nhiều, thứ hai, Hướng Thu Vân sau khi ăn cơm xong vẫn phải đi bệnh viện, cô ta chỉ có thể cực kì không cam lòng mà từ bỏ kế hoạch dạo phố.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người cùng đi về phía thang máy, Chung Khánh Hiến ôm Nhậm Gia Hân đi phía trước, hai cái bóng đèn lớn Lục Thanh Sơn và Hướng Thu Vân đi phía sau.
Lúc đi qua một căn phòng khác, nhân viên phục vụ đang mang thức ăn lên, vừa đúng lúc cửa mở ra.
Hưởng Thu Vân lơ đãng nhìn lướt qua, thấy Hạ Vũ Hào đang ở trong đó, còn có vài phụ nữ xinh đẹp đã sắp năm vào lòng anh, bên cạnh còn có vài người đàn ông, đều đang ôm một hai người phụ nữ..