VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.
Chương : Tôi là mẹ, đương nhiên mong con gái mình sẽ có một cuộc sống tốt
“Con một mực làm việc ở một nơi như Mộng Hương, cũng không tốt lành gì.” Sự thờ ơ của cô khiến Vu Tuệ Doanh cảm thấy khó chịu, “Thu Vân, con trở về đi, mẹ sẽ nhờ ba con thu xếp một công việc cho con trong tập đoàn. Đừng đến Mộng Hương nữa. "
Bà vươn tay kéo Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân đưa tay tránh qua một bên, tránh khỏi sự đụng chạm của bà, lạnh lùng nói: "Đủ chưa?"
Ôi, đây là mẹ ruột của cô ấy, người luôn nói tốt cho cô ấy, nhưng chưa một lần tin cô !
VietWriter
"Thu Vân, con ..." Vu Tuệ Doanh đỏ mặt, nước mắt rơi lã chã.
Hướng Thu Vân trước kia không nhìn được bộ dáng mẹ cô khóc, sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng bây giờ nhìn lại vừa thấy đáng thương, vừa buồn cười.
“Hướng phu nhân, lau đi.” Lục Ngôn Sâm lấy khăn giấy ra, đưa cho Vu Tuệ Doanh.
Vu Tuệ Doanh lấy khăn giấy lau nước mắt, "Cảm ơn bác sĩ."
“Không có gì đâu.” Lục Ngôn Sâm thầm thở dài, ngoài sự giống nhau về ngoại hình, tính tình giữa hai mẹ con thực sự không có điểm nào giống nhau.
Vu Tuệ Doanh thuyết phục Hướng Thu Vân một lúc để Hướng Thu Vân về nhà với bà, nhưng thuyết phục cô cũng vô ích.
Bà theo thói quen nhờ người khác giúp đỡ, "Bác sĩ, anh có thể giúp tôi thuyết phục con gái tôi không? Cuối cùng tôi đã thuyết phục được ba nó cho phép nó về nhà, nhưng đứa trẻ này lại không nghe lời ..." Bà ấy nghẹn ngào. "Tôi thực sự không còn cách nào."
Hướng Thu Vân nhíu mày, vừa định để cho mẹ cô rời đi, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Ngôn Sâm đã ở bên cạnh nói, "Vậy cho tôi hỏi, Hướng phu nhân mong Hướng tiểu thư trải qua một một sống tốt hay là trải qua một cuộc sống bất hạnh."
Thấy Lục Ngôn Sâm không giúp mẹ mình thuyết phục, Hướng Thu Vân mím môi, lặng lẽ đứng sang một bên.
Vu Tuệ Doanh sững sờ, "Tôi là mẹ, đương nhiên mong con gái mình sẽ có một cuộc sống tốt."
Bà muốn chồng, con trai và con gái có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng mọi người không hiểu bà, ngược lại còn đổ lỗi cho bà, bà thực sự không biết mình đã làm sai điều gì.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân cười mỉa mai, ánh mắt tối sầm lại.
“Nếu dì muốn Hướng tiểu thư có một khoảng thời gian vui vẻ, thì tôi khuyên dì đừng ép Hướng tiểu thư trở về Hướng gia.” Lục Ngôn Sầm chân thành nói.
Vu Tuệ Doanh nghe vậy thì trợn tròn mắt ngạc nhiên, "Bác sĩ Lục sao lại nói vậy? Thu Vân đã đến bệnh viện mấy lần sau khi ra tù, bởi vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc, nếu con bé trở về Hướng gia... "
"Nếu cô ấy trở về Hướng gia, với một người mẹ không rõ ràng chân tường như dì, và một người cha máu lạnh tàn nhẫn như Hướng tổng, cuộc sống của cô ấy sẽ không tốt như vậy, ngược lại còn không bằng như hiện tại." Lục Ngôn Sâm cười nhẹ, nhưng lại nói nửa vời.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân ngẩng đầu, lãnh đạm phụ họa một câu, "Bác sĩ Lục tổng kết rất tốt."
Vu Tuệ Doanh bị những lời này chọc tức đến mức mặt đỏ bừng, há hốc mồm hồi lâu không lên tiếng, liếc Lục Ngôn Sâm, ánh mắt rơi vào Hướng Thu Vân, tràn đầy không tin, thất vọng và đau lòng.
“Nếu Hướng phu nhân đối với tôi thật sự tốt, đừng quay lại nữa, tôi xin đa tạ.” Hướng Thu Vân lạnh lùng chỉ vào cửa, cũng không vì nước mắt của bà mà có nửa phần xúc động, “Cửa đằng kia, đi thong thả, không tiễn. "
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt trên mặt, nức nở nhìn Hướng Thu Vân một hồi, nhưng lần này không dây dưa với cô nữa, "Vậy thì con ... vậy thì con hãy nghỉ ngơi thật tốt ... nhất định phải." ... chăm sóc bản thân mình thật tốt. "
Bà nở một nụ cười thật khó coi, sau đó che miệng lại, chạy ra ngoài.
Lục Ngôn Sâm nhìn bóng lưng của bà, hỏi Hướng Thu Vân, "Không cần đi an ủi sao?"
“… Không cần.” Hướng Thu Vân nhìn xuống kim bạc dày đặc trên chân, trầm mặc không nói.
Lục Ngôn Sâm nói một câu tốt, đi tới đóng cửa lại, sau đó đâm cho cô một cái, "Cô bây giờ còn nhỏ, không sợ cắt đứt quan hệ với gia đình, sau sẽ có hối hận sao?"
“Như bác sĩ Lục đã nói, người mẹ không tin tưởng, người cha máu lạnh, tôi nhận họ sẽ sống không thoải mái hơn.” Hướng Thu Vân ngây người nói.
Lục Ngôn Sâm nghiêm túc châm kim, "Không có gì đáng tiếc khi không nhận ba cô, nhưng mẹ cô ..."
Anh đặt kim lên nhìn cô, "Dường như không phải không có tình cảm với cô, bà ấy thật sự đang rất quan tâm đến cô."
Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, dùng ngón tay nắm chặt ga trải giường, nhất thời không đáp.
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!