Chương
Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên đã cứng lại.
“Đi thôi, không phải vừa mới nói mệt mỏi sao?” Hạ Vũ Hào rũ mắt nhìn Hướng Thu Vân, rồi nhéo nhẹ lên vành tai cô, anh dường như không nhìn thấy cô nhíu mày mà ôm eo cô đi vào.
Chờ anh đi rồi, Lâm Tuyết Nghi còn nhổ nước miếng lên mặt đất: “Đắc ý cái rắm, suýt nữa tôi đã giết được người phụ nữ của anh, không phải anh chỉ có thể nhìn tôi gả vào nhà giàu sao! Hừ!”
Các khách mời nhìn về bên đây, có người đồng tình, có người khinh bỉ, cũng có người không vui hoặc là lạnh nhạt.
“Cô Lâm, người đến đây hôm nay không giàu cũng quý, lúc cô nói chuyện làm việc vẫn nên chú ý thì hơn. Còn nữa, bây giờ vẫn chưa đến lúc cô dâu đi ra. Phiên cô quay về phòng của cô đi” Giang Hân Yên cố hết sức làm dịu giọng, nhỏ nhẹ nói.
“Ta thèm vào!” Lâm Tuyết Nghi trợn trừng mắt, đạp chân lên đùi Giang Hân Yên: “Đứa què đừng quản chuyện của tôi, qua hôm nay tôi chính là bà ngoại của cô, mẹ kiếp, không tới lượt cô quản tôi!”
“Nghe vậy, có mấy khách mời cao giọng nói…
“Bà cụ Lâm nói vậy không đúng rồi, dù cô Giang có tàn tật, nhưng cô cứ nói cô ấy là đứa chết què, vậy không khỏi làm tổn thương người khác quả”.
“Cô Giang nói cũng không sai, bà Lâm cứ chọc vào miệng vết thương của cô ấy như thế, đúng là rất quá đáng”
“Trẻ nhỏ còn biết nhường người tàn tật, bà Lâm cứ văng tục suốt, còn đá lên cái chân bị thương của cô Giang, đúng là quá độc ác rồi?”
Những người này đều nói chuyện giúp Giang Hân Yên, nhưng cô ta nghe ra trong ngoài đều nhắc đến cô ta là người tàn tật, trong lòng nghẹn lại không nói thành lời.
Cô ta vốn không phải là người tàn tật…
Hướng Thu Vân vừa đi vào sảnh tiệc Phú Quý, thì đã nhận được rất nhiều ánh mắt kinh ngạc hoặc là bất ngờ.
Ngoại trừ những quan chức vừa nhậm chức mấy năm nay, cơ bản thì những người khác đều quen biết Hướng Thu Vân, cũng nghe nói những ân oán giữa cô và nhà họ Giang, và cả Hạ Vũ Hào.
Cho nên hôm nay nhìn thấy cô đến tham dự hôn lễ của ông cụ Lâm, mà còn kéo cánh tay Hạ Vũ Hào cùng bước vào, không khỏi ngạc nhiên.
Hướng Thu Vân không quan tâm đến ánh mắt những người đó, chỉ tìm một vị trí khuất, sau đó thả cánh tay Hạ Vũ Hào ra, ngồi xuống.
Lúc này Giang Hân Yên không có mặt, cô cũng không cần phải sắp vai đôi tình nhân quấn quýt với Hạ Vũ Hào.
“Qua cầu rút ván?” Hạ Vũ Hào cầm lấy hai ly champagne từ trên khay của nhân viên phục vụ, đặt một ly đến trước mặt cô.
Hướng Thu Vân mím môi, vừa muốn nói gì đó, di động đã rung lên.
Cô lấy di động ra, nhìn thấy tên hiển thị trên đó, vốn muốn cúp điện thoại. Nhưng nghĩ đến tối nay ông cụ Hạ sẽ sắp xếp người đón cô, cô do dự một chút.
“Sao lại không nghe?” Ánh mắt Hạ Vũ Hào dừng trên di động cô, hỏi.
Hướng Thu Vân không thể nghe cuộc điện thoại này trước mặt anh, lập tức cúp máy: “Nhân viên sale mà thôi.”
Hạ Vũ Hào yên lặng nhìn cô trong chốc lát, trong mắt thâm sâu đầy ẩn ý.
“Có chuyện gì vậy?” Hướng Thu Vân sợ bị anh phát hiện manh mối, cô cầm ly champagne lên nhấp một ngụm, mới phát hiện không biết từ khi nào mà lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.