Chương
Cô thật sự rất kinh ngạc về tốc độ gõ chữ của Nhậm Gia Hân. [Hướng Thu Vân] đều làm mờ cả rồi, tại sao cô biết có chín người đàn ông?
Một vài giây sau… [Không sợ trời không sợ đất]: Tôi nghe tiếng thở gấp của mấy người đàn ông đó chẳng giống nhau chút nào, chắc chắn không đến mức đeo máy đổi giọng lúc ấn ân ái ái đâu đúng không nào?
Hướng Thu Vân: “.”
Cô lại gỗ lên điện thoại di động vài dòng, trả lời tin nhắn của Nhậm Gia Hân: Vậy thì đúng là cô có thiên phú dị bẩm rồi. [Không sợ trời không sợ đất]: Tôi cũng biết tôi thông minh mà, đứng khen tôi như vậy chứ, người ta thẹn thùng đó! (thẹn thùng.jpg)
Hướng Thu Vân: “..”
“Nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?” Ngón tay Hạ Vũ
Hào đặt trên bàn lại bắt đầu gõ nhịp.
Hướng Thu Vân cất điện thoại đi, mặt không biến sắc, nói: “Tôi nói chuyện phiếm với ai cũng phải báo cáo cho anh biết sao?”
“Không cần.” Hạ Vũ Hào dừng động tác gõ bàn lại, cầm ly rượu vang đỏ lắc lư vài cái rồi đưa lên miệng nhưng lại không nếm ra được mùi vị tinh khiết, thơm ngon của rượu, chỉ cảm thấy sự mờ mịt.
Hôn lễ loạn thành một đám.
Nhưng dù sao đó cũng là thế gia vọng tộc, video nhanh chóng bị cắt bỏ, nhóm nhảy nữ cũng đã chạy lên sân khấu, đồ ăn cũng được mang lên, tất cả lại vào nếp, có quy củ như thể chuyện hoang đường khi nãy chưa từng xảy ra.
Hướng Thu Vân vô thức theo dõi buổi biểu diễn, cô tùy ý đưa mắt nhìn đại sảnh hào nhoáng, một lát sau trông thấy có mấy người đi đến trước mặt một nhân viên phục vụ rồi cưỡng ép đưa người đi.
“Đó là người mà anh sắp xếp à?” Hướng Thu Vân hỏi. Hạ Vũ Hào nhìn theo ánh mắt của cô, khế “ừ” một tiếng.
“Anh ta bị bắt đi tra hỏi, một lát nữa bọn họ có thể tra ra là người của anh không?” Hướng Thu Vân nhíu mày.
Hạ Vũ Hào giữ cằm rồi quay mặt cô sang, anh nhìn vào đôi mắt của cô, đuôi mày nhưởng lên, hình như tâm tình rất tốt: “Lo lắng cho tôi à?”
“Tôi chỉ sợ liên quan đến tôi mà thôi.” Hướng Thu Vân đẩy tay của anh ra, gắp một miếng thịt cá ở phần bụng rồi chậm rãi ăn.
Hạ Vũ Hào thấy cô gắp thịt cá ăn liền gắp một miếng thịt cá từ đĩa cô vừa gắp, nhặt sạch xương cá rồi đặt vào đĩa của cô. Sau đó mới lên tiếng: “Người này là vị hôn phu của
Lâm Tuyết Nghi ở trong thôn, anh ta sẽ không khai ra tôi đâu”
“Anh ta có khai ra anh hay không cũng không liên quan tới tôi, còn nữa, tôi không thích ăn cá nhũn.” Hướng Thu Vân chỉ liếc qua miếng cá trong đĩa sau đó lập tức rời mắt đi, gắp một miếng măng lên ăn.
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn miếng cá ngoại trừ đã gỡ sạch xương ra còn lại gần như hoàn hảo không tổn hại gì đến thịt cá, anh đưa chiếc đũa vào đĩa của cô gắp miếng thịt cá lên.
“Anh làm cái gì đấy?” Hướng Thu Vân cau mày hỏi.