Tàn Độc Lương Duyên

chương 592

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.

Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:

Chương : Em trực tiếp ký là được

Nội bộ Giang thị tranh chấp, Hạ, Hướng, Bùi ba nhà sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhất định sẽ làm chút chuyện, thật sự là … vũng nước đục.

“Đã đáp ứng, nhưng yêu cầu Minh Thắng tái hôn cùng Tống gia. chuyện này Minh Thắng cũng đồng ý” Hướng Bách Tùng nói: “Vũ Hào, buổi chiều tôi mới có tin tức chuyện này, quay đầu liền nói cho cậu. Điều đó nói rằng, cậu…”

“Hướng tổng yên tâm, những gì ông đề xuất đều có lợi cho cả Hạ thị và Hướng thị. Tôi tin rằng ông nội sẽ đồng ý.” Hạ Vũ Hào chủ động nhận lời.

Với sự đảm bảo của anh, Hướng Bách Tùng mỉm cười, hoàn toàn yên tâm.

Hướng Thu Vân gõ cửa, vừa vào phòng liền phát hiện mẹ mình lại đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

“Thu Vân à, con đến rồi.” Vu Tuệ Doanh nghe thấy động tĩnh liền quay người lại, vội vàng lau khóe mắt, lúng túng nhìn cô, “Con muốn ăn chút hoa quả không? Mẹ cho người chuẩn bị nhé?

Bà ấy giống như một món đồ chơi lên dây cót, mọi bộ phận trên cơ thể đều căng cứng, nhìn qua liền thấy không thoải mái.

“Vừa ăn no rồi, con không ăn nữa.” Hướng Thu Vân đi đến bên cạnh bà, “Mẹ có tâm trạng không tốt sao?

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không nhìn thấy gì ngoài cây cối và bầu trời, cô cũng không biết mẹ cô đã đứng đây cả ngày nhìn cái gì.

“Không phải mẹ đang có tâm trạng tồi tệ, chỉ là mẹ cảm thấy mình luôn làm mọi thứ không tốt. Dù xuất phát điểm tốt đến đâu, những việc mẹ làm luôn gây khó chịu cho người khác.”

“Còn có mọi người nói đến công ty Lâm Dĩnh kia như thế nào, cũng như hợp đồng và dự án, mẹ đều không hiểu… Thu Vân à, mẹ giống như lời ba con nói, ngoại trừ khóc ra, mẹ không làm được gì sao?” Vu Tuệ Doanh trông rất chán nản.

Hướng Thu Vân mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

“Mẹ nói những thứ này có phải là rất phiền không… Ha, Thu Vân à, vừa rồi con coi như không nghe thấy đi, mặc kệ mẹ, mẹ chỉ thích nghĩ ngợi lung tung.” Vu Tuệ Doanh cười nửa miệng.

Hướng Thu Vân quay đầu lại nhìn thấy bà gầy đi không ít, “Nếu đã biết là nghĩ ngợi lung tung, không cần lo lắng vì những thứ này. Có thể là mẹ rảnh quá nên nhàm chán, con nhớ tới mẹ rất có hứng thú cắm hoa, không bằng mẹ đi học cắm hoa khơi dậy một chút hứng thú xem thử? ”

“Không cần, những người trong lớp hứng thú đều là người trẻ tuổi, mẹ ở đó chỉ làm phiền họ. Các con còn bị mẹ làm phiền, huống chi những người đó.” Vu Tuệ Doanh lập tức phủ nhận.

Hướng Thu Vân khẽ cau mày đề nghị: “Nếu không muốn cùng người trẻ tuổi một chỗ, liền đơn độc một mình học đi mẹ?”

“Không cần, đừng lo lắng chuyện của mẹ nữa.” Vu Tuệ Doanh nhìn cô đang nhíu mày, hoảng sợ nói: “Có phải mẹ đã nói điều gì làm con khó chịu không? Mẹ xin lỗi con, đừng nóng giận làm gì!”

Hướng Thu Vân nói không nên lời, để cho bà không suy nghĩ, nhưng bà vẫn là dáng vẻ hoảng hốt.

Hai người ở cùng một chỗ, đều không thoải mái, Hướng Thu Vân tìm cớ rời đi, Vu Tuệ Doanh tiễn cô đến cửa phòng, vẻ mặt còn đang lo lắng rằng cô sẽ tức giận.

Hướng Thu Vân cảm thấy có chút buồn chán.

Mẹ trở nên như thế này, có phải nên trách cô không?

Tại đây có hình ảnh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio