Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương : Tôi chỉ chủ động hôn anh
Hướng Thu Vân trả lời thêm một vài tin nhắn trước khi đặt điện thoại xuống.
Hạ Vũ Hào ở xa, không nhìn thấy nội dung trò chuyện giữa hai người, nhưng có thể thấy giao diện trò chuyện dày đặc, hai bên lời qua tiếng lại.
Thấy Hướng Thu Vân đang nhìn sang, anh lập tức nhìn xuống tài liệu, lúc đó mới phát hiện tài liệu đã bị anh ta vò nát, biến dạng không biết bao nhiêu lần.
“Có người gửi tin nhắn cho tôi.” Hướng Thu Vân đưa điện thoại cho anh.
Hạ Vũ Hào cầm lấy điện thoại, để qua một bên, nghĩ ngợi rồi lại đặt tập tài liệu xuống.
Anh mắng Hướng Thu Vân lúc cô đang cầm đồ ngủ đi tắm, “Phải nói là ghen tị.”
Hướng Thu Vân quay đầu nhìn anh, “?”
“Không phải tiêu chuẩn kép, chính là ghen tị.” Hạ Vũ Hào đứng lên, nhìn thẳng vào cô, “Ở đây này, nhìn thấy em nói cười với những người đàn ông khác, sẽ cảm thấy không thoải mái.
Anh chỉ vào vị trí của trái tim mình.
“Sau đó thì sao?” Hướng Thu Vân hỏi.
Nước da của Hạ Vũ Hào vẫn như trước, nhưng dái tai lại đỏ lên một cách dị thường. “Anh không thích nhìn thấy em nói chuyện với những người đàn ông khác, cũng không thích nhìn thấy bọn họ đụng vào em. Em là của anh.”
“Hạ Vũ Hào, anh không nghĩ những gì mình nói là ngây thơ sao?” Hướng Thu Vân nhẹ giọng nói: “Trên đời này, ngoại trừ phụ nữ, còn lại đều là đàn ông. Đồng nghiệp, khách hàng, bạn bè của tôi là đàn ông hay phụ nữ đều là chuyện hết sức bình thường. Chẳng lẽ anh muốn tôi cắt đứt tất cả quan hệ với những người khác giới khác, ngoại trừ anh sao?”
Hai mắt đối diện nhau, Hạ Vũ Hào chủ động nhìn sang chỗ khác, “Anh không quan tâm đến những người khác, em chỉ cần giữ khoảng cách với Lục Ngôn Sâm.”
“Tôi không quan tâm đến người khác, anh giữ khoảng cách với Giang Hân Yên.” Hướng Thu Vân quay về phía anh.
Không khí có chút căng thẳng.
Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh, cô càng như thế này, anh càng không thích nhìn cô cùng Lục Ngôn Sâm.
“Hạ Vũ Hào,” Hướng Thu Vân bước chậm lại, “Tôi là người yêu của anh, không phải tài sản của anh. Tôi tôn trọng anh, nhưng anh cũng phải cố gắng tôn trọng tôi.”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nói: “Đối với em là tôn trọng gì? Nhìn những người đàn ông khác mò mẫm trên đùi anh, mà anh lại im lặng?”
Hướng Thu Vân ban đầu có chút tức giận, cho rằng anh quá hạn chế cô, không phải như yêu mà giống như đối xử với một con vật cưng không cần suy nghĩ.
Nhưng lúc này, nhìn thấy anh nghiêm túc nói như vậy, cô lại muốn cười, “Hạ Vũ Hào, anh nói lý một chút có được không? Nhìn một người đàn ông mò mẫm đùi tôi là có ý gì?”
“Không phải sao?” Hạ Vũ Hào nhíu mày càng sâu.
Có thể anh cũng không thèm để ý, trước mặt mọi người thường che giấu cảm xúc của mình, nhưng bây giờ ở trước mặt cô, anh càng ngày càng lười che giấu bản thân.
Hướng Thu Vân khẽ thở dài, xoa xoa lông mày, “Tôi đang trị bệnh, nếu anh không đánh gãy chân tôi, tôi sẽ để bác sĩ Lục sờ chân tôi sao?”
Hạ Vũ Hào mím chặt môi không phát ra tiếng.
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, mặc bộ đồ ngủ đi đến chỗ anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên vươn tay ấn cổ anh, kiễng chân lên hôn môi anh.
“Không cần biết tôi nói chuyện với người đàn ông nào, hay cùng nhau làm gì, tôi chỉ chủ động hôn anh, như vậy có được không?”