Đọc truyện hay
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đám đàn em sợ bị anh ta giận cá chém thớt, lại có chút kiêng dè mấy vệ sĩ cường trán, bọn họ nghe thấy lời này thì tranh thủ rút lui.
“Vậy em lên lầu trước.”
“Ừm.”
Hướng Thu Vân lại nhìn Hạ Vũ Hào thêm mấy lần, sau đó cô đi lên lầu.
Vào lúc này nếu cô muốn ở lại thì chỉ là gánh nặng cho anh mà thôi.
Mấy vệ sĩ thấy cô rời đi thì cũng muốn đuổi theo.
Hạ Vũ Hào gọi bọn họ lại, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi nói cô ấy quay về nhưng có nói mấy người quay về không?”
“Tôi xin lỗi, Hạ tổng.” Vệ sĩ đứng đầu nói xin lỗi, sau đó mấy vệ sĩ đứng bên cạnh Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào buông tay Bùi Tung ra, xoay người rút một tờ khăn giấy trên bàn, chậm rãi lau ngón tay: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, hai người mang theo người của mình đi đi.”
Bùi Tung nhân lúc Hạ Vũ Hào không chú ý, đỡ Chung Thiệu Ninh lùi về phía sau đám đàn em, sau đó giơ tay với bọn họ: “Tiến lên!”
“Chờ một chút.” Hạ Vũ Hào đưa tay ngăn cản bọn họ.
Bùi Tung cười lạnh một tiếng: “Hiện tại biết sợ rồi? Tôi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chỉ cần anh quỳ xuống lạy tôi gọi tiếng ba thì tôi sẽ nói bọn họ rút lui được không?”
Anh ta tưởng Hạ Vũ Hào lợi hại thế nào, thì ra cũng chỉ là một tên dựa hơi gia đình nên mới dám ngang ngược không sợ ai như thế!
Mấy người lớn trong nhà đã thổi phồng Hạ Vũ Hào quá rồi!
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta, nhưng sắc mặt anh lạnh thêm mấy phần. Anh vén tay áo lên, lộ ra đường cong đẹp trên cánh tay, sau đó cởi thắt lưng áo choàng tắm ra rồi buộc lại một lần nữa.
“Hạ tổng, anh suy nghĩ thế nào rồi?” Bùi Tung nhớ tới trước kia mình phải chịu uất ức ở chỗ Hạ Vũ Hào nên cảm thấy vô cùng oán hận.
Anh ta nhất định phải đòi lại những gì đã mất!
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn anh ta, giật thắt lưng, lúc Bùi Tung muốn nói anh đầu hàng thì dùng chân đá vào tên đàn em gần nhất.
“Nếu anh đã như vậy thì tôi sẽ không khách sáo! Tất cả tiến lên cho tôi!” Bùi Tung không nhìn nổi dáng vẻ nhẹ như mây gió này của Hạ Vũ Hào, cảm thấy đối phương không đặt mình vào mắt.