Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hai người ngủ đến nửa đêm thì Triệu Phương Loan gọi điện thoại tới nói ông cụ Hạ sắp không qua khỏi, báo Hạ Vũ Hào nhanh chóng tới bệnh viện.
Hạ Vũ Hào nhìn dáng vẻ Hướng Thu Vân còn buồn ngủ thì muốn cô tiếp tục ngủ, nhưng lại lo lắng những vệ sĩ kia không có ý tốt nên đưa cô cùng tới bệnh viện.
Lúc bọn họ đến bệnh viện thì người nhà họ Hạ đã đến.
Cả tầng này được nhà họ Hạ bao hết, ngoại trừ vệ sĩ canh giữ từng cửa ra vào thì đều là người nhà họ Hạ. Nhưng chỗ này lại ồn ào hơn cả chợ bán thức ăn.
“Không phải trước đó ông nội còn rất tốt sao? Làm sao đột nhiên nói sắp không qua khỏi?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm, tôi nghe người ta nói ông nội đột nhiên nôn ra máu liên tục, lúc đưa đến phòng cấp cứu thì bác sĩ nói tình hình không tốt lắm!”
“Vậy hiện tại ba đang hôn mê hay là đã tỉnh? Lúc ông ấy tỉnh lại có nói về chuyện di chúc không?”
“Chuyện cổ phần công ty đã nói rõ, nhưng trong tay ba còn có không ít trang viên đồ cổ gì đó, những thứ đó cũng rất nhiều tiền. Hay là gọi luật sư tới xử lý đi, nếu không đến lúc đó bởi vì những thứ này mà mất hòa thuận thì không đáng!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Mấy luật sư đã chờ ở dưới lầu, tôi gọi cho bọn họ nói đi lên đây.”
Ông cụ Hạ sắp không qua khỏi, nhưng cho dù những đứa con trai do ba người vợ sinh, hay là đứa cháu trai thứ sáu Hạ Nhuận Trạch mà ông cụ thương yêu, hoặc là đám con cháu sợ ông ta cũng không có một chút đau lòng nào.
Tất cả mọi người đang thương lượng tài sản riêng chưa được xử lý trong tay ông cụ, ai cũng muốn nhân lúc ông cụ còn chút hơi thở phân chia những tài sản này, tốt nhất có thể chia cho bọn họ nhiều một chút.
Tại đây có hình ảnh
“Vũ Hào, đêm hôm khuya khoắt con còn mang theo Thu Vân đến đây sao?” Triệu Phương Loan đi tới, có lẽ bởi vì ba Hạ và mẹ Giang nên sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Hướng Thu Vân cười cười: “Không phải anh ấy dẫn cháu đến mà cháu đòi anh ấy đưa theo.”
Cô vừa nói xong thì ông ba Hạ đi tới, giọng điệu kỳ quái nói ra: “Vũ Hào đương nhiên muốn đưa Hướng Thu Vân đến rồi, trong bụng cô ta đang mang thai chắt trai đích tôn của ông cụ, nói không chừng còn có thể lợi dụng chắt trai này để ông cụ chia thêm tài sản.”
Người lớn nói chuyện nên Hướng Thu Vân không tiện mở miệng, huống hồ là trong thời điểm nhạy cảm này.
Hạ Vũ Hào không thích nhìn dáng vẻ nông cạn của chú ba này nên cũng không để ý đến ông ta.
Ngược lại Triệu Phương Loan cười cười, nhẹ như mây gió nói: “Chúng tôi đương nhiên phải mang theo con át chủ bài rồi. Chú ba cũng đừng quá hâm mộ, dù sao chuyện này phải xem số mệnh, chú cũng đừng ép mấy đứa Nhuận Trạch sinh con nữa.”
“Chị dâu, lời này của chị nói quá khó nghe rồi đó?” Sắc mặt của ông ba Hạ xanh xám.
Triệu Phương Loan kinh ngạc nói: “Sao tôi lại nói khó nghe rồi? Con trai nhà chú tìm phụ nữ sinh con, những người kia cũng không mang thai được, chuyện này đã truyền ra ngoài, làm trò cười cho người khác. Tôi làm chị dâu nên có lòng tốt nhắc nhở một câu mới đúng.”
“Chị đừng quá đắc ý! Ba sẽ không chào đón nhà vợ bé các người đâu, mấy người có con thì sao? Tài sản cộng lại cũng chưa chắc nhiều hơn chúng tôi!” Lời này của bà làm cho ông ba Hạ tức giận sôi máu.
Giọng hai người không nhỏ, hơn nữa Hạ Vũ Hào cũng ở đây, ông cả Hạ cũng tới.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân chưa lộ bụng, mỗi người đều có mục đích riêng.
“Vũ Hào, coi như Hướng Thu Vân mang thai, nhưng dù sao hai đứa còn chưa đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức hôn lễ, cô ấy không được coi là người nhà họ Hạ. Cậu cứ như vậy đưa cô ấy đến đây thì không thích hợp lắm đâu?” Con gái lớn nhà họ Hạ liếc Hướng Thu Vân một cái mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hạ Vũ Hào.
Cháu chắt nhà họ Hạ không có cơ hội xen vào nhưng đều nhìn về phía bên này.
Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân, mặt không thay đổi: “Không có cách nào khác, tiểu biệt thắng tân hôn, tôi vào tù cách xa cô ấy mấy ngày nên hiện tại không muốn rời xa cô ấy.”
“Người trẻ tuổi yêu đương nên hơi dính nhau, chúng ta là người từng trải nên cũng hiểu. Chẳng qua là Vũ Hào, dù nói thế nào thì Hướng Thu Vân không phải người nhà họ Hạ, cũng không phải là cháu dâu chính thức nhà họ Hạ, cháu đưa cô ấy đến đây thì không thích hợp lắm.” Ông cả Hạ cười tủm tỉm nói.
Ông ta và con gái lớn nhà họ Hạ nói cùng một ý, muốn Hướng Thu Vân rời đi, chẳng qua đổi cách giải thích mà thôi.
Xét đến cùng bọn họ lo lắng ông cụ vì đứa bé trong bụng Hướng Thu Vân mà chia thêm tài sản cho Hạ Vũ Hào.
“Tôi không muốn nghe câu nói cháu dâu không chính thức của bác cả.” Hạ Vũ Hào nói ra: “Đời này tôi chỉ cười Hướng Thu Vân, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ là cháu dâu nhà họ Hạ.”
Con gái cả nhà họ Hạ lười đấu võ mồm với anh, nói thẳng: “Mặc kệ cậu nói thế nào thì hiện tại Hướng Thu Vân cũng không phải là cháu dâu được nhà họ Hạ cưới hỏi đàng hoàng! Mấy người đưa Hướng Thu Vân về nhà nghỉ ngơi một chút, cô ấy là phụ nữ mang thai nên không thể thức đêm được!”