Đọc truyện hay
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Giúp đỡ công ty tiến hành thí nghiệm trên người trong tám năm, đây cũng không phải là tội danh nhỏ đâu!
Ông cả Hạ và con gái thứ nhà họ Hạ không nói chuyện.
Ông ba Hạ: “Vũ Hào, cháu đừng thay đổi chủ đề, chúng ta đang nói chuyện có để Hướng Thu Vân ở lại đây hay không, cháu đột nhiên nói những lời nhảm nhí này làm gì?”
Tất cả mọi người nhìn ông ta như một tên ngốc, nếu tập đoàn Hạ Thị xảy ra chuyện gì, cổ phần trong tay bọn họ coi như không đáng một đồng, trong vòng một đêm sẽ từ tỷ phú biến thành kẻ nghèo hèn!
Mà bây giờ ông ta còn nói nhảm những lời này!
Hạ Vũ Hào không để ý đến ông ta mà là nói với mấy người ông cả Hạ: “Nếu ông nội không còn thì mấy người có thể tin tưởng được cũng chỉ có tôi đúng không? Đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, nếu không thì tôi sẽ làm cho mấy người hối hận đó, hiểu chưa?”
“Hiểu cái gì? Bây giờ cháu mau đưa Hướng Thu Vân đi đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!” Ông ba Hạ hét lên.
Lúc này không có ai để ý đến ông ta.
Ông cả Hạ phản ứng lại đầu tiên, cười ha ha nói: “Vũ Hào, vừa rồi bác chỉ nói đùa thôi, cháu đừng để trong lòng. Hướng Thu Vân mang theo con của cháu nên đương nhiên là người nhà họ Hạ.”
“Anh cả, anh có ngốc không vậy? Ông cụ coi trọng chắt trai như thế, anh lại giữ Hướng Thu Vân ở đây, không phải sẽ cùng tranh giành với chúng ta sao?” Ông ba Hạ gấp gáp.
Con gái cả nhà họ Hạ lườm ông ta: “Em ngậm miệng lại!”
Sau đó bà ta nói với Hạ Vũ Hào: “Cháu tranh thủ nghĩ cách giải quyết công ty, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ cùng nghĩ cách! Bên ngoài lạnh lắm, tìm cho Hướng Thu Vân phòng bệnh trống để nghỉ ngơi đi.”
Tài sản riêng của ông cụ không ít, nhưng không là gì với cổ phần trong tay bọn họ.
Nếu bọn họ chọc giận Vũ Hào, anh không làm nữa, sợ là không ai có thể xử lý được chuyện này, đến lúc đó mới là ngày tận thế của bọn họ!
Ông ba Hạ còn ngu ngốc ồn ào, nhưng không ai quan tâm đến ông ta.
Mấy người bọn họ cùng thương lượng chuyện này, Hướng Thu Vân cảm thấy bọn họ đang bàn bạc chuyện tập đoàn Hạ Thị đầu tư thí nghiệm trên người, dù sao đây mới là việc cấp bách nhất với bọn họ.
Cô muốn nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này với Hạ Vũ Hào, nhưng cô nhớ đến máy nghe lén trong túi quần thì nuốt xuống lời muốn nói.
Trong phòng bệnh.
Ông cụ Hạ yếu ớt nằm trên giường bệnh, mỗi lần hít thở giống như thổi cái kèn cũ nát, khàn khàn lại khó nghe.
Mà y tá và các bác sĩ ở bên cạnh đang làm việc trong tay mình.
Bởi vì ông cụ Hạ điều trị bằng hóa chất nên tóc đã rụng hết, lúc này ông cụ mặc đồ bệnh nhân, quần áo lỏng lẻo, nhìn có vẻ rất gầy yếu.
Ông cụ dùng rất nhiều sức mới giơ tay lên, yếu ớt nói: “Gọi bọn họ vào đây.”
Y tá và các bác sĩ tạm thời dừng lại, nhưng không có ai lên tiếng, càng không có ai ra ngoài gọi người vào. Ngay cả Chu Di làm việc cho ông ta nhiều năm, chưa từng làm trái lời cũng không nhúc nhích.
Ông cụ ghét người khác không làm theo mệnh lệnh của mình nên có chút tức giận, nhưng câu nói vừa rồi đã tốn rất nhiều sức, hiện tại ông cụ mệt mỏi chỉ có thể hít thở.
“Bọn họ? Ông nói ai? Con của ông và cháu trai cháu gái sao?” Một y tá tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo lại không thể nào che được nếp nhăn.
Ông cụ thấy được bà ta thì hai mắt mở to, tức giận nói: “Diêu Thục Phân? Sao cô. . . Sao bà lại ở chỗ này?”
Ông ta cố hết sức quay đầu quát với Chu Di: “Đuổi. . . Đuổi bà ta ra ngoài!”
“Ông cũng sắp chết rồi vẫn không biết rõ tình hình, thật đáng thương.” Diêu Thục Phân vẫy tay với Chu Di: “Chị Chu, ông ta sắp chết rồi, chị cũng không cần diễn kịch với ông ta nữa, đến đây đi.”
Chu Di nhìn ông cụ Hạ một chút rồi thở dài, dưới ánh mắt kinh ngạc và tức giận của ông cụ, bà ta đi đến bên cạnh Diêu Thục Phân.
Ông cụ Hạ ho dữ dội, trong miệng đều là mùi máu tươi, thở hổn hển nói: “Bà. . . Bà. . .”
Ông ta không có sức, ngay cả nói chuyện cũng không nói được hết câu.
“Ông kinh ngạc?” Diêu Thục Phân cười cười, đáy mắt đầy oán hận và hả hê: “Chỉ sợ còn có chuyện khiến ông kinh ngạc hơn!”
Ông cụ Hạ trừng bà ta, gương mặt tức giận đến run rẩy.
Diêu Thục Phân cầm ống tiêm đi đến trước mặt ông ta, tìm mạch máu. Ông cụ dùng sức giãy dụa, bà ta không tiêm được nên dứt khoát gọi mấy người tới giữ lấy ông cụ.
“Được rồi, tôi không phải là nhân viên y tế chuyên nghiệp, không cẩn thận chơi chết thì quá đáng tiếc.” Diêu Thục Phân thấy ông cụ Hạ bị dọa đến mặt trắng bệch thì cười cười, nói người buông ông cụ ra: “Dù sao tôi còn rất nhiều lời chưa nói.”