Đọc truyện hay tại лhayhȯ
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hạ Vũ Hào cầm tay ông ta xuống, lạnh nhạt nói: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
Ông cả Hạ cứng đờ, không lên tiếng.
Ông ta vừa nói như vậy cũng chỉ khách sáo, ai biết Vũ Hào sẽ nói ra yêu cầu gì, lỡ gây bất lợi cho bọn họ thì sao
Huống hồ người nhà họ Hạ nhiều như vậy, nếu Vũ Hào chỉ nói một yêu cầu, đến lúc đó ai sẽ làm? Nếu anh yêu cầu ông ta thì quá không công bằng rồi!
Hạ Vũ Hào nhếch miệng châm chọc: “Nếu đây chỉ là lời khách sáo thì sau này bác cả cũng không cần nói nữa, lỡ tôi coi là thật đưa ra yêu cầu nhưng ông lại không đồng ý, chẳng phải đến lúc đó hai bên rất khó chịu sao?”
Có ai không biết nói lời dễ nghe chứ? Nhưng anh không cần.
Ông cả Hạ bị vạch trần thẳng thừng như thế nên sắc mặt sắc mặt đỏ lên. Ông cụ qua đời, đứa cháu này càng thêm phách lối! Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.čm
“Được rồi, đừng tranh cãi chuyện nhàm chán này nữa, ba không còn nữa, chuẩn bị tang lễ thế nào?” Con gái cả nhà họ Hạ nhíu mày hỏi.
Bà ta vừa dứt lời thì cửa thang máy đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Ông cả Hạ bị mọi người nhìn chằm chằm nên tâm trạng không tốt, hét lớn với vệ sĩ: “Mời mấy người đến làm gì? Ai làm ồn thì mau ném ra ngoài, ông cụ ra đi cũng không yên ổn nữa!”
Ông ta nói như vậy thì tiềng ồn ào càng lớn.
“Hình như là bà Giang.” Hướng Thu Vân nhìn thoáng qua, cảm thấy trong đó một người giống mẹ Giang.
Ông cụ Hạ không còn, người nhà họ Giang đến làm gì? Mà người đến cũng không ít.
Hạ Vũ Hào cũng nhìn thoáng qua, lông mày khẽ nhíu lại khó nhìn ra, anh lùi lại bảo vệ Hướng Thu Vân ở sau lưng.
“Mấy người tránh ra cho tôi!” Mẹ Giang mang theo không ít vệ sĩ, đẩy đám người ra, khí thế hung hăng đi tới.
Ba Giang nhắm mắt đi theo bên cạnh bà ta.
Sau lưng còn có không ít phóng viên. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com
“Vì sao bà lại đến đây?” Ba Hạ đi tới đón tiếp, không coi ai ra gì nắm tay mẹ Giang: “Ông cụ vừa qua đời, hôm nay tôi không rảnh ở bên cạnh bà.”
Mặt Triệu Phương Loan đầy trào phúng, đã như vậy Giang tổng vẫn không thay đổi sắc mặt, thật là bội phục!
“Ai cần ông ở bên cạnh? Ông đừng nghĩ mình quan trọng như thế!” Mẹ Giang đầy ghét bỏ đẩy ba Hạ ra, xoa tay nói: “Ông cụ chết rồi nên tôi mới tới!”
Ba Hạ bị bỏ lại cũng không tức giận, ánh mắt nhìn bà ta rất cưng chiều và dịu dàng: “Đừng giận như vậy, không tốt cho sức khỏe.”
Hướng Thu Vân đứng bên cạnh nhìn thì nhíu mày, cảm thấy có chút buồn nôn.
Giang tổng nhìn vợ mình và người đàn ông khác nhu vậy mà không cảm thấy chán ghét sao?
Hạ Vũ Hào nhìn thấy phản ứng của cô thì quấn chặt áo khoác trên người cô: “Không có chuyện của chúng ta, về nhà thôi.”
Anh ôm eo cô muốn rời khỏi.
Nhưng hai người vừa đi hai bước thì bị mẹ Giang kéo cánh tay lại: “Chờ một chút, cậu không thể đi!”
Hạ Vũ Hào cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay nắm lấy cánh tay mình, đáy mắt dần trở nên lạnh lẽo.