Đọc truyện hay
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Ba Hạ nhíu mày, rất không vui vẻ: “Cô là người bề dưới lại nói chuyện với người lớn như vậy à? Tôi và Vũ Hào đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho cô xen vào?”
Ông cả Hạ thấy thứ mình không lấy được lại rơi vào tay nhà người khác: “Chú hai, tôi thấy Hướng Thu Vân nói không sai. Tài sản trong tay Vũ Hào cũng không tới lượt cho một đứa con hoang?”
“Tài sản nhà họ Hạ là của nhà họ Hạ, cậu muốn nuôi con hoang thì tự lấy tiền của mình đi!” Con gái cả nhà họ Hạ tức giận nói.
Đám con cháu nhà họ Hạ cũng tức giận.
“Trong tay chúng ta không có bao nhiêu, bà ta vừa mang thai đứa con hoang cũng không cảm thấy ngại tới đây tranh giành?”
“Tôi lớn đến như thế cũng chưa thấy người không biết xấu hổ như bà Giang!”
“Còn mang theo chồng mình nữa chứ, đúng là cá mè một lứa!”
Mẹ Giang cũng không biết thật sự không xấu hổ hay là giả vờ không xấu hổ, bà ta nghe bọn họ nói thì nói thẳng: “Đứa bé trong bụng tôi cũng là người nhà họ Hạ, các người đưa cổ phần cho tôi, tôi sẽ sinh nó ra cho nhà họ Hạ!”
Ba Hạ sợ bà ta không vui, vội vàng nói: “Dì Lâm nói không sai, con của ba và bà ấy cũng là người nhà họ Hạ, cổ phần trong tay con cũng nên chia cho đứa bé!”
Xem ra không thể đi được rồi.
Hạ Vũ Hào cười nhạo một tiếng: “Tôi không dám hứa chắc, chú Giang không ngại vợ của mình và ông ở bên nhau, cũng không để ý mình và những người khác dùng chung một người vợ, làm sao tôi biết đứa bé trong bụng dì Lâm có phải là của nhà họ Hạ hay không?”
Cả đám coi anh là máy rút tiền à!