Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Ông Bùi liền chen thêm lời “Bùi gia và Hạ gia vẫn luôn cạnh tranh trong việc kinh doanh. Bùi gia chúng tôi quanh năm vẫn thua kém, A Tung vẫn luôn cảm thấy rất uất ức. Đại khái nó cũng cảm thấy tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến các thí nghiệm trên người, tình hình ngày càng tệ, nên mới dẫn người đi kiếm chuyện. Chuyện này đúng là nó liều lĩnh, lần nữa tôi thay nó nói xin lỗi.”
Đã nói nhiều như vậy, lại còn xin lỗi và giải thích, không phải là muốn hỏi tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến các thí nghiệm trên người hay không sao?
Hạ Vũ Hào im lặng không nói về tình hình của Hạ gia: “Con chó cắn tôi một cái, tôi cũng không thể cắn lại nó một cái được. Chung tổng và Bùi tổng yên tâm, chỉ cần bọn họ không còn đến chỗ tôi gây sự, tôi cũng sẽ không so đo với bọn họ, mất thân phận.”
Cái này rõ ràng là đang mắng Bùi Tung và Chung Thiệu Ninh là chó sao?
Sắc mặt ông Bùi và ông Chung trông không được tốt cho lắm, nhưng họ lại không thể nắm rõ tình hình Hạ gia, vì vậy cũng không dám tùy tiện đắc tội với Hạ Vũ Hào.
Trên thực tế, nếu không phải tập đoàn Hạ Thị tham gia vào các thí nghiệm trên người và bị điều tra bí mật, cho dù Hạ lão gia có qua đời, thì bọn họ cũng không dám xử án Hạ Vũ Hào.
Tuy Hạ Vũ Hào chỉ là hậu bối, gia nhập vào giới kinh doanh cũng chưa được nhiều năm, nhưng bọn họ cũng không dám xem thường anh.
Chủ yếu là trong tay anh nắm quá nhiều thứ, mà anh cũng xem thường họ.
Hai người không thể nói lời nào với Hạ Vũ Hào nữa, bắt đầu nháy mắt với ông Tống.
Ông Tống trầm ngâm một hồi mới nói: “Thật ra ngoại trừ xin lỗi, chúng tôi tới đây còn có một việc: Mấy ngày gần đây, luôn có một số người nói tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến các thí nghiệm trên người, không biết đây có phải là thật không?”
Vòng vo với Hạ Vũ Hào thì cũng vô dụng, muốn hỏi thì phải trực tiếp hỏi, không cho anh không gian để né tránh.
Ông Chung và ông Bùi nhìn về phía Hạ Vũ Hào, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Có ít người là ai?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Ông Tống cha mơ hồ nói: “Hình như là mấy người nhân viên, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Sao Tống tổng có thể tùy tiện nghe chuyện lớn như vậy từ một nhân viên nói, liền coi đây là sự thật?” Hạ Vũ Hào nói ra: “Với tư cách là một hậu bối, tôi phải nhắc nhở Tống tổng một câu, thương trường cũng như chiến trường, nếu thông báo có sai lầm thì con người sẽ chết trên chiến trường và phá sản trên thương trường.”
Anh cẩn trọng nói đến hai chữ ‘phá sản’, ba người họ đều bị sốc.
Hiện tại, dáng vẻ chật vật của tập đoàn Giang thị chính là do Hạ gia và Hướng gia làm ra, lời nói của Hạ Vũ Hào tuyệt không phải chỉ là nói suông!
Nhưng dù sao bọn họ cũng là ba nhà, Hạ gia và Hướng gia muốn hủy diệt họ cũng không dễ dàng như vậy.
Huống hồ đều đến mức này, dù sao người ta cũng đã đắc tội, muốn rút lui cũng vô ích.
“Tôi cũng không dám giấu giếm, là một giám đốc nói, còn người này là ai, tôi không thể nói ra được, nếu không tôi cũng không có mặt mũi để gặp anh ta.” Ông Tống nói.
Ông Chung liền nói tiếp: “Vũ Hào à, cậu cũng không cần cảnh giác như vậy, cậu và Khánh Hiên là bạn tốt, tôi là cha nó, chẳng lẽ còn có thể hại cậu hay sao? Hôm nay chúng tôi tới chính là muốn hỏi chút về tình hình tập đoàn Hạ Thị, nếu cậu có chuyện gì không giải quyết được, chúng tôi cũng có thể giúp đỡ cậu một chút.”
Ông Bùi cũng cười nói: “Tuy hai nhà chúng ta là mối quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng là cạnh tranh lành mạnh, nếu tập đoàn Hạ Thị thật sự xảy ra vấn đề gì, chúng tôi cũng nên giúp một chút phải không?”
Nhiều người nói dễ nghe hơn một người.
Mỗi ngày anh đều phải đối phó với loại người này, Hướng Thu Vân cũng cảm thấy phiền thay Hạ Vũ Hào.
Trong thế giới đạo đức giả như vậy, căn bản không gặp được người nào có lòng tốt.
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!