Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của Chung Khánh Hiện và Nhậm Gia Hãn, âm thanh không lớn, qua giọng nói có thể nghe ra dường như Nhậm Gia Hân luôn vui cười đùa giỡn đã hơi tức giận.
Hướng Thu Vân vươn hai tay, nhìn vết chai mỏng trong lòng bàn tay, đột nhiên bật cười, nhưng mà ý cười không lan đến đáy mắt.
Năm giờ rưỡi chiều, Hướng Quân xách theo một đống đồ ăn mà cô thích đến đây: “Phải chạy mấy cửa hàng, xếp hàng mất một buổi trưa mới mua được, ăn nhiều một chút.”
Anh ta đặt đồ ăn trên bàn, rồi đưa cho cô một đôi đũa và hộp cơm dùng một lần, sau đó lại xách một chai rượu trắng đặt lên trên bàn.
“Nghĩ gì mà uống rượu vậy?” Bình thường anh trai không thích uống rượu, bảo khó uống, nên cô mới thuận miệng hỏi một câu.
Hướng Quân cố nén bực bội trong đáy lòng xuống, đổ ra non nửa ly rượu trắng, uống một hơi cạn sạch: “Là vì muốn uống một chút.
Anh ta không mặt tây trang không thắt cà vạt, nút áo sơmi còn mở ra hai nút, để lộ xương quai xanh và lơ đễnh còn có thể nhìn thấy cờ ngực.
Động tác khi anh ta uống rượu hơi mạnh, áo sơ mi hơi căng, để lộ ra vết thương dài do dấu móng tay từ dưới cổ kéo dài đến xương quai xanh.
"Sao trên cổ lại bị thương thế này?" Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, khẽ cau mày nói.
Hưởng Quân hốt hoảng, nhanh kéo cổ áo lại, sau đó cuống quýt làm ra vẻ bỡn cợt mờ ám: "Nhìn là biết, còn hỏi làm gì? Em cũng là người trưởng thành rồi, còn đoán không ra sao?" "Anh.
Hưởng Thu Vân nhìn thẳng vào anh, đáy mắt trở nên u ám.
Hướng Quân gãi cổ, lẩm bẩm nói: "Em vào tù hai năm, sao giống như thay đổi thành người khác vậy?” "Đừng lảng sang chuyện khác." Hướng Thu Vân nói.
Hướng Quân rất tức giận, muốn tìm một người nói chuyện.
Anh đập mạnh đôi đũa lên bàn, thêm mắm dặm muối kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Cuối cùng, anh tức nghẹn nhăn mày uống một ly rượu trắng, đè giọng quát: "Mẹ nó, vậy mà anh còn cho rằng bố sẽ giành lại công bằng cho em, mẹ kiếp, tức chết ông rồi!” “Giang Hân Yên nói không sai.
Trong mắt Hướng Thu
Vân hiện lên một tia ảm đạm, nói rất nhỏ.
Hướng Quân nghe nhưng không hiểu: “Hả?” “Chẳng lẽ anh không biết vì sao bố lại lật mặt nhanh như vậy sao?” Hướng Thu cười Vân tự giễu: “Bởi vì Giang Hân Yên nói không sai, bố nói nhiều như vậy một phần là do tức giận vì bị chèn ép, nhưng mà phần hơn là vì muốn để người nhà họ Giang biết ông ta sống không dễ mà thôi.
Cho nên Giang Hân Yên mới có thể dùng hạng mục công viên trò chơi để xoa dịu cơn tức giận của bố...!Ôi, trước kia cô chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày bố dùng hết những tổn thương mà cô phải chịu để đổi lấy lợi ích.
Vẻ mặt Hướng Quân thay đổi, cuối cùng xanh mặt cầm lấy chai rượu rót vào miệng, nước mắt hòa cùng với rượu chảy xuống mặt "Đừng uống nhiều như vậy, sẽ khó chịu.” Hướng Thu Vân giành lấy chai rượu, đặt lên trên bàn, trái tim như bị axit tạt trúng, lập tức vỡ nát, đau đến mức không thể hít thở nổi.
“Em nói xem vì sao lại thế hả Vân Thu?” Hướng Quân ra sức đấm mạnh lên ngực, nức nở nói: “Rõ ràng trước kia bố mẹ cũng rất thương em, sao đột nhiên lại...!Lại trở thành thế này vậy?”
Hưởng Thu Vân rút tờ giấy khăn ra, lau rượu và nước mắt trên mặt anh ta: “Anh đã đi lâu rồi, trở về đi, bố mẹ và chị dâu sẽ lo lắng.
“Không quay về! Hôm nay trước khi đi anh đã nói với hai người họ rồi, không bao giờ về nhà họ Hướng!” Hướng Quân căn bản không uống rượu, ánh mắt đã có hơi hoảng hốt: “Nơi đó không có mùi vị tình thân, anh không bao giờ muốn quay về!”
Hướng Thu Vân khẽ thở dài một hơi: “Anh không quay về, vậy chị dâu và hai đứa nhỏ sẽ ra sao đây? Anh đã là người trưởng thành rồi, làm việc đừng tùy hứng như vậy” “Bác gái Lâm và bác trai trai Giang, bọn họ...!Sao...!Bọn họ lại có thể tin tưởng cái con điểm tâm cơ như Giang Hân Yên, mà sao bố mẹ, họ...!Lại không thể tin...!Hướng Quân chưa nói xong, đã ngã vật ra bàn, phát ra tiếng ngáy.
Hướng Thu Vân xuống giường, cố nén đau đớn trên đùi, cố hết sức ôm anh ta lên trên giường, rồi đắp chăn lại cho anh ta.
Cô sống trong tù và làm việc ở Club Mộng Hương đều phải làm việc nặng, vì thế mà cô đã luyện được lực cảnh tay.
Cô cầm tờ khăn giấy, lau đi nước mắt trên mặt Hướng Quân trong tiếng nỉ non của anh ta, sau đó tập tễnh ra khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa sổ cạnh hành lang, ánh mắt vô hồn nhìn về phương xa.
Bóng đêm đen nhánh như có thủ dữ ẩn nấp, mà bóng cây lởm chởm như hóa thành tay chân của thú dữ đang giương nanh múa vuốt nhào về phía cô.
"Bị thương mà còn đứng ở ngoài, không cần chân nữa à?" Giọng nói quen thuộc mang hơi lạnh toát ra từ trong xương cốt vang lên từ sau lưng, cả người Hướng Thu Vân cứng đờ, cả người nháy mắt như rơi vào hầm băng, tay chân đông lạnh đến mức cứng đờ.
Cô quay về phía Hạ Vũ Hào, cúi đầu nói: “Ngài Hạ Sao anh lại ở chỗ này chứ?
Hạ Vũ Hào ừ nhẹ một tiếng, ánh mắt như có như không dừng trên đùi phải bị thương của cô, chân mày nhíu lại thật nhẹ, không lên tiếng.
Ánh mắt anh rất chân thật, phảng phất giống như là cây gậy đánh golf kia, từng cú từng cú đánh mạnh lên trên đùi Hướng Thu Vân.
ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Cánh mũi cô ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, lông mi như cánh bướm khẽ run lên, câu hỏi “Ngài có chuyện gì sao” đã nằm ở đầu lưỡi hồi lâu, nhưng mà dù vậy cũng không thể nói thành lời.
Cô hận Giang Minh Thắng, Giang Hân Yên, cũng hận Hạ Vũ Hào, nhưng với người sau, ngoại trừ hận, phần lớn là sợ, một nỗi sợ đã ăn sâu vào xương tủy.
“Nếu cô không cần chân nữa có thể nói thẳng với tôi, không cần rắc rối như vậy." Hạ Vũ Hào thu lại ánh mắt, cười nhạt một tiếng.
“Không có.
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, mồ hôi chảy xuống theo gương mặt: "Phòng bệnh quá buồn, tôi chỉ muốn ra mở cửa sổ, bây giờ sẽ trở về nghỉ ngơi.
Cô quay người đi đến trước phòng bệnh, mở cửa sổ ra, khi chuẩn bị đi vào phòng, đứng lại...!Người phía sau đang nhắm mắt theo đuôi cô đi vào, bây giờ cũng đang đứng trước cửa phòng bệnh.
“Tổng giám đốc Hạ...!Có việc gì sao?” Hướng Thu Vân cúi đầu, mái tóc ngắn nham nhở che khuất vết sẹo ở chân mày, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Hạ Vũ Hào rũ mắt nhìn mái tóc của cô, rồi hơi ngẩn ra: “Cảm thấy khát nước, tôi đi vào uống miếng nước.
“Thật không may, cơm tối mặn quá, nước ấm không còn bao nhiêu đã bị tôi uống hết sạch rồi.” Hướng Thu Vân hơi xiết góc áo lại, phía sau lưng đã ướt một mảng lớn.
Nhà họ Hướng đã sớm nói với Hạ Vũ Hào là đã cắt đứt quan hệ với cô, nhưng bây giờ anh trai đang nằm trong phòng bệnh của cô.
Cô không quan tâm tập đoàn Hướng Vân sẽ ra sao, nhưng cô không muốn liên lụy đến anh trai.
Chân mày Hạ Vũ Hào hơi nhíu lại, nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh.
Hướng Thu Vân bị anh ép nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy, cả người không nhịn được mà run lên nhà nhẹ.
Mặc dù nhìn anh như vậy nhưng cô cũng không đoán được suy nghĩ của anh, cảm giác không rõ này làm cô cảm thấy sợ hãi.
“Hướng Thu Vân.
Anh bóp cằm cô rồi đột nhiên đến gân.
Khuôn mặt tuấn tú của anh dần phóng đại trong mắt cô, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt anh.
Nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không dám nhìn anh, rũ mắt xuống, chân phải lùi ra sau một bước, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng một bàn tay của Hạ Vũ Hào đột nhiên đặt lên eo cô, dùng sức kéo eo cô về phía anh.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, cô mềm mại, anh cứng rắn, hai người tỏa ra sự mập mờ kỳ lạ nhưng lại không cách nào che lấp được sự lạnh nhạt trong đáy mắt anh và vẻ hốt hoảng trong mắt cô..