Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Nếu chị Hướng nhìn thấy Hướng Thu Vân, cô nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó kế hoạch của cô Hướng coi như tất cả đều bị lộ.
Nhưng nếu từ chối, nói rõ lòng của anh có quỷ.
Thật sự tiến thoái lưỡng nan,
“Bác sĩ Lục?” Thấy anh mãi không theo tiếng, Lâm Quỳnh Chi gọi một tiếng, đồng thời càng thêm quyết tâm, muốn đến phòng bệnh kia xem xét.
Việc đã đến nước này, Lục Ngôn Sâm cũng chỉ đành nhíu mày đáp ứng, “Chị Hướng đã không yên tâm như thế, vậy thì cùng tôi đi xem thử”
Điều đáng mừng duy nhất là, Hướng Thu Vân cùng thi thể kia đều đã bị hủy dung, nếu chỉ nhìn mặt, sẽ không phân biệt được ai với ai.
Dù bị nhìn thấy, anh cũng cắn răng không thừa nhận, cũng lắm chị Hướng sẽ chỉ nghi ngời, cũng không cách nào xác nhận.
Hai người đều ôm suy nghĩ riêng đi về phía phòng bệnh hiện tại của hướng Thu Vân,
Đến cửa phòng bệnh, Lâm Quỳnh Chi đẩy cửa đi vào, Lục Ngôn Sâm ngăn lại.
“Bác sĩ Lục?” Lâm Quỳnh Chi quay đầu nhìn anh, càng thêm chắc chắn trực giác không sai, khẳng định có điều gì mờ ám.
Lục Ngôn Sâm hơi mất tự nhiên tránh ánh mắt của cô, “Nếu chị Hướng đi vào, không nhìn thấy thứ mà mình nghĩ thì sao?”
“Lẽ nào bác sĩ Lục biết tôi nghĩ bên trong sẽ thấy cái gì?” Lâm Quỳnh Chi bắt được sơ hở trong câu nói của anh, hơi có vẻ chất vấn.
Lục Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Tôi cũng không rõ vì sao chị Hướng lại có địch ý với tôi như thế, nhưng tôi chưa từng làm ra chuyện có lỗ với cô Hướng. Chị lại nhiều lần chất vấn, nghi ngờ tôi, nếu cuối cùng chứng minh, tôi cũng không làm chuyện gì khả nghi thì sao?”
“Bác sĩ Lục suy nghĩ quá phức tạp rồi. Tôi cũng chỉ hiếu kỳ muốn xem trong phòng bệnh này rốt cuộc có gì, cùng anh qua đây xem, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi. Nếu khiến lòng anh không thoải mái, vậy tôi xin lỗi, chân thành xin lỗi anh.”
Lâm Quỳnh Chi quyết tâm muốn vào xem, sau khi nói xong câu đó, cũng không cho anh cơ hội tiếp tục ngăn cản, trực tiếp đẩy cửa ra.
Thấy thế, đồng tử Lục Ngôn Sâm co lại, cơ thể căng thẳng
Cô có nhìn thấy không…?
“Hướng. . .” Anh đang muốn nói vừa khéo trong phòng bệnh cũng có một bệnh nhên bị bỏng nặng đã thấy Lâm Quỳnh Chi đi thẳng vào.
Lời nói nghẹn ở cổ họng Lục Ngôn Sâm đành phải nuốt xuống, theo vào.
Phòng bệnh trống rỗng, trên giường đơn không có chút nếp nhăn, không giống như từng bị người khác nằm, chỉ có một chiếc hộp lớn màu lam trên mặt đất.
. . . Người đâu?
Chẳng lẽ Hướng Thu Vân trốn trong hộp?
Lâm Quỳnh Chi cũng nghĩ thế, dù gì cũng đã đắc tội người ta, cô dứt khoát bước lên, mở nắp hộp ra.
Nhưng, bên trong trống rỗng, không có gì cả.
Cô quỳ xuống, nhìn bên dưới dưới giường, cũng không có người nào.