Chương : Mẹ kiếp anh bảo em đứng dậy
Hạ Vũ Hào ừm một tiếng, ánh mắt quét qua sắc mặt tái nhợt và đôi môi có chút khô của cô, khẽ cau mày lại.
“Cũng sắp một giờ rồi, có phải đói đến tỉnh dậy không?” Hướng Quân hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hào một cái, xách hai túi đồ ăn mang về bước đến trước mặt Hướng Thu Vân: “Đều là những món em thích ăn, chỉ là hơi nguội rồi, em ăn hai miếng để đỡ đói trước, anh sẽ đặt thêm vài phần nóng hổi.
Triệu Phương Loan cười: “Đã nói Hướng Quân yêu thương vợ và em gái, quả là không sai mà.” “Cám ơn ngài Hướng" Khoé mắt lướt qua Hạ Vũ Hào, một tiếng anh đọng lại trên đầu lưỡi rất lâu, Hướng Thu Vân cuối cùng đã sửa cách nói: “Nhưng hiện giờ em đã không thích ăn những món này nữa rồi."
Hướng Quân mặt mày ngơ ngác bởi tiếng gọi ngài Hướng này của cô, ném hai túi đồ ăn mang đi trên tay sang một bên, hỏi: “Không thích ăn những món này rồi? Vậy em bây giờ thích ăn những gì cứ nói với anh, anh đặt cho em, nếu nhà hàng của họ không có mang đi thì anh đến nhà hàng mua gói về cho em ăn! “Không cần đầu, cám ơn ngài Hướng." Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên, nháy mắt với Hướng Quân, ra hiệu cho anh ta đừng nói thêm nữa.
Nhìn thấy hành động nhỏ này của hai người và cả sự kiêng dè của Hướng Thu Vân đối với Hạ Vũ Hào, Triệu Phương Loan vén tóc rối ra đằng sau tai rồi nhẹ nhàng thở dài.
Đổi lại là hai năm trước, Hướng Quân cũng sẽ nhẫn nhịn.
Nhưng sự tức giận và hối hận đã kìm nén trong lòng hai năm nay, chúng đã chiếm vị trí chủ đạo từ lâu, trong trường hợp Hướng Thu Vân nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gần như đã lập tức lấn át cái gọi là lý trí.
“Không cần phải sợ anh ta!” Hướng Quân siết chặt nằm đấm, trên cổ nổi gân xanh, sắc mặt vô cùng đáng sợ: “Ông đây cũng không phải là người của nhà họ Hướng, cái tên họ Hạ mẹ kiếp đừng hòng muốn dùng những lợi ích đó của tập đoàn Hướng Vân để uy hiếp ông đây nữa!”
Anh ta chắn ở phía trước, nhìn chòng chọc vào Hạ Vũ Hào: “Thu Vân đừng sợ, sau này anh sẽ không bỏ mặc em nữa!”
Khoé mắt cay cay, nước mắt hầu như muốn lập tức ứa ra.
Hướng Thu Vân run rẩy hít một hơi thật sâu, kéo mạnh góc áo của Hướng Quân, lắc đầu nguầy nguậy với anh ta, nhưng trong cổ họng dường có một miếng bọt biển chặn lại vậy, một chữ cũng không thể nói ra.
“Anh em tình thâm, thực sự khiến người ta cảm động.” Hạ Vũ Hào nhếch miệng, nhưng không hề thấy chút ý cười trong đáy mắt.
Hướng Thu Vân giãy dụa bước xuống đất, đi tới quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Hào, giọng nói vô cùng khàn: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh tôi sau khi ra tù, vừa đúng bị anh bắt gặp
Hạ Vũ Hào nhìn cô từ trên cao xuống, trong đáy mắt ảm đạm: “Thích quỳ trước người khác như vậy sao?” "Em điên rồi à?” Hướng Quân hét lớn, trong mắt đầy sự khó tin, vươn tay ra kéo lấy cô: “Đứng dậy cho anh!”
Triệu Phương Loan hiếm khi thay đổi sắc mặt, đứng dậy kéo Hướng Thu Vân lên: “Thu Vân, cháu đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì đứng lên từ từ nói!” “Bác gái, anh, nếu hai người thực sự tốt với cháu thì cứ để cháu quỳ đi.
Hướng Thu Vân lắc đầu với họ, vẫn quỳ trên mặt đất.
Triệu Phương Loan buông cô ra, ánh mắt rơi trên người Hạ Vũ Hào: “Vũ Hào, con bảo Thu Vân đứng dậy” “Cô ta đã thích quỳ như vậy thì cứ để cô ta quỳ đi.
Hạ
Vũ Hào thản nhiên nói, tiện tay gỡ hai cúc áo sơ mi ra, mới cảm thấy dễ thở hơn.
Khuôn mặt tuấn tú của Hướng Quân tải xanh, anh ta cố gắng kéo lấy tay của Hướng Thu Vân: “Đứng dậy! Mẹ kiếp, anh bảo em đứng dậy, em điếc rồi à?”
Hướng Thu Vân để mặc anh ta kéo cánh tay, cô vẫn kiên quyết quỳ trên mặt đất, đưa tay lên thề thốt, vẻ mặt đầy khẩn cầu: “Tổng giám đốc Hạ, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng tôi gặp anh trai, sau này sẽ không xảy ra ra chuyện như vậy nữa.
Cô mím môi, đôi môi khẽ run: “Nếu tôi có qua lại với anh trai tôi lần nữa, thì sẽ.” Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi ra đường sẽ bị xe tông, trời mưa sẽ bị sét đánh, chết không yên lành!”
Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, khẽ mấp máy môi nhưng không lên tiếng.
Yên lặng.
Trong phòng bệnh yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Chết tiệt, mẹ kiếp, sau này anh cũng sẽ xem như không có đứa em gái như em nữa!” Hướng Quân ném hai túi đồ ăn mang đi xuống đất, giậm chân nặng nề, lao ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Rām!
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Hướng Thu Vân cổ họng thắt lại, khoé mắt cay cay, dùng toàn bộ sức lực mới có thể duy trì tư thế quỷ này.
Anh hai giận rồi sao?
Có lẽ đã giận rồi, anh ta luôn chán ghét loại người chỉ biết nhẫn nhịn giống như kẻ yếu đuối vậy, mà cô hiện giờ vừa đúng lại là loại người này.
Như vậy cũng tốt, cô không cần phải hao tâm tổn sức ngăn cản anh trai qua lại với cô nữa.
Nhưng từ nay về sau, có lẽ trên đời này...!sẽ không còn có người quan tâm cô nữa...!“Đứng dậy đi." Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn cô một cái, quay mặt đi chỗ khác, ngồi lên giường chăm sóc, ngón tay gõ nhẹ tạch tạch lên bàn.
Triệu Phương Loan nằm lấy tay của Hướng Thu Vân, nhẹ giọng nói: "Chân cháu vẫn còn vết thương, mau đứng dậy đi."
Hướng Thu Vân bất động quỳ trên mặt đất, ngang bướng nhìn Hạ Vũ Hào: “Tổng giám đốc Hạ, lần này có thể tha cho anh trai của tôi không? Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hướng Quân hừng hực xông vào, không hề báo trước mà quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Hào, dập đầu “bang bang”.
Sức lực anh ta dùng quả thực không ít, mới khẩu đầu vài cái trên trán đã ửng đỏ, lờ mờ có vệt máu chảy ra.
“Đừng khẩu đầu nữa..” Mỗi cái khẩu đầu của anh ta, trái tim của Hướng Thu Vân lại đau theo một lần, tay cô run rẩy đỡ lấy anh ta.
Hướng Quân hất tay cô ra, kìm nén cơn tức giận ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vũ Hào, lần đầu tiên cầu xin người ta: “Hạ Vũ Hào, anh đánh gãy chân của tôi, đưa tôi vào tù, để tôi quỳ ở club Mộng Hương...!anh muốn như thế nào cũng được, cầu xin anh buông tha cho em gái của tôi.”
Vệt máu chảy dọc trên trán xuống mắt của anh ta, khiến mắt anh ta đau nhói, nước mắt pha cùng với máu chảy ra ngoài: “Em gái của tôi mới hai mươi tuổi, con đường sau này vẫn còn dài, không thể giao cả đời trong club Mộng Hương như vậy được!”
Cổ họng của Hướng Thu Vân thắt lại, dây thanh quản như thể đột nhiên bất ổn, một chữ cũng không thể nói ra.
Anh trai...!“Cầu xin anh!” Hướng Quân khấu đầu mạnh mẽ xuống đất, hồi lâu cũng không đứng dậy.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn của Hạ Vũ Hào, vang lên từng tiếng một khiến cho người ta hoảng sợ.
“Hướng Quân, Thu Vân, hai cháu đều đứng dậy đi.
Có bác ở đây, Vũ Hào sẽ không dám làm gì đâu.
Hồi lâu sau, Triệu Phương Loan lên tiếng, đến đỡ lấy hai anh em dậy.
Hướng Thu Vân không dám đứng dậy, Hạ Vũ Hào là một người con hiếu thảo, nhưng không phải chuyện gì cũng sẽ nghe lời bác gái, cô không dám cử động.
Hướng Quân cũng không nhúc nhích, vẫn khấu đầu xuống đất, vệt máu trên trán của anh ta chảy trên mặt đất.
Mùi máu tanh nhàn nhạt pha lẫn với mùi sát khuẩn trong phòng bệnh, mùi vị kỳ lạ này khiến cho bầu không khí trong phòng bệnh càng thêm trầm mặc.
“Vũ Hào.
Triệu Phương Loan liếc nhìn Hạ Vũ Hào: “Con cùng mẹ đỡ hai người họ dậy”
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn hai anh em một cái, cuối cùng dừng lại trên người Hướng Thu Vân, ánh mắt lóe lên, nhàn nhạt ừm một tiếng, đứng dậy đỡ Hướng Thu Vân lên.
Tay của anh rất ẩm, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu trong một giới hạn, nhưng Hướng Thu Vân lại cảm thấy cổ tay bị anh nằm lấy nóng rực đến đáng sợ, nóng đến mức cô cảm thấy giày vò
Cô không biết có nên đứng dậy hay không, bởi vì anh vẫn chưa nói lần này có tha thứ cho anh trai hay không.
“Không đứng dậy à?” Hạ Vũ Hào buông cô ra, lạnh nhạt nói: “Muốn tôi bế cô dậy à?”.