Tàn Độc Lương Duyên

chương 841

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nội dung từ chương có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.

Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!

Hạ Vũ Hào quay đầu liếc cô một chút, làn da của cô trắng, mặc màu hồng càng xinh xắn: “Ừm, cơ thể của tôi yếu nên sợ lạnh.”

“Vậy em sẽ ủ ấm cho anh!” Hướng Thu Vân xung phong, cười hì hì nắm tay anh đặt lên bụng cô: “Có phải ấm áp hơn nhiều đúng không?”

Đầu ngón tay chạm vào nơi mềm mại làm cho Hạ Vũ Hào hơi sửng sốt một chút, anh nhíu mày thu tay lại: “Sau này em không được phép làm như vậy nữa.” Anh hơi nắm bàn tay lại, vuốt ve ngón tay, dường như còn cảm giác mềm mại.

“Em ủ ấm tay cho anh, sao anh lại tức giận?” Hướng Thu Vân hừ hừ một tiếng, phồng má tức giận anh.

Hạ Vũ Hào cũng không cãi nhau với cô, lát nữa cô tự điều chỉnh là được, nếu anh giải thích, sau này cô còn táo bạo hơn, nói không chừng lần tiếp theo nắm tay anh đặt lên ngực cô.

— Cũng không phải cô chưa từng làm chuyện quá đáng hơn chuyện này.

Hướng Thu Vân tự mình giận dỗi, thấy anh không dỗ mình thì hơi buồn bực: “Trên mạng nói khi con gái tức giận thì con trai phải dỗ dành.”

Hạ Vũ Hào lạnh nhạt ừ một tiếng: “Tôi là đàn ông, không phải con trai.”

Tài xế nén cười.

Xe đã đến cửa trường học rồi dừng lại, Hạ Vũ Hào xuống xe trước, đi ra một đoạn lại không thấy cô đi theo.

Anh đút tay vào túi, quay đầu nhìn về phía xe: “Em còn không xuống xe?”

“Em còn tưởng rằng anh vào lớp cũng sẽ không phát hiện em chưa xuống xe! Vậy em xuống đây!” Trong xe truyền đến giọng nói vui vẻ của Hướng Thu Vân.

Ánh nắng sáng rực tươi đẹp, nhưng lúc cô bước xuống xe thì tất cả biến thành phông nền cho cô.

Hướng Thu Vân cười với anh một tiếng, lúc này giống như cô dâu đi về phía anh.

Hạ Vũ Hào ngây người nhìn cô đi giày cao gót, không quen đi trên mặt đất, cơ thể lảo đảo một chút. Anh hơi nhíu mày đang muốn đi tới đỡ cô thì chiếc xe bỗng nổ tung.

“Hạ Vũ Hào, cứu em!”

Ngọn lửa bùng cháy chạm đến bầu trời, tiếng kêu cứu của cô vừa đau khổ vừa thảm thiết.

Hạ Vũ Hào nhìn ngọn lửa nuốt chửng cô, cô đau đớn co người lại lửa nóng, rên rỉ, tuyệt vọng chờ anh đi tới.

Nhưng anh không động đậy, cuống họng như bị chặn lại, nói không nên lời.

“Hướng Thu Vân. . . Hướng Thu Vân!”

Hạ Vũ Hào mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, trên đỉnh đầu là trần nhà trắng xóa.

Anh thất vọng mất mát ngồi dậy, anh lau mặt một cái mới phát hiện trên mặt đầy nước mắt.

“Bệnh nhân không sao, bởi vì nghỉ ngơi không đủ và đói, còn có áp lực tinh thần quá lớn, đau khổ quá độ nên ngất đi. Khoảng thời gian này bà phải chú ý trạng thái tinh thần của anh.” Bác sĩ nói với Triệu Phương Loan.

Triệu Phương Loan gật đầu, tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, sau đó mới đi đến trước giường bệnh. Bà muốn khuyên con trai nhưng mở miệng mấy lần lại thở dài một tiếng.

Hạ Vũ Hào vén chăn lên muốn xuống giường.

“Con nằm xuống nghỉ ngơi, bây giờ con muốn làm gì?” Triệu Phương Loan vội vàng đỡ lấy anh, sợ anh ngã xuống.

Hạ Vũ Hào tránh tay của bà, giọng khàn khàn bất lực: “Con đi gặp Hướng Thu Vân.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio