"Chính là cô ta, người lái xe đâm chết cô Giang.
Bây giờ người ta vẫn còn cứu giúp đó." "Chẳng phải hai người họ là bạn tốt sao? Tại sao Hướng Thu Vân lại ra tay nặng như vậy?" "Dù không phải là bạn bè thì cô ta cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy được.
Như vậy...!Như vậy chẳng phải là giết người sao?" "Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, cô ta cả ngày lông bông vô học giống y hệt anh trai của mình, còn bắt nạt bạn học trong trường, vốn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Nếu như không phải nhà họ Hướng nhà lớn nghiệp lớn thì hai anh em đã đến đồn cảnh sát từ lâu rồi."
Có mấy người đứng chờ trước thang máy, bọn họ cũng nhìn cô và mấp máy miệng bàn tán giống như những người khác.
Hướng Thu Vân không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng luôn cảm thấy bọn họ đang phê bình và cười nhạo cô.
Gương mặt cô tái nhợt chạy qua thang máy, xách vật váy đi vào trong cầu thang bộ ở bên cạnh.
Bên trong cầu thang bộ tối đen, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên theo tiếng vang gấp gáp "cộp cộp cộp của đôi giày cao gót.
Nhưng sau khi cô chạy qua, nó lại trở về với màu đen ảm đạm như cũ.
Thang bộ cứ tuần hoàn vô tận giống như cơn ác mộng mà cô đang trải qua vậy, làm thế nào cũng không đến điểm cuối.
Bich!
Hưởng Thu Vân bị trẹo chân, ngã từ trên bậc thang xuống, lộn nhào hai ba bậc thang rồi dừng hẳn.
Không bị thương gì nghiêm trọng.
Không có âm thanh, ánh đèn bên trong thang bộ lại tắt.
Xung quanh là một mảng tối đen, rất yên tĩnh.
Tiếng nước rơi vang lên không rõ ràng, ngay sau đó tiếng nước rơi xuống càng trở nên dồn đập.
Hướng Thu Vân ôm lấy hai chân, ngồi xổm trong bóng tối, không biết từ bao giờ mà gương mặt đã đẫm nước mắt.
Cô sụt sịt mũi, lấy váy lau mặt, ngơ ngẩn nhìn bóng tối ở phía trước.
Cô không muốn cử động và cũng không muốn nói chuyện.
Lạnh quá.
Bên trong thang bộ này rất lạnh, nhưng làm sao lạnh bằng trong tim.
Có lẽ cô sẽ chết ở đây, người phát hiện ra cô cũng sẽ là công nhân vệ sinh.
Hướng Thu Vân ôm chặt hai chân, cảm đặt lên đầu gối, xương cốt rắc rắc đau đớn.
Không phải là cô chưa từng nghĩ sau khi ra tù sẽ vạch trần bộ mặt thật của Giang Hân Yên, không phải chưa từng nghĩ sau khi biết sự thật, Hạ Vũ Hào và ba mẹ có áy náy mà nói lời xin lỗi với cô hay không.
Không phải chưa từng nghĩ đến cảnh Giang Minh Thắng sẽ xin lỗi cô hết lần này đến lần khác...!
Nhưng sau khi ra tù rồi cô mới nhận ra, những điều đó chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Cô không có chứng cứ chứng minh tội lỗi của Giang Hân Yên mà chỉ có thể đứng dưới cái bóng của Hạ Vũ Hào và cô ta, sống từ ngày một cách khó khăn, may mắn mong chở có một ngày sẽ là điểm cuối.
"Thu Vân, Thu Vân em đang ở đâu?" Một giọng nam vừa sốt sắng vừa lo lắng vang lên, giọt nước mắt vừa mới ngừng lại của Hướng Thu Vân lại trào ra lần nữa.
Nhưng cô vẫn cố chấp không chịu lên tiếng.
"Thu Vân, em đang ở đâu? Mau ra đây đi, đừng dọa anh!" "Thu Vân, em chịu uất ức gì thì cứ nói với chị và anh, đừng tự làm khó mình." Giọng nói của Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi vang lên liên tiếp, nhưng Hướng Thu Vân vẫn cắn chặt môi, cắn đến nát môi vẫn không buông ra.
Cộp cộp.
Tiếng của hai người họ càng ngày càng gần, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên.
Hướng Quân nhìn thấy Hướng Thu Vân đang ngồi trên bậc thang bộ thì giật mình, trái tim khó chịu giống như kim châm lửa đốt.
Cô có người lại rúc vào trong góc, đầu tóc rối tung, khóe miệng rỉ máu.
Nhìn từ góc độ của anh ta, cô kh người lại, vì thân hình khá gầy nên bộ lễ phục đã phác hoạ rõ đường cong trên cơ thể cô.
Hơn nữa trên đầu vai cô lại có vết sẹo nên có cảm giác đẹp lạ thường.
Nhưng đối với anh ta nó không hề đẹp mà chỉ đau lòng, anh ta nhớ trước kia cô có giảm cân như thế nào cũng không giảm được, gương mặt luôn phúng phính.
"Anh.." Hướng Thu Vân ngẩng đầu, nhìn anh ta với đôi mắt trống rỗng, giọng nói khàn như vỡ ra.
Lâm Quỳnh Chi che miệng, nước mắt tuôn ra ào ào, kéo chồng mình vẫn còn đang ngẩn người ở bên cạnh: "Mau...!mau qua đó!" "Sao miệng em lại chảy máu? Có phải ai đó đã đánh em không?" Hướng Quân nhanh chóng chạy đến, không tìm thấy khăn tay và khăn giấy nên cởi áo khoác của bộ vest ra, vừa dịu dàng vừa luống cuống lau khoé môi cho cô, trong đôi mắt ngập tràn sự đau lòng.
Mùi máu xộc lên miệng, Hướng Thu Vân mệt mỏi lắc đầu.
"Tại sao em lại ngồi ở đây? Có phải bị trẹo chân rồi không?" Hướng Quân sốt ruột vén váy của cô lên, kiểm tra hai mắt cá chân của cô.
Không bị sưng, nhưng da hơi xước một chút.
Mà vết thương nhỏ như vậy cũng không là gì so với những vết sẹo chằng chịt trên đùi cô.
Đôi mắt anh ta toàn là tơ máu, anh ta nghiến răng đấm mạnh tay xuống đất mấy lần, máu trên tay nhanh chóng chảy ra.
"Có phải Thu Vân bị thương rồi không?" Lâm Quỳnh Chi lo lắng giậm chân để đèn sáng lên rồi nhìn Hướng Quân: "Anh không đưa Thu Vân đi bệnh viện mà ở đây phát điện gì vậy?"
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói với giọng khàn khàn: "Em không bị thương.
Chị dâu, chị quay về cùng với anh em đi.
Em muốn ở một mình ở đây một lát.
Trong hai năm qua...!có phải em đã sống khổ cực lắm không?" Hướng Quân ngồi bên cạnh cô, hai tay đặt lên trên đầu gối và hỏi với vẻ đẳng cay.
Giọng nói của hai người rất nhỏ nên chiếc đèn cảm ứng âm thanh lại tắt, xung quanh lại là một màu đen tối như mực.
Lâm Quỳnh Chi liếc mắt nhìn anh ta mới nhận ra anh ta không nhìn mình.
Cô ấy cố gắng giậm chân mấy cái, họ khan hai tiếng rồi nói: "Thu Vân à, anh trai em nói gần đây em thích ngồi cáp treo và nhảy disco gì đó.
Nếu như em không thích bữa tiệc sinh nhật này, bây giờ chúng ta đi đến khu vui chơi được không?"
Im lặng.
Ba người không nói thêm gì nữa, nhưng mỗi lần đèn tắt đi là Lâm Quỳnh Chi lại giậm mạnh chân mấy lần.
Hướng Quân bình thường vô cùng nóng tính, thích múa mép khua môi nhất baya giờ lại im lặng, giống như trở thành một người khác vậy.
"Thu Vân." Cuối cùng vẫn là Lâm Quỳnh Chi cắt ngang sự yên tĩnh: "Em vẫn chưa gặp cháu trai và cháu gái của em, chị thấy chúng lớn lên rất giống em.
Em có muốn đi thăm chúng không?"
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy, đôi mắt sáng bừng lên nhưng nhanh chóng trở nên ảm đạm, nói rất khẽ: "Thôi em không đi đâu."
Có lẽ sau khi lớn lên rồi, bọn trẻ cảm thấy người cô "tội phạm giết người" này rất mất mặt.
Như vậy chi bằng đừng gặp cô.
Lần này Lâm Quỳnh Chi thật sự không biết nên làm thế nào.
"Em còn nhớ thím Lưu không?" Hướng Quân nghiêng đầu nhìn Hướng Thu Vân: "Sau khi em bị nhốt trong tù, bà ấy đã xin nghỉ việc ở nhà chúng ta và bây giờ đang mở một tiệm mì nhỏ ở gần nhà tù.
Chúng ta qua chỗ bà ấy ăn mì trường thọ đi."
Hướng Thu Vân cúi đầu không nói gì.
Khi Lâm Quỳnh Chi tưởng cô sẽ từ chối hoặc là im lặng như vậy, cô "ừm" một tiếng rồi sau đó nói: "Anh à, em không muốn đi bộ.
"Người sang tuổi mới không nên dùng đôi chân cao quý để đi bộ." Hướng Quân ngồi xổm trên mặt đất, hào hùng vỗ lên lưng mình giống như vừa nãy không hề có cảnh buồn rầu: "Lên đi."
Lâm Quỳnh Chi sợ Hướng Thu Vân ngã nên vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, nói thầm với Hướng Quân: "Anh có đi cẩn thận được không? Có ổn không vậy? Nếu như không được thì để em cũng cho " "Sao em lại nói với anh như vậy? Em đừng có mà nói "không được" với người đàn ông của mình.
Nếu như anh không làm được thì hai bọn trẻ tự nhiên xuất hiện từ trong khe đá sao?" Hướng Quân hét toáng lên.
Hướng Thu Vân ôm chặt lấy cổ của Hướng Quân, nghe hai người họ cãi nhau đến khi ra khỏi cầu thang bộ.
Ba người họ đều quá thu hút về ngoại hình và quần áo, nhân viên trong khách sạn nhìn thấy, có vài người trong số họ còn là người quen.
Ba người họ không thèm để ý mà đi thẳng ra ngoài cửa, bước lên xe rồi lái xe đi đến tiệm mì của thím Lưu..