“Cô nên nhận.” Hướng Thu Vân nói ra: “Được rồi, dừng xe đi.”
Xe dừng lại, người ngồi ghế lái muốn đưa Hướng Thu Vân qua đó nhưng cô từ chối: “Tôi tự đi là được. Máy giám sát sẽ quay lại mấy người.”
Cô khó khăn xuống xe, lại quay đầu căn dặn một câu: “Chủ xe rất dễ dàng bị điều tra ra, các anh đừng chờ ở nhà, cũng đừng ở nhà người thân, tốt nhất là ra ngoài đi du lịch một thời gian. Mặt khác, đừng nói gì với người nhà, bọn họ không biết là tốt nhất.”
Hướng Thu Vân nói cảm ơn, sau đó lên xe Maybach.
–
Trên đường kẹt xe.
Môi mỏng Hạ Vũ Hào căng cứng, đáy mắt đầy sương lạnh, anh dùng sức bóp còi, nhưng dòng xe vẫn đi với tốc độ rùa bò.
Anh xoa lông mày, lúc anh nhìn thấy moto bên phải thì đáy mắt lóe sáng.
Anh mở cửa xuống xe.
Hạ Vũ Hào cầm chìa khóa xe đi đến trước xe moto, anh dùng xe Bentley đổi với moto của đối phương, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ hẹn của bộ trưởng Trâu.
Bộ trưởng Trâu gửi địa chỉ là một chung cư bình thường, Hạ Vũ Hào tùy tiện tìm một chỗ ném xe moto đi, sau đó đến đi phòng .
Cửa nhà dán một chữ Phúc lớn trên cửa, không hề khác gì với những gia đình khác.
Hạ Vũ Hào gõ cửa, hai người đàn ông đi ra lục soát cả người anh, sau khi xác định anh không theo bất cứ thứ gì nguy hiểm thì mới cho anh vào.
Bọn họ lại đi ra ngoài nhìn một chút, không có người đáng nghi, sau đó mới đi vào đóng cửa lại, canh giữ ở cửa.
Hạ Vũ Hào nhìn lướt qua, ba phòng ngủ một phòng khách, hai người canh cửa, hai người đứng bên cạnh bộ trưởng Trâu.
Anh không thấy những người khác, nhưng trước kia mấy cậu bên ngoại ném anh vào trong quân đội huấn luyện một thời gian rất dài, trực giác rất nhạy cảm, chắc chắn có không ít người trong bóng tối nhìn theo dõi anh.
Nói không chừng Hướng Thu Vân ở trong tay những người kia.
Mà phía sau phòng khách là cửa sổ, vừa rồi trên lầu đối diện có ánh sáng lóe lên, rất có thể là súng bắn tỉa.
Bộ trưởng Trâu quản lý bộ công an, có quan hệ thân thiết với quân đội, ông ta sắp xếp hai tay bắn tỉa cũng không phải là chuyện khó khăn.
Bộ trưởng Trâu mặc đồ thoải mái, nhìn có vẻ rất gần gũi, ông ta thấy Hạ Vũ Hào thì nói anh ngồi xuống, sau đó không nói gì khác.
Hạ Vũ Hào cầm USB và túi tài liệu ngồi xuống cũng không nói gì thêm.
Một lát sau, có người gọi điện thoại tới, nộ trưởng Trâu nghe điện thoại ừ một tiếng, vẻ mặt không quá thay đổi, nhưng có thể nhìn ra được ông ta thả lỏng không ít.
“Bộ trưởng Trâu đã xác định được tình hình đúng không?” Hạ Vũ Hào không thay đổi sắc mặt nói.
Bộ trưởng Trâu gật đầu cười: “Hạ tổng rất giữ lời, là đối tượng hợp tác rất tốt. Lúc đầu chúng ta cũng có một cơ hội hợp tác, đáng tiếc cậu. . .”
“Tôi đã đến đây, bộ trưởng Trâu không cần nói lời khách sáo.” Hạ Vũ Hào căng cứng: “Nhưng cho dù tôi đến một mình cũng mong bộ trưởng Trâu biết một điều: Đừng gài bẫy tôi gì đó, không dùng được đâu.”
Đáy mắt bộ trưởng Trâu lóe lên, nhưng trên mặt vẫn cười: “Hạ tổng nói đùa, mặc dù cậu trẻ tuổi nhưng có ai chưa từng nghe nói những chuyện cậu đã làm chứ? Tôi cũng chỉ muốn làm một giao dịch với cậu thôi.”
Ánh mắt của ông ta nhìn tài liệu và USB trong tay Hạ Vũ Hào, ý rất rõ ràng: Hôm nay ông ta gọi Hạ Vũ Hào tới là vì những thứ bên trong túi tài liệu này.