Chương : Dường như chửi rủa còn dữ dội hơn
Mộng Hàm cũng không khách sáo, cô ta nhận lấy đặc sản do Chu Hồng đưa đến, nói với Hướng Thu Vân một câu ngày mai nhớ đi làm đúng giờ rồi lả lướt rời đi.
“Hướng Thu Vân, cô nói chị Hàm rốt cuộc nghĩ như thế nào?” Chu Hồng đóng cửa ký túc xá lại, vô cùng không hiểu: “Không sa thải loại người Lâm Tuyết Nghi này, giữ lại ăn Tết sao?”
Hướng Thu Vân lắc đầu, nói rằng không biết, cầm dụng cụ vệ sinh nghiêm túc quét tóc ở dưới đất.
“Tôi cảm thấy đấy, chị Hàm sẽ không sa thải Lâm
Tuyết Nghi, có lẽ vì sau lưng Lâm Tuyết Nghi có chỗ dựa lớn gì đó!” Chu Hồng ngồi lên giường, trầm ngâm suy nghĩ: “Hướng Thu Vân, trước khi ba mẹ cô không nhận lại cô, cô đối xử với Lâm Tuyết Nghi vẫn nên cố gắng lịch sự một chút đi.”
Hướng Thu Vân đổ mở tóc này vào trong thùng rác, sau đó đổi túi rác mới, nhàn nhạt nói: “Lúc trước tôi cũng đối xử lịch sự với cô ta, cô ta chấp nhận sao?”
Chu Hồng nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như chửi rủa còn dữ dội hơn “Ừm.” Hướng Thu Vân ra ngoài đổ rác, sau khi trở về thì thấy Chu Hồng đứng ở giữa ký túc xá, tay cầm di động, hai mắt đã khóc sưng lên.
Hướng Thu Vân mím môi, bước tới đưa cho cô ấy vài tờ khăn giấy.
Chu Hồng nhận lấy tờ khăn giấy lau nước mũi, hai mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: “Anh ấy...!chia tay với tôi rồi.” "Lau đi.” Hướng Thu Vân sững sốt, đưa cho cô ấy cả hộp khăn giấy, sau đó lẳng lặng mang thùng rác đến.
Chu Hồng rút ra vài tờ khăn giấy, lau loạn xạ nơi khoé mắt, sau khi lau xong, tiện tay vứt xuống đất.
Hướng Thu Vân liếc nhìn cái thùng rác ở gần bên, lại nhìn khăn giấy vứt ở bên ngoài thùng rác, khẽ mím môi.
“Cô có biết anh ấy nói như thế nào không?” Hướng Thu Vân khịt mũi, nước mắt vừa mới lau xong lại đầm đìa trên mặt, chật vật, tức giận nhưng lại bất lực: “Anh ấy nói anh ấy không thể chịu đựng nổi tôi ở cùng với những người đàn ông khác, mỗi...!mỗi khi nghĩ đến tôi đã ngủ cùng những người đàn ông khác, thì anh ấy cảm thấy...!cảm thấy tôi dơ bẩn...!“Nhưng tôi làm tất cả những điều này không phải đều vì anh ấy sao? Nói ra thì người đàn ông đầu tiên cũng là do anh ấy kiếm đến, sau vụ việc đó, tôi muốn chia tay với anh ấy, anh ấy nói anh ấy khốn nạn, nói rằng anh ấy xin lỗi tôi, nói rằng chắc chắn sẽ không sẽ không vì chuyện này mà ruồng bỏ tôi, chia tay...!với tôi!” “Nhưng bây giờ anh ấy...!anh ấy nói anh ấy không thể chịu được, nói rằng anh ấy đã thích cô nữ sinh đại học.
vừa mới tốt nghiệp dưới trướng của anh ấy.
Anh ấy nói anh ấy xin lỗi tôi, nhưng anh ấy thực sự đã không còn yêu tôi nữa.”
Chu Hồng nước mắt lã chã nằm lấy cánh tay của Hướng Thu Vân, khàn giọng hỏi: “Cô nói có phải tôi làm cho anh ấy vẫn không đủ nhiều không? Tại sao anh ấy lại...!lại đối xử với tôi như vậy?”
Hướng Thu Vân chỉ đưa khăn giấy cho cô ta, không lên tiếng.
Loại chuyện như tình cảm, vốn không thể nói rõ ai đúng ai sai, chỉ có yêu và không yêu mà thôi.
Hơn một tháng tiếp đó, công việc của Hướng Thu Vân ở club Mộng Hương vẫn như cũ.
Tuy nhiên có thể vì lý do đích thân Triệu Phương Loan tổ chức tiệc sinh nhật cho cô nên những người đến giải khuây ở club Mộng Hương đã không còn động tay động chân với cô, hoặc là nói những lời tục tĩu gì đó, cùng lắm có người thấy cô trông xinh đẹp, nhìn thêm vài cái mà thôi.
Bùi Tần mấy lần có ý xấu đến club Mộng Hương, nhưng Hướng Thu Vân không cần phải lo, Mộng Hàm đã đỡ hết cho cÔ.
Cuộc đính hôn của Giang Minh Thắng và Tống Như sẽ tổ chức vào ngày Quốc khánh.
Nhà họ Giang lấy cớ không đủ nhân viên phục vụ, muốn mượn Hướng Thu Vân qua đó, Hướng Quân trực tiếp thuế cho nhà họ Giang một trăm người nam nữ cao tầm một mét năm, khuôn mặt bình thường làm nhân viên phục vụ, gọi hay là tặng quà trước cho Giang Minh Thắng và Tống Như, khiến cho hai nhà Giang và Tổng phải bẽ mặt trước mặt toàn bộ khách khứa.
Ngoài ra không có chuyện gì khác, đã hơn một tháng không nhìn thấy những người phiền lòng Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên, Hướng Thu Vân đã mập lên vài cân, ít nhất trông không giống một cơn gió có thể thổi bay đi.
"Hôm nay được nghỉ, đi mua sắm không?” Sau khi chia tay bạn trai, Chu Hồng đã phờ phạc đi rất nhiều lớp trang điểm đậm cũng không thể che đi sắc mặt trắng bệch và quầng thâm của cô ta.
Khi Hướng Thu Vân chuẩn bị nhận lời thì di động vang lên: “Xin lỗi, tôi đi nghe máy trước."
Điện thoại do anh trai của cô gọi đến, cô cầm di động bước vào nhà vệ sinh rồi mới bắt máy.
“Hôm nay có phải em được nghỉ không?” Hướng Quân đi thẳng vào vấn đề, so với bình thường, trong giọng nói có mang theo vài phần chán nản và bực độc.
Hướng Thu Vân ừm một tiếng, cau mày hỏi: “Gặp phải chuyện phiền lòng gì vậy?” “Hôm này đừng ra ngoài, anh chiều nay đã hẹn Hạ Vũ Hào ở club Mộng Hương.
Em đừng tắt máy di động, đợi điện thoại của anh” Nói xong, Hướng Quân lần đầu tiên cúp máy trước.
Hướng Thu Vân sững sốt, cái tay siết chặt di động đến mức các khớp xương trắng bệch.
Cô mím chặt mmỗi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Đã hơn một tháng không gặp Hạ Vũ Hào, hơn nữa cũng không có người làm khó dễ cô, cô cũng suýt quên kế hoạch này rồi.
Nghĩ đến kết quả quyến rũ Hạ Vũ Hào thất bại, trên mặt Hướng Thu Vân lập tức không còn chút màu, cô tay run rẩy cầm di động lên, do dự một hồi rồi gọi cho Hướng Quân.
Sau khi kết nối, cô nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng nói: “Anh, trong khoảng thời gian này Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên bọn họ cũng không đến club Mộng Hương, quản lý mới và chị Hàm bọn học cũng không làm khó dễ em, liệu có thể không.”
Cô thực sự thấy sợ những thủ đoạn đó của Hạ Vũ Hào.
“Không được!” Hướng Quân trực tiếp ngắt lời của cô, câu này lớn tiếng hơn câu kia: "Đám người Hạ Vũ Hào trong khoảng thời gian này không đến club Mộng Hương làm khó dễ em, nếu qua một thời gian sau, họ lại đến tìm em thì sap?” “Còn những người khách đó, tiệc sinh nhật của em vừa mới qua, nể tình bác gái Triệu, họ mới không động tay động chân với em! Nếu qua thêm một thời gian nữa thì sao? Tên khốn Hạ Vũ Hào đó mới là con trai ruột của bác gái Triệu, bà ấy không thể nào vĩnh viễn đứng về phía em được!”
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, hàng mi khẽ run lên.
Cô cũng có nghĩ đến những điều anh trai nói, nhưng mà cô nhắm mắt lại, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Hạ Vũ Hào cầm gậy golf đánh gãy chân của cô vào hai năm trước, lưng cô liền toát mồ hôi lạnh.
Sợ rồi, cô thực sự sợ Hạ Vũ Hào! “Được rồi, quyết định như vậy đi!” Hướng Quân hùng hổ hấp tấp nói: “Anh đã chuẩn bị sẵn camera lỗ kim cho em rồi, đồ lót khiêu gợi gì đó anh cũng đã chuẩn bị vài bộ cho em, em đừng suy nghĩ nhiều, có xảy ra chuyện thì toàn bộ đẩy lên người anh là được rồi!”
Cổ họng của Hướng Thu Vân khẽ thắt lại, khoé mắt hơi cay: “Anh..
“Không nói nữa, bên anh vẫn còn một đống việc chư sắp xếp xong, cúp máy đây!” Hướng Quân trực tiếp cúp máy.
Hướng Thu Vân nhìn tấm hình chụp chung của hai anh em trên màn hình di động, ở bên bồn hoa ngập năng, anh trai cô khoác lấy vai của cô, cả hai đều cười rất rạng rỡ.
Tấm hình của hai năm trước, bây giờ xem lại, bỗng nhiên cảm thấy có một loại cảm giác đã xa cách từ lâu.
Cô liếm môi, ra sức siết chặt di động.
Cô sợ Hạ Vũ Hào không phải là giả, nhưng cô cũng thực sự không muốn ở lại làm việc trong club Mộng Hương nữa...!
Cốc cốc cốc! "Hướng Thu Vân?” Chu Hồng gõ cửa nhà vệ sinh và kêu lên một tiếng.
Hướng Thu Vân cất di động đi, mở cửa nhà vệ sinh, cố nén lại cảm xúc phức tạp do cuộc gọi vừa rồi: “Xin lỗi, hôm nay tôi còn có chút việc, không thể đi mau sắm với cô rồi.
Hôm nay Diệp Thu Mẫn cũng nghỉ, cô có thể đi hỏi cô ấy xem.
Chu Hồng nhìn chằm chằm lấy cô, không nhúc nhích cũng không lên tiếng..