Tần Gia Phụ Tử

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại, Tần Lãng đang trốn ở tiệm net chơi game, cậu không muốn gặp Tần Tư Thanh, tâm tình trong lòng cậu bây giờ thật sự rất hỗn loạn.

“Tần Lãng.” Một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn vang lên sau lưng, tay cậu nhất thời cứng đờ, cảm giác được người phía sau càng lúc càng lại gần, cậu liền muốn chạy trốn.

Tần Tư Thanh mau lẹ giữ lấy tay Tần Lãng: “Chạy loạn cái gì?”

“Người, người.” Tần Lãng đỏ mặt trừng Tần Tư Thanh nói không nên lời.

Giọng nói mang theo ý cười của Tần Tư Thanh vang lên bên tai: “Lại hờn dỗi với ba nữa rồi?”

“Người buông con ra!” Tần Lãng dùng hết sức lực nhỏ bé của mình tránh né khỏi cái ôm của Tần Tư Thanh, sau đó ủ rũđi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Người đừng cóđi theo con.”

Tần Tư Thanh nhìn theo bóng dáng của nhóc, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Tần Lãng quẹo sang hướng nào, hắn điều nhanh chân đi theo phía sau.

Cuối cùng Tần Lãng cũng không thèm đểýđến hắn nữa, rầu rầu rĩ rĩ cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Đi được một khoảng khá xa, Tần Lãng đột nhiên quay đầu, nổi giận đùng đùng la ó: “Người như vậy là không đúng chút nào!”

Tần Tư Thanh nhướn mày, “Nga? Cái gì mà không đúng hử?”

“Người, người tại sao lại làm như thế!?” Tần Lãng trợn tròn hai mắt hung hắn kháng nghị lỗi lầm của ba cậu, Tần Tư Thanh khẽ cười: “Ba ba làm cái gì sai nào?”

“Vậy tại sao người lại hôn ta như thế!?” Đầu óc Tần Lãng bây giờ chỉ có thể nghĩđến chuyện hôn môi, chỗ nào còn dư hơi chúýđến nơi mà hiện tại hai người đang đứng làở trên đường cái chứ, há mồm một cái làđiều gì cũng nói ra hết.

Tần Tư Thanh đi tới trước mặt cậu, vô tội nghiêng đầu hỏi: “Ba ba thân thân con trai mình không phải là chuyện bình thường lắm sao?”

Tần Lãng lập tức há mồm tính toán nói mấy lời phản bác, nhưng tựa hồ là không tìm thấy lý do thích hợp.

Nhìn biểu tình này của Tần Lãng, hai mắt Tần Tư Thanh càng thêm nhiều ý cười, “Ba nói cái gì không đúng sao? À...... Thì ra là vì chuyện này nên mới giận dỗi với ba hử? Ai, xem ra con cái trưởng thành rồi lại không chịu nghe lời cha mẹ, ba chỉ muốn hôn một cái mà cũng không chịu cho ba hôn nữa.”

Mặt Tần Tư Thanh bỗng nhiên tràn đầy bi thương cùng mất mác, hắn thở dài nhìn Tần Lãng.

Tần Lãng mặt mày đỏ bừng, “Mới không phải như thế! Người hôn chổđó, như vậy… là không được chút nào!”

“Ba hôn con thế nào mà lại không được?” Tần Tư Thanh hỏi ngược lại.

“Vậy, vậy tại sao ba lại lại…, liếm môi con!?”

Tần Tư Thanh nghe xong lời cậu nói thì vội buông tay, biểu hiện hắn đây thực oan uổng: “A...... Là chỉ cái kia sao? Chậc, chắc là lúc đó ba ba không cẩn thận nha. Huống chi ngươi là con ba, cho ba ba hôn nhiều một chút thì có sao đâu hử?”

Tần Tư Thanh nói rất nghiêm túc, làm trong lòng Tần Lãng cũng hoài nghi có phải chính mình quá mẩn cảm mà hiểu lầm ba ba? Thật sự chỉ do không cẩn thận sao?

Đang thất thần suy nghĩ, cơ thểđột nhiên bị nhấc bổng, Tần Lãng giương mắt nhìn lên, thấy ba đang ôm cậu, đem mặt kéo lại đối diện hắn, bẹp bẹp vài phát hôn lên mặt cậu.”Ba ba cứ muốn thân thân thì làm sao? Từng miếng thịt trên người con không phải là của ba sinh hử?”

Đầu óc của Tần Lãng lúc này đã rất rối rắm, không biết nên nói cái gìđây, thình lình còn bị hôn môi xảy ra dọa cho hết cả hồn, cậu bận rộn không ngừng đẩy mặt Tần Tư Thanh ra xa: “Không cho thân, không cho thân.”

Cứ thế Tần Tư Thanh thì cứng rắn muốn đưa đầu càng gần hơn, còn Tần Lãng thì vội trốn khỏi cái hôn của ai đó.

Trên đường có rất nhiều người nhìn thấy, thẳng cảm thán tình cảm hai cha con nhà họ Tần này thật là dạt dao.

Từ sau sự kiện hôn môi rúng động kia, Tần Lãng cũng đã tự hiểu được chính mình là chuyện bé xé ra to, bản thân là đàn ông con trai có bị hôn một miếng thì cũng đâu thiếu khối thịt nào, đúng là do mình đã suy tưởng quá nhiều rồi.

Nghĩ như vậy, sự bất an khó chịu suốt ngày hôm nay của Tần Lãng dần biến mất, cậu lại khôi phục nguyên dạng ban đầu.

Nhưng chính vì thế mà Tần Lãng đã bỏ lởánh mắt mà Tần Tư Thanh dõi theo cậu, đây rõ ràng làánh mắt của hồ ly đang quan sát con mồi của mình.

Tần Tư Thanh chỉ có thể cảm khái, nhóc con nhà mình cũng lớn rồi, không thể tùy tiện hồ lộng như xưa.

Cơ mà hắn cũng đã dụng tâm lương khổ nuôi khối thịt này béo đến như vậy, cũng không thểđể cho kẻ khác có cơ hội hạ thủ trước được, cổ nhân nói tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm ưu thế) luôn không sai. (âm mưu của a hồ ly thật ghê tởm =]]])

Tần Lãng cảm giác sau lưng có chút bồn chồn, cậu nghi hoặc quay đầu lại xem, chỉ thấy ba ba đang cúi đầu đọc sách.

Bộ dáng kia thật sự làđẹp trai biết bao, Tần Lãng cảm thán.

Vừa tao nhã lại vừa lịch sự, giống như một thân sĩ tri thức, Tần Lãng luôn rất ngạc nhiên, tại sao có rất nhiều người đều theo thời gian mà giàđi, chỉ có ba ba cậu tựa hồ vẫn y như trong trí nhớ của cậu không có gì thay đổi, làn da thực căng đầy, dáng người thon dài, gọng kính tinh tếđặt trên sống mũi càng khiến cho ba trông thật nho nhã, chỉ cóđiều làn da của một người đàn ông sau có thế trắng như vậy, giống như..... Giống như, tổng cảm giác ba ba giống cái gìấy.

Tần Lãng nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể hình dung ra.

“Ngày mai con cùng ba đến ăn cơm với cô giáo Diêu, cùng côấy mừng sinh nhật. Con có suy nghĩ muốn tặng cái gì cho cô Lộ Diêu không?” Tần Tư Thanh đem sách khép lại, ngẩng đầu hỏi con trai. Tần Lãng mặt đầy rối rắm cúi đầu cầm cây viết đối diện với sách bài tập trước mắt, trong lòng thấy vô cùng phiền muộn, cậu ngữ khí có chút khó chịu nói: “Không biết.”

Tần Tư Thanh còn nhớ rõ mới trước đây con trai nhà mình rất thích Lộ Diêu, mỗi lần vừa về tới nhà, nhóc con lưng đeo cặp sách tung tăng hoạy bát ca tụng cô giáo Lộ Diêu như thế nào xinh đẹp như thế nào là tốt bụng.

Lúc năm nhất phải thay đổi giáo viên, đoạn thời gian đó, buổi tối vừa mới lên giường thì nhóc con liền oa ở trong lòng hắn lải nhải nhắc đến những chuyện của Lộ Diêu, một bên còn không ngừng phàn nàn giáo viên ở trường bây giờ không phải xấu xì thì khó coi, ríu ra ríu rít không chịu ngừng miệng, thậm chí dù hắn không cóđáp lời cậu cứ thế tự nói liên miên, ân ân a a mãi cho đến khi mệt lả mới bằng lòng ngủ.

“Tiểu hỗn đản.” Tần Tư Thanh không khỏi lắc lắc đầu.

Ngày hôm sau, Tần Tư Thanh dắt Tần Lãng cầm theo món quà mà cậu ưng ýđến nhà Lộ Diêu.

Đã giữa trưa hơn mười một giờ, mà Lộ Diêu vẫn mặc áo ngủ mở cửa, miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt hơi hơi híp lại. Vừa thấy hai cha con Tần Tư Thanh đến, cô mơ mơ màng màng nhớ tới cái gì, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “A, tôi thiếu chút nữa quên mất, mau vào nhà mau vào nhà.”

“Cô giáo, sinh nhật vui vẻ!” Tần Lãng đem quà tặng đưa tới trước mặt Lộ Diêu, thật ra món quà này là do Tần Tư Thanh lựa chọn, nguyên bản Tần Lãng cảm thấy món đồ mà cậu mua kém xa nhưý tưởng ban đầu, không đủ khí chất cao quý như của Tần Tư Thanh, thế là cậu liền quấn quít mè nheo Tần Tư Thanh mua lại một món quà y nhưđúc của hắn.

Tần Tư Thanh bảo cậu ngốc, thứ hắn mua đã là vòng đeo tay tình nhân, mua thêm một đôi thì sẽ dư ra. Nhưng Tần Lãng không thuận theo, cứ nhất quyết muốn mua thêm một cặp vòng nữa, Tần Tư Thanh bị nháo không có biện pháp, phải chìu theo ý cậu.

“Cám ơn Tần Lãng, yêu, Tần Lãng của cô dùđã lớn thế này mà vẫn khảái như lúc còn bé nha!” Lộ Diêu cười hì hìđưa mặt sát gần má Tần Lãng hung hăng hôn một cái, cậu có thế ngửi được từ trên người cô mùi rượu cùng mùi thuốc lá nồng đậm, Tần Lãng có chút xấu hổ lui một bước, Lộ Diêu cười ha ha. “Trước đây em cũng không thẹn thùng như vậy, thậm chí còn có thể chủđộng thân thân cô nữa mà.”

“Em đã lớn rồi chứ bộ!” Tần Lãng không được tự nhiên nói, Lộ Diêu nhìn nhìn cậu đáp lời: “Đúng vậy, Tần Lãng của chúng ta trưởng thành rồi.”

Người phụ nữ trước mặt đã bước vào tuổi trung niên, diện mạo đã nhiễm thượng sự thăng trầm tang thương, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng càng nhiều, làn da tái nhợt có chút chảy xệ, nhưng phải thừa nhận, cho dù nhan sắc bị thời gian tàn phá nhưng cô vẫn rất xinh đẹp. Lộ Diêu có ngũ quan xinh xắn, thân hình thon gầy, chỉ sợ dù qua tiếp vài năm nữa, người khác còn có thể tựđáy lòng khen ngợi cô một tiếng mĩ.

“Uống rượu hút thuốc nhiều đối thân thể không tốt, cô nên hạn chế lại đi.” Tần Tư Thanh thanh âm thản nhiên, ánh mắt quét về phía phòng khách bừa bộn, đồăn vặt túi giấy cùng với một số vỏ hộp thức ăn nhanh nằm la liệt bên cạnh ly rượu, bia lon vàđầu lọc thuốc lá. Ngôi nhà tràn ngập mùi vị hỗn tạp, từđây có thể dễ dàng nhìn ra chủ nhân của nó là người phụ nữ sống một mình lại lười quét dọn, phải nói là có chút lôi thôi.

Nhưng Lộ Diêu cũng không chút nào đểý, cô nhún nhún vai, “Chỉ có hơi bẩn xíu, bất quá như vậy đối với tôi lại thoải mái.”

Cuối cùng cô cười nói bồi thêm một câu: “Sạch sẽ quá sẽ khiến cho tôi có cảm giác kì kì sao ấy, thậm chí có chút khó chịu.”

“Ba ba của em cũng không có hút thuốc uống rượu bao giờ, cô giáo, cô là phụ nữ thì càng phải bỏ những thói xấu này.” Tần Lãng bịt mũi khuyên răn, sau đó còn bổ sung: “Cô giáo, cô mời cha con em tới mừng sinh nhật mà mọi thứ lại bừa bãi thế này à nha!”

Lộ Diêu quay đầu đối hai người bọn họ tinh nghịch chớp chớp mắt, “Chính là cô không biết phải xoay xở thế nào mới gọi hai cha con đến đó.”

“A......” Tần Lãng mặt tràn đầy đau khổ, Tần Tư Thanh lại chỉ nhìn Lộ Diêu thản nhiên cười.

Kết cục, Tần Lãng và Tần Tư Thanh phải ở trong nhà Lộ Diêu bận rộn vài giờđồng hồ làm không công, mới có thểđem mọi thứ thu dọn sạch sạch sẽ sẽ, trả lại bộ dạng trắng sáng ban đầu cho căn nhà. Mới vừa dọn dẹp xong, Lộ Diệu bên này cũng vừa lúc mua về một đống lớn đồăn ném tới trước mặt hai cha con, còn không đợi Tần Lãng kêu khổ, Lộ Diêu đã cười như hồ ly tiếp tục sai bảo: “Hôm nay là sinh nhật cô nên cô lớn nhất, hai cha con mau nấu cơm đi thôi.”

“Cô đây là trắng trợn lừa gạt a cô giáo!” Tần Lãng khó chịu kêu rên, Lộ Diêu vươn tay niết niết mặt cậu: “Tiểu hỗn đản, hôm nay sinh nhật cô mà nhóc cũng không chịu cho cô chút mặt mũi sao?”

Nói xong, cô vỗ vỗ tay, đẩy mạnh Tần Lãng vào phòng bếp rồi đi đến chỗ Tần Tư Thanh cười nói: “Cám ơn anh hôm nay đãđến, không thì có lẽ tôi đã quên mất sinh nhật mình.”

Tần Tư Thanh cười cười.”Cô cao hứng làđược rồi.”

“Con không thèm nấu cơn đâu à, căn bản là hai người hùa lại bắt nạt con!” Tần Lãng mất hứng ném củ cải trắng tới hai kẽđang nhàn rỗi tám chuyện.

“Vậy thì tại sao ba phải làm cho con hử?” Tần Tư Thanh hỏi lại.

Tần Lãng lòng đầy bi phẫn: “Bởi vì người là ba ba của con!”

“Được rồi, thỏ con lẻo mép, không muốn làm việc còn lấy nhiều cớ như vậy. Đi ra ngoài chơi đi, để ba đến làm.” Tần Tư Thanh thay Tần Lãng rửa sạch tay, lấy tạp dề lau khô cho cậu, “Đi ra ngoài đi.”

Vừa nghe nói như thế Tần Lãng lập tức dồi dào sức sống trở lại, xoay người một cái đã không còn bóng dáng.

Lộ Diêu đầy mặt hưởng thụ nằm ở trên sô pha hút thuốc, nhàn nhã xem TV.

Tần Lãng phóng tới, cầm lấy điều khiển, nhanh chóng chuyển đến kênh hoạt hình ưa thích của cậu.

“Cô giáo, tại sao cô lại thích hút thuốc như vậy? Hút thuốc rất vui sao?” Tần Lãng quay đầu hỏi Lộ Diêu, cô cười tủm tỉm hồi đáp: “Đương nhiên là rất vui rối, đến, cô cho ngươi thử một ngụm.” (=.= dạy hư con nít)

Nói xong liền đưa điếu thuốc tới bên Tần Lãng, Tần Lãng bị bắt mở miệng, chỉ chốc lát cậu liền bị nghẹt thở nhảy dựng lên, “Phi! Khó ngửi muốn chết!”

Lộ Diêu cười tủm tỉm hút tiếp một hơi, phả khói lên đầy mặt Tần Lãng, hun Tần Lãng đến đỏ mắt nghẹt thở.

Vì tránh né sự trêu chọc của Lộ Diêu mà cậu đành di tản đi nơi khác, tò mòđi vào một căn phòng, cửa vừa mở, cậu liền đoán đây đại khái là phòng ngủ của cô giáo Lộ Diêu, Tần Lãng nổi lên lòng hiếu kìđi vào xem xét.

Căn phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường đôi giữa phòng, đầu giường trưng một khung ảnh nhỏ, Tần Lãng bước tới cầm lên xem.

Trong hình là cô giáo Lộ Diêu cùng với một cô gái xa lạ, trên tấm ảnh hai người cười vô cùng ngọt ngào vui vẻ, thoạt nhìn có lẻ là bằng hữu tốt của đối phương, cả hai gắt gao tựa vào người bên cạnh, tay nắm tay, cô giáo Lộ Diêu thìđang vươn người hôn môi người con gái.

Trên tấm ảnh, Lộ Diêu lúc này trông còn rất trẻ, chắc làđãđược chụp từ cách đây rất lâu.

Ánh mắt người con gái bên cạnh lúc cười rộ lên liền khiến cho người ta liên tưởng đến những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, ngay cả Tần Lãng cũng cảm thấy cô rất xinh đẹp.

“Nhìn rất đẹp sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, mà Tần Lãng vẫn chưa có kịp phản ứng, chỉ thuận theo hồi đáp: “Rất đẹp à.”

Như nhận ra điều gì hai tay cậu nhóc run lên, kích động quay đầu.

Khung ảnh vì cầm không vững mà tuột khỏi tay rớt xuống nền đất, vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, Tần Lãng luống cuống cúi người định nhặt mảnh vở.

Lộ Diêu ở phía sau nhẹ giọng ngăn lại, “Nhóc con ngốc nghếch này, đừng đụng đến, không khéo lại chảy máu, đểđó cho cô làm.”

Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lên khung ảnh đã vươn đầy mảnh vở thủy tinh, đem ảnh chụp lấy ra, tùy ýđặt ở trên giường: “Ảnh chụp không bị gì làđược.”

“Thực xin lỗi cô giáo.” Tần Lãng mặt tràn ngập xin lỗi nhìn Lộ Diêu, cô cười hì hì vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Cũng không phải chuyện gì to tát, không cần phải ra vẻ hối lỗi như vậy với côđâu nha.”

“Cô giáo, người kia là ai ạ?” Tần Lãng chỉ vào người con gài trong tấm hình.”Em chưa gặp qua bao giờ, côấy là bạn của cô giáo sao?”

Lộ Diêu cũng quay lại nhìn bức ảnh, sau đó cười lắc đầu, rồi thần bí hề hềđối diện Tần Lãng nói: “Là một người rất quan trọng trong lòng cô.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio