Hứa Hàn Phương là một người thích kết giao bạn mới.
Không quên bằng hữu cũ, kết giao bạn mới, cuộc sống lại phong phú lên.
Hứa Hàn Phương không đành lòng Hạo Nhiên quá cực khổ, mỗi ngày sửa đổi quy định số lượng tiêu thụ. Nói với Hạo Nhiên:’’Tiền tuy là kiếm không hết, chỉ cần chúng ta vui vẻ thì tốt rồi. Phải hưởng thụ cuộc sống. Không nên vì tiền mà sống được.’’
Chỉ cần Hứa Hàn Phương vui vẻ, Hạo Nhiên là nói gì nghe nấy. Đã trải qua thăng trầm, Hạo Nhiên thành thục chững chạc rất nhiều, bình thường ở trước mặt của Hứa Hàn Phương biểu hiện thân sĩ phong độ của nam nhân.
Doanh Văn và Doanh Võ gần đây đến thường xuyên, hầu như mỗi ngày đều sẽ tới nơi nhỏ này ngồi chốc lát. Đều là người trẻ tuổi, hậu viện rất nhanh thành cõi yên vui của bọn họ, thỉnh thoảng tràn đầy tiếng hoan hô cười nói của bọn họ.
Chẳng biết tại sao, Doanh Văn với chuyện Hứa Hàn Phương là nữ nhi lại cũng không nói tới một chữ, có lẽ bọn họ thế này là phương pháp gắn bó, nói giỡn cũng thuận tiện hơn một chút.
Năm nay khí trời kỳ lạ, lập xuân đến sớm, nhưng mà sau khi hoa đào nở ra, đột nhiên rét tháng ba tới, lại rơi một trận tuyết lớn. Tuyết làm hoa đào, mấy cây liễu xanh đóng băng vẫn là lần đầu tiên Hứa Hàn Phương thấy.
Doanh Văn, Doanh Võ lại đến nữa, trong tay Doanh Võ xách theo một vò rượu ngon. Mà cái túi lồi lên trong lòng Doanh Văn không biết cất cái gì.
Doanh Võ để rượu ngon xuống, ngã ngồi dưới đất, thở hổn hển mấy cái nói:’’Đường thật là trơn, thật là khó đi! Vài lần quay về đều thiếu chút nữa đem cốc vò quẳng đi luôn.’’ Hắn luôn là khoa trương như vậy.
Hứa Hàn Phương nhìn Doanh Văn che cái phình lên hỏi:’’Ngươi giấu cái gì trong lòng thế?’’
Doanh Võ vẫn là vô cùng thích cướp lời:’’Trên đường đi anh ta lượm một con chó sắp đông chết.’’
“Thật sao? Ta xem một chút.’’ Hứa Hàn Phương tò mò nói.
Doanh Văn cẩn thận từ trong lòng móc ra một con chó nhỏ lông xù, lông vàng vàng ngắn nhỏ, cả người vẫn đang lạnh run, nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích. Chỉ có cái đuôi nhọn thỉnh thoảng quét động một cái. Xem chừng mới đầy tháng.
Hứa Hàn Phương đem chó nhỏ nhẹ nhàng nhận lấy:’’Nha! Thật là đáng yêu!’’
Doanh Văn nhẹ nhàng nói:’’Vừa ở trong tuyết thấy nó, hình như sắp phải chết rét, nghĩ thật đáng thương, lượm trở về ngay.’’
“A? Không nhìn ra ngươi còn rất có lòng tốt.’’ Hứa Hàn Phương trêu ghẹo nói:’’Ta cho là ngươi chỉ biết sĩ diện thôi.’’
Doanh Văn liếc xéo Hứa Hàn Phương một cái không để ý đến, ngồi thẳng xuống. Nàng luôn luôn thích xem thường hắn như thế, hắn lại không thể làm gì.
Hứa Hàn Phương xoay người nói với Hạo Nhiên:’’Hạo Nhiên ngươi xem một chút, thật là đáng yêu – chẳng qua còn đang phát run, nếu không thì ngươi thăng chậu lửa đem đến đây?’’
Hạo Nhiên cười đi ra ngoài chuẩn bị.
Lửa than đốt lên, trong phòng ấm rất nhiều.
Doanh Võ đổ bốn chén rượu:’’Trời lạnh quá, đến uống chút rượu ấm áp thân thể. – nếu không cho con chó nhỏ vài giọt?’’
“Đi chết đi! Tự mình uống đi!’’ Hứa Hàn Phương ôm chó nhỏ đẩy bát rượu ra, cho Doanh Võ một cái liếc mắt.
Doanh Võ nhìn thấy Hứa Hàn Phương có chút khinh thường của thái độ nữ nhân, bất giác sửng sốt.
Chó nhỏ dần dần ấm áp hơn, đặt ở trên bàn nhỏ, nó nhút nhát run rẩy đi tới, ánh mắt hắc bạch phân minh, cuộn tròn nhìn bên trái bên phải một chút, đuôi nhỏ lắc lư qua lại, vô cùng đáng yêu.
Bốn người vây quanh ở bên cạnh bàn nhỏ nhìn thích thú.
Hứa Hàn Phương càng để càng thích vô cùng. Một hồi ôm chó nhỏ hôn một cái, một hồi ôm chó nhỏ lắc lư nhoáng một cái. Thỉnh thoảng nhìn nhìn Hạo Nhiên một chút, cùng Hạo Nhiên mắt nhìn mắt mà cười.
Doanh Văn Doanh Võ đối diện lại thỉnh thoảng nhìn Hứa Hàn Phương. Trong ánh mắt thâm thúy của Doanh Văn chợt lóe lên, Doanh Võ lại ngơ ngác nhìn Hứa Hàn Phương thi thoảng chân mày nhíu chặt.
Vài bát rượu xuống bụng, mấy người thanh niên cũng không thắng tửu lực có chút say nhẹ. Hứa Hàn Phương cũng không uống rượu, cho nên một giọt rượu cũng không dính.
Rượu uống chưa đủ đô.
Doanh Võ đột nhiên nói:’’Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng một cái đã là một năm rồi.’’ Không biết hắn đang cảm khái chút gì.
Doanh Văn mỉm cười một cái nói:’’Đúng rồi, sắp đến sinh nhật của ngươi rồi, vui vẻ đi?’’
Doanh Võ cười hì hì nói:’’Đúng nha, đúng nha! Vui vẻ!’’
Hứa Hàn Phương khom lưng ôm chó nhỏ để dưới đất mặc cho tự do mà chạy, xoay mặt nói:’’Sinh nhật có cái gì tốt cao hứng? Lại lớn thêm một tuổi, ta thì không thích sinh nhật. Càng lớn càng nhiều phiền não.’’
Doanh Văn cười nói:’’Hắn là vội vã muốn cưới vợ. Vừa đến tuổi có thể cưới vợ. Lý tưởng của hắn chính là cơ thiếp thành đàn! Cưới một đống thiếp thất lớn!’’
Hứa Hàn Phương bĩu môi, bất mãn nói:’’Nóng vội! đàn ông các ngươi đều như vậy, chính là như vậy.’’
Doanh Võ đảo mắt nói:’’Gì? Ngươi chỉ nói chúng ta, lẽ nào ngươi không phải là nam nhân?’’
Hứa Hàn Phương ý thức được mình nói lỡ, không để ý tới hắn. Thầm nghĩ: Nam nhân đáng ghét!
Doanh Văn đi ra hòa giải:’’Được rồi, tiểu đệ, đến lúc đó cho ngươi thú một đống lớn, ngươi muốn mấy người thì mấy người. Được chưa?’’
Doanh Võ mặt cười nở hoa, hì hì vui vẻ nói:’’Ca, đây chính là huynh nói, ngươi cần phải giữ lời nói, không được đổi ý. Ta muốn thật nhiều thật nhiều mỹ nữ.’’
Hứa Hàn Phương nhìn thấy bộ mặt này thì chán ghét. Đột nhiên nhớ tới Lan nhi, trong lòng càng không thoải mái. Hừ, ỷ có chút tiền dơ bẩn thì kéo thành dạng này, nếu như là người có quyền thế còn không biết thế nào nữa, đem nữ nhân coi là cái gì? Trở thành đồ chơi? Nếu không Lan nhi cũng sẽ không trải qua thảm như vậy. Bực tức nói:’’Loại người như ngươi ghê tởm nhất!’’
Doanh Võ không giải thích được hỏi:’’Ta làm sao chứ? Làm sao ghê tởm?’’
Hứa Hàn Phương chịu nhịn không phát tác tính tình, nói:’’Ngươi một lòng có thể chia cho nhiều người như vậy sao? Phải toàn tâm toàn ý mới đúng.’’
Doanh Võ nói:’’Ta như vậy có thể (gọi) xấu sao? Nam nhân người nào không phải là thê thiếp thành đàn.’’
Hứa Hàn Phương cố nén chế giễu nói:’’Một mình ngươi chiếm lấy bao nhiêu nữ nhân làm gì? Ngươi không sợ mệt chết?’’
Hạo Nhiên và Doanh Văn biết Hứa Hàn Phương là nữ nhân, không nghĩ tới nàng có thể nói lời nói lộ liễu như thế, đều ngẩn ra. Ngây ngốc nhìn Hứa Hàn Phương.
Không biết là say, vẫn là đắc ý vênh váo. Doanh Võ ngốc hồ hồ còn đang nói:’’Ha ha, nữ nhân như y phục, không thích thì đổi...’’ Còn chưa nói hết, Hứa Hàn Phương đã tức giận đem một chén rượu quay đầu rồi đổ xuống, đổ vào cái cổ Doanh Võ.
“Này... Này! Ngươi làm gì?’’ Doanh Võ nhảy dựng lên, lạnh run cập cập.
“Làm gì? Giáo huấn thứ người như ngươi một chút!’’ Hứa Hàn Phương không nhượng bộ chút nào.
“Ngươi có bệnh!’’ Doanh Võ khom lưng làm giũ rượu trong cổ.
Hứa Hàn Phương nhanh tay chỉ đến trên mặt Doanh Võ:’’Ngươi mới có bệnh! Ta cho ngươi biết, nữ nhân không phải là y phục, là người! Là người!’’ Hứa Hàn Phương rống giận.
Hai người rùm beng.
Hạo Nhiên và Doanh Văn vội vã đến khuyên ngăn. Vốn là nam nhân thê thiếp thành đàn cũng rất bình thường. Nhiều nữ nhân cùng chung một chồng, nữ nhân cũng không có câu gì oán hận. Không biết là nàng nhưng lại đại phát tính tình như vậy?
“Nữ nhân chính là y phục!’’ Doanh Võ không tỏ ra yếu kém chút nào.
“Ngươi còn nói!’’ Hứa Hàn Phương nhấc chân liền là một cước. đá vào trên xương đùi trước mặt Doanh Võ.
Đau đến mức Doanh Võ ôm chân nhảy thẳng, nhe răng nhếch miệng mà nói:’’Ngươi thật là có bệnh.’’ Giơ tay lên muốn đánh Hứa Hàn Phương, bị Doanh Văn bắt lại.
Hạo Nhiên lại kéo Hứa Hàn Phương. Hứa Hàn Phương tránh thoát kêu lên:’’Đừng kéo ta, - ngươi và hắn có cho rằng nữ nhân là y phục hay không?’’
Hạo Nhiên vẻ mặt vô tội nói:’’Ta thì thế nào?’’ Vẻ mặt kia dường như đang nói trong lòng của ta chỉ có một mình nàng, chưa từng có nghĩ qua không an phận thê thiếp thành đàn.
Doanh Võ bóp thắt lưng reo lên:’’Thế nào? Muốn đánh nhau ẩu đả có đúng hay không?’’
Hứa Hàn Phương kéo cao tay áo hô:’’Đánh thì đánh! Ai sợ ai?’’
Doanh Văn quát lớn:’’Được rồi, không được quấy nữa! Ngồi xuống!’’
Doanh Võ rất sợ ca ca của hắn, thấy ca ca lên tiếng, ngoan ngoãn lời xuống, không nói nữa.
Hứa Hàn Phương đứng chống nạnh, còn thở phì phò trừng mắt Doanh Võ. Hạo Nhiên dụ dỗ nói:’’Được rồi, đừng nóng giận, ngồi xuống đi. Mọi người cùng nhau yên lành vui vẻ, ngưng cải vả.’’
Hứa Hàn Phương càng nghĩ càng tức giận, quăng xuống câu tiếp theo “Hừ! Nam nhân không có một người tốt!’’ Ôm lấy chó nhỏ đá cửa rời đi.
Lưu lại ba người Hạo Nhiên hai mặt nhìn nhau. Doanh Võ nhìn bóng lưng Hứa Hàn Phương, méo miệng than thở nói:’’Hình như hắn không phải là nam nhân..’’ Miết mắt thấy ánh mắt bén nhọn của ca ca quét tới, đem lời nói nuốt trở vào.
Hứa Hàn Phương thở phì phò ra cửa, ở trong sân hít một hơi thật sâu, dường như muốn hàn khí lành lạnh xua tan đi phiền muộn trong lồng ngực.
Hoa đào trên cây đã bị băng tuyết đánh cho thất linh bát lạc, nghiền thành bụi trần, cành cây bị băng tuyết bao trùm. Nàng liền nghĩ tới Lan nhi, Lan nhi nhiều ngày không tới rồi, nàng hiện tại ra sao? Có khỏe không? Lan nhi có phải hay không củng sẽ như cây hoa đào kiêu ngạo bị băng tuyết vô tình phá hủy?
Đứng một hồi, tâm tình Hứa Hàn Phương bình tĩnh đi rất nhiều. Doanh Võ không sai, thời đại này chính là như vậy, nam tôn nữ ti, mình không có khả năng thay đổi chút gì. Cũng không có khả năng thay đổi tư tưởng người khác, giống như người khác không thay đổi được tư tưởng của mình vậy.
Phía sau có tiếng đạp tuyết kẽo kẹt kẽo kẹt. Doanh Văn đã đi tới. Hắn mỗi khi đi từng bước đều đi đến nơi đến chốn, rất ổn định.
“Ngươi còn đang tức giận?’’ Doanh Văn nhẹ nhàng hỏi.
“Không tức giận! – gì chứ vì người khác lệch lạc trừng phạt mình? Không đáng!’’ Hứa Hàn Phương cúi đầu chó nhỏ.
Trải qua những ngày chung đụng này, Doanh Văn phát hiện Hứa Hàn Phương không chỉ có tư tưởng đặc biệt hơn nữa lời nói cũng ý vị sâu xa, dẫn người khác suy nghĩ sâu xa.
Doanh Văn nhìn bộ dáng giống chó nhỏ của Hứa Hàn Phương tràn ngập nữ tính ôn nhu, hỏi:’’Ngươi nói một chút, ngươi muốn có dạng hôn nhân gì?’’
Hứa Hàn Phương chạm vào chó nhỏ, không ngẩng đầu nhàn nhạt nói:’’Chỉ nguyện suốt đời yêu một người, hai người gần nhau cả đời. Tay nắm chặt tay, cùng người đến già.’’
Doanh Văn nghe xong ánh mắt thâm thúy ngắm nhìn Hứa Hàn Phương chỉ chốc láy, lại đưa ánh mắt chuyển về thế giới ngân bạch.
Hứa Hàn Phương cảm thấy bao tử bắt đầu kháng nghị, lúc này mới nhớ tới nên ăn cơm tối, nghiêng đầu một cái nói:’’Không khí không thể sống, cơm vẫn phải ăn! Ta đi làm cơm!’’ Nói trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Hứa Hàn Phương là một người giận nhanh, tiêu cũng nhanh. Chỉ trong chốc lát đem không thoải mái quên mất sạch sẽ. Làm cơm thì không khỏi lại ngâm nga tiểu khúc.
Hạo Nhiên vẫn ở bên trong phòng khuyên giải an ủi Doanh Võ bị thương, chân của hắn bị đá thành một khối lớn.
Doanh Văn ngồi xốm cạnh bếp lò hỗ trợ thêm củi, hắn bẻ gẫy một cây củi ném vào lòng lò. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hàn Phương ngâm nga tiểu khúc, như không có chuyện gì xảy ra. Lòng lò bếp lửa hừng hực chiếu vào trong tròng mắt thâm thúy của hắn, làm cho xem không hiểu thâm ý bên trong.
Ngôi sao buổi tối vẫn sáng như vậy, ánh trăng chiếu trên mặt tuyết trắng xóa, phản xạ ánh sáng chói mắt.
Hứa Hàn Phương đứng ở trên mặt tuyết nhìn ánh trăng xa xa. Ở nơi này một tháng trăng rồi, gặp người lỗi thời Tần Dục, sau đó tất cả lại phát sinh biến hóa. Tới nơi này đã gần một năm, người phải đợi còn chưa xuất hiện. Người không liên hệ tới một đống lớn. Không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về.
Ngửa đầu nhìn trời cao huyền bì thay đổi liên tục mà yên lặng không nói, một trận gió lạnh kéo tới, Hứa Hàn Phương theo bản năng xoa hai vai một chút.
Hạo Nhiên đi tới đem một chiếc áo choàng vải thô khoác trên người của nàng, cười nhìn nàng, không nói gì. Nhưng mà Hứa Hàn Phương có thể nhìn ra, trong mắt, trong lòng của người đàn ông này chỉ có nàng, đã bị nàng chiếm hêt hoàn toàn.
Hơn nửa năm qua Hạo Nhiên ở trong khó khăn thành thục chững chạc rất nhiều, không còn là đại nam hài ngốc hồ hồ của ngày xưa, cho mình rất nhiều quan tâm và săn sóc.
“Hạo Nhiên ngươi muốn cùng chịu khổ một chỗ với ta sao? Trước đây ngươi trải qua mỗi ngày cực tốt thế kia.’’ Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng mà hỏi, nhớ tới Hạo Nhiên nỗ lực vì mình, bỏ qua nhiều như thế, trong lòng luôn có loại bất an.
Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói:’’Cùng ngươi một chỗ mặc dù không có ăn ngon của trước đây, cuộc sống thật tốt, nhưng là những ngày dài ta vui vẻ nhất hạnh phúc nhất.’’
Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng đem đầu tựa ở trên vai Hạo Nhiên, đột nhiên có loại xung động không muốn trở về...