Một tháng sau khi chính thức khai giảng, khối Mười Một bước vào kì thi đầu tiên.
Hàn Nhuế đang ngồi trong phòng làm việc cầm điện thoại để chuẩn bị tinh thần trước khi kiểm tra điểm số của lớp mình.
Nhìn thấy tân giáo viên bối rối, đồng nghiệp trong tổ nói đùa: “Tiểu Nhuế, nếu cô không muốn kiểm tra thì có thể dùng phương pháp loại trừ tính toán xếp hạng.”
Sơ Trừng cũng không chịu nổi, anh nhân cơ hội đi ngang qua ấn nút xác nhận giúp cho cô.
Hàn Nhuế vội nhắm mắt lại hét lớn: “Không, không, không, sư phụ, con chưa chuẩn bị xong!”
Sơ Trừng không để cho cô có thời gian chần chờ, anh liếc nhìn kết quả rồi nói: “Kết quả cũng được, điểm các lớp đều ở mức trên trung bình.”
“Dạ?” Hàn Nhuế không nhịn được tò mò mở mắt ra và ngoài ý muốn nhìn thấy con số chín: “Kết quả vậy mà lại cao hơn con nghĩ rất nhiều.”
“Xem đi, có điều bất ngờ đó.” Sơ Trừng dùng sức vỗ vai đồ đệ rồi động viên: “Con cứ bình thường, thả lỏng đi.”
“Sao dễ dàng vậy được thầy? Bây giờ con mới hiểu tâm trạng phức tạp của thầy khi kiểm tra điểm môn Ngữ văn của lớp mình.” Hàn Nhuế quay lại nhìn trang giáo viên trên màn hình máy tính Sơ Trừng.
Xếp hạng điểm trung bình môn Ngữ văn
Lớp 11/1: Xếp hạng 2
Lớp 11/7: Xếp hạng 1
Lớp 11/6: Xếp hạng 6
Hàn Nhuế lẩm bẩm: “Đây có lẽ là cảm giác ghen tị với ngưỡng mộ.”
“Cho đến nay thì con vẫn là người có điểm Ngữ văn cao nhất trong số học sinh của thầy.” Sơ Trừng nói.
Hàn Nhuế đáp: “Thầy giỏi dạy trò giỏi thôi ạ.”
Sơ Trừng nghe cô học sinh ngọt ngào như thế mà vui vẻ, anh nhếch môi: “Thầy trò như nhau, con đừng để ý đến bài thi đã qua nữa, quan trọng là nhìn nhận và chỉnh sửa thế nào. Rồi, đừng nghỉ nhiều nữa, gửi giáo án dự giờ hồi tuần trước cho thầy.”
“Dạ thầy.” Hàn Nhuế cầm cuốn sổ đi đến bàn của Sơ Trừng.
Brrr.
Điện thoại di động rung lên thông báo biến động số dư thẻ ngân hàng.
Sơ Trừng liếc nhìn: “Lúa về.”
“Dạ.” Hàn Nhuế quẹt điện thoại lên kiểm tra, sau đó nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng phàn nàn: “Đồng lương ít ỏi.”
Sơ Trừng mỉm cười không nói gì, nhưng cậu cũng đồng ý.
“Vốn là con muốn dùng tháng lương đầu tiên để mua quà cho mẹ, nhưng xem ra ngân sách không đủ.” Hàn Nhuế chống cắm cằm khe khẽ thở dài.
Sơ Trừng nói: “Con nên cảm thấy hài lòng đi, lương cơ bản và trợ cấp giáo viên phó chủ nhiệm đã tăng lên rồi đấy. Thầy làm việc mười năm mới nhận được đãi ngộ này.”
Hàn Nhuế lại vui vẻ: “Vậy xem như con đứng trên vai thầy.”
Hai người thản nhiên trò chuyện vài câu, chuông báo hiệu hết tiết lại vang lên.
“Sắp đến giờ rồi.” Sơ Trừng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, anh đóng giáo án vừa mở ra rồi cầm sách giáo khoa đứng lên: “Để về nhà thầy đọc, giờ này lớp 7 có tiết.”
Hàn Nhuế vội vàng đi theo nói: “Sư phụ chờ con đi, con muốn dự giờ.”
Sơ Trừng khựng lại một chút, anh cảm thấy hơi lạ: “Tiến độ giảng dạy của lớp 7 và lớp 6 là như nhau, sáng nay con đã dự giờ lớp kia rồi mà.”
“Nhưng học sinh hai lớp có nền tảng khác nhau, con muốn biết thầy sẽ điều chỉnh thế nào khi dạy một lớp xuất sắc.” Hàn Nhuế vừa trả lời vừa lục lọi giáo án của mình.
Hay thật.
Sơ Trừng trong lòng thở dài, đi dự giờ hay là đang kiểm tra vậy chứ? Thế hệ trẻ thực sự có thể gây áp lực cho người ta.
Hai thầy trò cũng rời khỏi văn phòng rồi đi đến lớp 11/7.
Tiết trước là tiết Toán, Hứa Thâm cũng vừa dự giờ xong. Hiện tại Dụ Tư Đình đang đứng ở hàng cuối lớp nói chuyện với cậu.
Sơ Trừng nghiêng đầu về phía Hàn Nhuế: “Nhìn xem, thầy nói mà, giáo viên mới đúng là nhiệt huyết tràn đầy.”
Hàn Nhuế nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nhưng mặt hai người đều đen như đít nồi.”
Ánh mắt Hứa Thâm đờ đẫn bối rối, trông cậu vô cùng yếu đuối, đáng thương và bất lực. Dụ Tư Đình thì vẫn giữ thái độ lạnh tanh như thường ngày.
“Không hỏi cũng biết đại ca đang la thằng nhóc ấy rồi.” Sơ Trừng nói như vậy, anh muốn giải vây cho giáo viên mới nên bước đến xoa dịu bầu không khí.
Hóa ra Hứa Thâm mất tinh thần và thậm chí còn nghi ngờ bản thân vì kết quả bài thi tháng của lớp không đạt yêu cầu. Đương nhiên đại ca đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, thế là anh ta khuyên răn mà không thương tiếc.
“Được rồi được rồi, đến giờ giao ban.” Sơ Trừng cắt ngang kết thúc cuộc nói chuyện giữa thầy trò đối diện, anh thản nhiên dời chiếc ghế nhựa dùng trong lớp rồi đổi chủ đề: “Này, cái ghế đâu ra vậy?”
Hứa Thâm bình tĩnh lại, thấp giọng trả lời: “Em mang đến để ngồi dự giờ.”
Nói chuyện xưng hô, Hàn Nhuế là học sinh của thầy Sơ và thầy Dụ từ cấp ba nên vẫn xưng ‘con – thầy’, Hứa Thâm thì quen biết sau khi đi làm nên mình để là ‘em – thầy’ tương tự như xưng hô giữa sinh viên và giảng viên đại học.
“Đúng là người trẻ không có kinh nghiệm.” Sơ Trừng nhướng mày, nghiêng người đến bên cạnh Hứa Thâm rồi nói tiếp bằng giọng chỉ có mình cậu nghe được: “Ghế của thầy không có chỗ dựa lưng, cứ ngồi bắt chéo là sau này dễ gây căng cơ thắt lưng lắm. Đi mua một cái ghế mới đi, nhờ Tổ trưởng Dụ chọn giúp vì hồi xưa thầy ấy cũng chuyên môn ngồi đây.”
Nhìn vào góc hẹp của lớp học mà Hứa Thâm sững sờ.
Cậu hiểu ý của Sơ Trừng.
Giáo viên nổi tiếng nào cũng đều có một thời thiếu kinh nghiệm, ngay cả bảng vàng Toán học Dụ Tư Đình của Trung học phổ thông số Mười cũng đã từng kiên nhẫn khiêm tốn xin lời khuyên. Người khó khăn nhất với cậu lại chính là người hiểu cảm xúc của cậu nhất.
“Dạ.” Hứa Thâm gật đầu.
Dụ Tư Đình liếc mắt nhìn hai người, anh nhướng mi, thấp giọng nói: “Lại bày ra việc cho anh làm?”
“Nhìn anh kìa, già rồi là bắt đầu quan tâm đ ến ý kiến của người khác về mình.” Sơ Trừng cười rạng rỡ nói tiếp: “Em có làm gì đâu, chỉ muốn xem hai đứa nhỏ này cuối tuần có bận gì không, nếu rảnh thì ghé nhà mình ăn cơm.”
Hàn Nhuế do dự: “Cuối tuần này? Có đột ngột quá không thầy?”
Sơ Trừng lắc đầu: “Không sao đâu, thầy Chu cô Thẩm dẫn con qua chơi, xem như là một bữa tiệc nhỏ đi, nếu không thì thầy cũng không dám mời hai đứa.”
Hàn Nhuế và Hứa Thâm nhìn nhau trao đổi ý kiến rồi sẵn sàng đồng ý.
Giờ giải lao có học sinh đến và đi, các thầy cô không tiện ngồi lại trò chuyện quá lâu. Hứa Thâm vác chiếc ghế đẩu của mình trở lại văn phòng, Dụ Tư Đình lục lọi kệ hồ sơ để tìm thứ gì đó.
“Thầy Dụ, anh quên cái gì à?” Sơ Trừng nghiêng người đến bên cạnh.
“Cái gì?”
Sơ Trừng đáp ‘anh đừng có giả ngu’ rồi ngoắc ngón tay với người yêu.
Dụ Tư Đình hiểu rồi. Anh ngập ngừng không nói, mím đôi môi sắc bén, lấy điện thoại di động ra bấm vài lần.
Vài giây sau, trên WeChat của Sơ Trừng hiện lên lời nhắc chuyển khoản, anh nheo mắt bất mãn: “Có nhiêu đó thôi hả?”
Dụ Tư Đình không nói gì, anh đưa thầy Sơ xem tin nhắn chuyển lương mình vừa nhận được.
“Hoá ra anh cũng chẳng hơn em bao nhiêu.” Sơ Trừng nhếch môi, có vẻ cậu không hài lòng với số tiền ít ỏi này.
Hàn Nhuế nhìn hành động của hai người, tò mò hỏi.
Sơ Trừng cười nói: “Thầy cá với thầy ấy là đệ của ai có điểm trung bình thấp hơn thì phải chuyển lương tháng cho người còn lại.”
“Sư phụ!” Hàn Nhuế trợn mắt, cô vừa tức vừa buồn cười: “Hai thầy quá đáng ghê, không thèm nghĩ tới cảm nhận của con với thầy Hứa sao?”
Sơ Trừng nhếch khóe môi: “Hai đứa con muốn chia phần trăm hả?”
Cô giáo trẻ xoa trán than thở: “Nếu thầy làm thế thì tháng sau con còn áp lực hơn.”
Khi bọn họ đang đùa giỡn thì chuông báo hiệu tiết học mới vang lên.
Sơ Trừng bước lên bục giảng với cuốn sách kẹp dưới cánh tay. Bỗng anh nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng gõ nhẹ vào màn hình điện thoại vài lần, sau đó anh gửi một bao lì xì hai trăm tệ cho đại ca.
[Em quên mất cuối tuần mở tiệc, anh lấy tiền đi siêu thị mua ít hoa nhé.]
Dụ Tư Đình cúi đầu kiểm tra tin nhắn rồi lặng lẽ mở chuyên mục sưu tầm sticker, trong đó chứa đầy sticker thầy Sơ với nhiều biểu cảm khác nhau do học trò sáng tạo.
Hắn chọn sticker mặt thờ ơ rồi gửi sang.
[Dụ Tư Đình: Cảm ơn em.]
–
Cuối tuần đã đến, sau hai tuần làm việc vất vả, các thầy cô mãi mới được nghỉ ngơi.
Trước khi đi đến ăn tiệc, Hứa Thâm gọi điện cho Hàn Nhuế, cả hai người đi mua một ít trái cây để làm quà thăm hỏi.
Khi bước vào cổng công viên Phồn Thiên Cảnh Uyển, Hứa Thâm đã hỏi vấn đề cậu canh cánh trong lòng bấy lâu.
“Thầy Sơ và thầy tôi… Sống chung luôn à?”
Hàn Nhuế gật đầu: “Ừ, lúc tôi còn đi học thì thầy Sơ mới ra trường, thuê nhà của đại ca.”
“Nhưng thầy Sơ dạy học gần mười năm, trở thành Tổ trưởng Tổ Ngữ văn rồi mà vẫn chưa mua được nhà riêng sao?” Hứa Thâm buột miệng hỏi rồi bất giác thở dài: “Mục tiêu tiết kiệm năm năm và trả góp của tôi có hơi xa vời.”
Hàn Nhuế không trả lời nhưng trong lòng cô cũng hơi khó hiểu.
Khoan nói về bối cảnh gia đình của thầy Sơ, bao năm đi làm cộng với quỹ hỗ trợ nhà ở và chính sách hỗ trợ giáo viên mua nhà, đáng lẽ Sơ Trừng phải mua nhà từ lâu rồi.
“Nhưng giá nhà ở khu này thực sự quá đắt, cho dù là giai đoạn hai thì tôi cũng không dám mơ tới.” Hứa Thâm lại thở dài bà kết thúc chủ đề mua nhà.
Đang nói chuyện thì hai người đã đến trước cửa nhà thầy Dụ.
Sơ Trừng mở cửa rồi nói: “Tới rồi sao? Hai đứa không cần thay giày, cứ vào luôn đi.”
Hứa Thâm nhìn căn nhà trang trí tinh xảo, ngượng ngùng nói: “Thôi cứ thay đi thầy, trong nhà sạch sẽ quá.”
Hàn Nhuế cũng rất ngạc nhiên, hai người đàn ông trưởng thành thường xuyên bận rộn sống cùng nhau lại có thể quản lí nhà cửa ngăn nắp như vậy.
Sơ Trừng nói: “Nhà không có nhiều dép, mấy đứa vào đi.”
Hàn Nhuế lúc này mới nhận ra thầy Chu cô Thẩm đã đến trước, bọn họ đang ngồi ở phòng khách uống trà trò chuyện, thầy cô còn dẫn theo bé Ngũ Nhất.
“Sư phụ ạ.” Hứa Thâm chào hỏi những đồng nghiệp rồi mới chào đến thầy mình đang bận rộn trong căn bếp mở.
Dụ Tư Đình nhẹ nhàng đáp lại.
Anh mặc quần áo bình thường đang nấu canh ở quầy bếp. Không biết trong nồi nấu món ngon gì nhưng cả nhà đã tràn ngập mùi thơm đậm đà êm dịu khiến người ta thèm thuồng.
Hàn Nhuế hít sâu một hơi và không khỏi khen: “Chà, thơm quá, đây là canh gì vậy thầy?”
Sơ Trừng nói: “Canh bí kíp dì nhà thầy Dụ sáng tạo đấy. Gần sôi rồi, thầy múc cho con một chén ăn thử nhé?”
“Dạ thôi thôi thôi…” Hàn Nhuế mỉm cười xua tay: “Con đợi đến giờ ăn luôn.”
“Vậy mọi người ngồi nói chuyện một lát, xíu nữa được ăn ngay.” Sơ Trừng nói rồi bước vào bếp, bắt đầu hỗ trợ nấu nướng.
Hàn Nhuế và Hứa Thâm đều đáp lại.
Bé Ngũ Nhất đang học tiểu học vẫn nghịch ngợm ồn ào, nhóc chạy khắp phòng khách và cầu thang.
Thẩm Nam Nam từ phía sau cảnh cáo: “Ngoan nhé, đừng động vào đồ của anh Lộc Ngôn.”
Giọng Sơ Trừng từ trong nhà hàng vang lên: “Không sao đâu, nó bận học Tiến sĩ nên không có thời gian về nhà, bao nhiều đồ đạc quý giá nó cũng mang đi từ lâu rồi.”
Chẳng mấy chốc mà bữa tối đã sẵn sàng.
Hứa Thâm đứng dậy giúp bưng món ăn lên trên bàn, cậu hiển nhiên rất kinh ngạc.
Sư phụ mặt lạnh của cậu thế mà lại có kĩ năng nấu nướng tốt như vậy.
Hàn Nhuế chụp lại bàn ăn rồi gửi cho nhóm lớp cũ của mình. Mấy năm sau khi tốt nghiệp, mặc dù ai cũng bận rộn với việc học và việc làm nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn trò chuyện với nhau.
[Hàn Nhuế: Đoán xem ai làm nào?]
Sơ Trừng đẩy ghế lại liếc nhìn cô: “Đừng chơi điện thoại nữa, con đi rửa tay chuẩn bị ăn đi.”
“Dạ.” Hàn Nhuế còn chưa kịp đọc tin nhắn thì đã buông điện thoại: “Sư phụ, đại ca, cho con mượn nhà vệ sinh.”
Dụ Tư Đình ở bên cạnh gật đầu: “Đi đi, cửa trượt màu trắng, công tắc đèn là cái thứ hai tính từ bên trái.”
Hàn Nhuế làm theo chỉ dẫn rồi đi tới đó.
Nhà vệ sinh này hẳn là dành cho khách, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, trên kệ hầu như không có dấu hiệu được sử dụng qua. Bên trên chỉ có chiếc khăn trắng tinh và giấy vệ sinh mới.
Khi đang chải tóc trước gương, Hàn Nhuế bất ngờ phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh để cạnh bồn rửa.
Cô nhận ra đó là chiếc nhẫn của thầy Sơ, chắc là anh đã tháo ra lúc vào rửa tay.
Hàn Nhuế định nhắc thầy Sơ để tránh làm mất món đồ quý giá này. Khi đưa tay cầm nhẫn lên, cô mới nhận thấy dòng chữ khắc trên thành trong của nó.
Trước khi tốt nghiệp, các bạn trong lớp đã phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Sơ Trừng, mọi người bàn tán một lúc nhưng vẫn không có câu trả lời.
Hàn Nhuế lúc này thực sự tò mò nên đã đưa nó lên gần ánh đèn. Thế là cô càng ngạc nhiên hơn.
Những chữ cái đầy tính nghệ thuật trang nhã đó là CC & YST.
Phiên âm tên Sơ Trừng (Chū Chéng) và Dụ Tư Đình (Yù Sī Tíng).
Hai thầy…
Như vậy thì tất cả những điều phi lí trước đó dường như đã có lời giải thích hoàn hảo.
Đầu óc Hàn Nhuế trống rỗng trong giây lát, mãi cho đến khi điện thoại di động trong túi quần rung lên.
Rất nhiều tin nhắn được gửi đến trong nhóm lớp, hầu hết mọi người đều đoán đó là tác phẩm của bạn trai cô. Thế nhưng có một người nhận ra ngay đó là bàn ăn nhà mình mà huỵch toẹt ra:
[Lộc Ngôn: Ngày nào tôi cũng tăng ca trong phòng thí nghiệm, còn bà đang ăn uống thả ga ở nhà tôi, như vậy coi được sao?]
Tin nhắn này gây nên sóng gió.
Các bạn học lần lượt than thở vì nhớ nhà, một số người từ nơi khác còn tuyên bố phải đặt vé máy bay về để cùng ăn với cô.
Hàn Nhuế tạm thời bỏ qua những tin nhắn cường điệu đó, cô bình tĩnh rồi mở giao diện chat riêng với Lộc Ngôn, sau đó chụp ảnh chiếc nhẫn rồi gửi đi.
Mặc dù các chữ cái đã rõ ràng nhưng cô vẫn muốn chắc chắn.
Lộc Ngôn trả lời rất nhanh.
[Này, bà giấu nó đi nhanh lên. Cho đại ca bà một cái cớ để nổi đoá, cho mợ út tôi cơ hội để trải nghiệm thế giới hiểm ác thế nào.]
Ba từ ‘mợ út tôi’ chính là đáp án rõ ràng.
Hàn Nhuế hưng phấn cắn đốt ngón tay, cô không thể bình tĩnh mà gõ tiếp.
[!!!]
[Ông giữ kín như bưng tin tức gây bão mấy năm rồi, lớp trưởng à, ông có bao giờ cai nghiện ma tuý chưa?]
[Lộc Ngôn: Chuyện này chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói ra. Với cả hai người này thiếu điều đóng khung giấy chứng nhận kết hôn để trên bàn làm việc.]
Các bạn học trong nhóm vẫn đang lần lượt đặt câu hỏi nhưng không nhận được câu trả lời từ đương sự nên chỉ có thể điên cuồng tag tên.
Mạch não Hàn Nhuế cuối cùng cũng kết nối lại, cô sắp xếp lại cảm xúc của mình và cuối cùng chỉ nhắn được một dòng.
[Đáng lẽ tôi không nên ngồi trên bàn ăn, tôi nên ở trên xà nhà.]