11 giờ tối, đoàn người đi ra khỏi KTV.
Hôm nay ban ngày trời hơi nóng, Đường Á Nam chỉ mặc một cái áo đơn, vừa rồi uống ít rượu, cả người đều nóng lên, trên đường đến đây cũng không thấy lạnh, bây giờ men say đã tan bớt gần hết, ra cửa bị gió thổi qua, cả người cô run lên hắt hơi một cái.
Người bên cạnh nghe được, lập tức cởϊ áσ khoác ra khoác lên trên vai cô: “Chị Nam, cẩn thận cảm lạnh.”
Suốt buổi tối, Cù Duệ bị đám bạn kia của cậu rót cho không ít rượu, nhưng tửu lượng của cậu tốt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bị say.
Quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể cậu ấy dán lên trên người cô, Đường Á Nam do dự muốn lấy xuống: “Cậu cứ mặc đi, tôi vẫn ổn.”
“Chị hắt xì cả rồi, sao gọi là vẫn ổn được!” Cù Duệ cố chấp dùng quần áo bọc cô lại, trong lúc nói chuyện còn có mùi rượu nhàn nhạt truyền đến: “Mặc vào đi, chị bị em đưa đến đây đấy, nếu chị ốm rồi, sau này em phải ăn nói với dì Trương thế nào?”
Không đợi cô từ chối, cậu đã xoay người nói lớn với mấy người bạn kia của cậu: “Hôm nay đến đây thôi, các cậu ai muốn làm gì thì đi làm cái nấy đi, đừng đi theo tôi nữa, tôi có việc.”
“Đừng mà anh trai ơi, cậu thì có thể có chuyện gì chứ? Hôm nay là sinh nhật cậu mà, chuyện động trời đến đâu cũng gác sang một bên đi!”
“Đúng vậy, bây giờ mới mấy giờ, ngày mai lại không phải đi học, vừa nãy hát hò nhiều tôi đói quá rồi, chúng ta đi ăn khuya đi.”
Đề nghị này vừa được thốt ra, lập tức có người phụ họa: “Đúng đúng đúng, ăn khuya ăn khuya!”
Đều là anh em chơi với nhau đã lâu, bọn họ không chịu thả cậu đi.
Thật ra Cù Duệ cũng rất muốn đi cùng.
“Chị Nam, đi không?” Cậu quay đầu đầy chờ mong hỏi cô.
Đường Á Nam nhìn thời gian, lắc đầu: “Muộn quá rồi, tôi không đi nữa đâu, các cậu cứ đi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Cù Duệ biết cô không yên tâm mẹ cô ở nhà, ngẫm nghĩ rồi lại nói với những người bạn kia: “Như này đi, các cậu đi trước tìm chỗ, đến nơi rồi thì gọi tôi, tôi đưa chị Nam về nhà rồi lại đến.”
“Okie!” Có người ái muội cười một tiếng với cậu.
Cù Duệ ngoảnh mặt làm ngơ: “Chị Nam, đi thôi.”
Đường Á Nam đẩy cậu: “Cậu không cần tiễn tôi nữa, tôi có thể tự về mà, cậu đi chơi với bọn họ đi.”
“Vậy không được, đã muộn thế này rồi, chị về một mình em không yên tâm.” Cù Duệ kiên trì nói: “Chị Nam, sinh nhật của em vẫn chưa trôi qua đâu, đừng có nói ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này chị đều không cho em thực hiện đấy nhé?”
“...” Vậy nghĩa là nguyện vọng sinh nhật của cậu là đưa cô về nhà à?
Đường Á Nam không khỏi cảm thấy cạn lời, nhưng cậu đã nói đến mức độ này rồi, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Huống chi quần áo của cậu còn đang khoác trên người cô, chờ lúc nữa vừa hay trả lại luôn.
Lúc sắp đi, Đường Á Nam nhìn thoáng qua chỗ Chu Hạo đang đứng, vừa kinh ngạc mà cũng vui mừng phát hiện cậu cũng đang nhìn sang phía bên này.
Nhưng không được hai giây lại dời tầm mắt đi nơi khác, giống như cái nhìn vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp.
“Chị Nam, đi thôi.” Cù Duệ lôi cổ tay của cô, đưa cô đi không cho phép nói thêm gì.
Sau khi bọn họ rời đi, Quý Lâm đâm đâm cánh tay Chu Hạo: “Người cũng đi cả rồi, đừng nhìn nữa.”
“Tôi nhìn cái gì?” Chu Hạo bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đáy mắt không có cảm xúc gì.
“Cậu cứ giả vờ đi.” Quý Lâm không vạch trần cậu: “Ăn khuya, đi không?”
“Không đi.” Cậu xoay người đi về phía ngược lại.
***
Đường Á Nam về đến nhà, Trịnh Thục Cầm đã sớm đi ngủ rồi.
Trên quần áo đều là mùi thuốc, cô lấy một bộ đồ ngủ trong ngăn tủ ra, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi cô tắm rửa xong, đồng hồ treo tường trong phòng khách đã chỉ qua 12 giờ.
Ngày mai còn phải dậy sớm, cô cầm điện thoại với củ sạc, vừa mới cắm sạc vào ổ điện đã trông thấy trên màn hình vừa sáng lên có một tin nhắn WeChat mới.
[Lời mời đã hết hạn.]
Người gửi tin nhắn là Chu Hạo.
Tên WeChat là tên thật của cậu, rất dễ nhận ra.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, Đường Á Nam hơi không thể tin vào mắt mình được.
Lúc ở KTV cô muốn kết bạn với cậu, cậu còn không đồng ý, sao giờ đột nhiên lại chủ động nhắn tin cho cô thế này?
Cô dụi dụi hai mắt, xác nhận mình không nhìn lầm, vội vàng rút dây điện nguồn ra, ôm điện thoại nằm lên trên giường trả lời lại cậu: [Cậu là ai?]
Sau vài giây, đối phương gửi lại một dấu chấm câu: [.]
Dấu chấm này nghĩa là gì?
Đường Á Nam hơi khó hiểu, lại nhìn tin nhắn cậu gửi đến lúc trước, trong lúc do dự lại nhấn dòng chữ “Thêm vào Danh bạ” màu xanh lá cây phía dưới thêm lần nữa.
Dường như đồng thời với lúc cô ấn xuống, điện thoại hơi rung lên.
[Tôi đã đồng ý yêu cầu xác minh kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]
Chỉ hai câu đơn giản như vậy, được gửi đến từ WeChat của Chu Hạo, mà không phải là tin nhắn trả lời lại tự động của app như lúc trước.
Đường Á Nam sợ ngây người, kích động gửi liên tiếp vài tin nhắn sang đầu bên kia.
[Chu Hạo?]
[Học thần?]
[Trời ạ, vậy mà cậu accept tôi rồi, còn thần tốc như vậy nữa! Không phải vừa rồi cậu còn nói không thêm tôi à!]
Lúc này đây, bên kia không trả lời lại ngay lập tức.
Lúc Đường Á Nam cho rằng có phải cậu đã ngủ rồi không, thì cậu đã trả lời lại: [Vừa rồi, tôi nói không thêm cậu lúc nào?]
Đường Á Nam ngẫm nghĩ, ở trong KTV cậu thật sự chưa từng nói, chỉ nói không chơi games với cô.
Nhưng trong quán ăn cậu có nói mà!
Cô nhắn lại: [Lúc ăn cơm rõ ràng cậu đã nói thế, tôi nghe được mà.]
Chu Hạo mặt không đổi sắc đánh chữ: [Đấy không được tính là vừa rồi.]
Đường Á Nam hơi ngớ người: [Thế lúc nào mới được tính?]
[Đều không tính.]
Đường Á Nam: “...”
Cứ cảm thấy là lạ chỗ nào?
Cô không nhắn lại, Chu Hạo đợi vài phút, lại nhắn qua: [Ngủ rồi?]
Cô đáp lại: [Vẫn chưa.]
[Ồ.]
Nhìn chằm chằm chữ này một lúc lâu, cô nhắn lại: [Tôi đang nghĩ một chuyện.]
[Chuyện gì?]
Đường Á Nam ngồi thẳng dậy, gõ từng chữ từng chữ gửi cho cậu: [Tôi đang nghĩ, rốt cuộc cậu có phải Chu Hạo không?]
Trò chuyện nửa ngày, cuối cùng cô cũng biết kỳ lạ ở đâu rồi.
Lúc trước cô đã nói chuyện với Chu Hạo mấy lần, lần nào cũng là cô chủ động, thông thường đều là cô nói một tràng dài, cậu chỉ trả lời lại mấy chữ.
Nhưng đột nhiên lần này cậu không chỉ chủ động tìm cô, lại còn hỏi cô ngủ chưa...
Đường Á Nam cố ý gửi một đoạn tin nhắn âm thanh qua: “Chu Hạo Chu Hạo, nếu cậu còn sống thì nói với tôi một câu, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát đấy!”
Sau khi gửi đi, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chỗ trên cùng có tên của cậu nhanh chóng biến thành dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Lúc thì xuất hiện, lúc lại biến mất, không biết cậu đang gõ cái gì.
Sau vài phút, Đường Á Nam không đợi được tin nhắn trả lời đã cảm thấy hơi khát, liền ra cửa rót một cốc nước.
Lúc cô quay lại, cậu đã trả lời lại rồi.
Cũng là một tin nhắn âm thanh, chỉ dài hai giây.
Cô click mở, vẫn là giọng nói lạnh nhạt chẳng có ngữ điệu gì như cũ: “Nói cái gì?”
Đường Á Nam không nhịn được cười, gửi một icon biểu cảm lè lưỡi sang.
Sau một lúc lâu, Chu Hạo gửi lại: [Người sinh nhật hôm nay kia là bạn trai cậu à?]
Đường Á Nam khựng lại, cô biết người cậu hỏi là Cù Duệ, nhưng cái vấn đề này hơi vượt khỏi dự kiến của cô.
Song cô vẫn trả lời rất nhanh: [Không phải, bạn học của tôi.]
[Ồ.]
Lại là cái chữ này, Đường Á Nam nhìn mà không hiểu lắm: [Sao cậu lại đột nhiên hỏi cái này?]
Bên kia nhắn lại: [Tôi thấy cậu ta khá thích cậu đấy.]
“...”
Cù Duệ thích cô? Đánh chết cô cũng không tin!
[Cậu nhìn lầm rồi.]
[Vậy sao?]
[Ừ!]
Vì tăng thêm ngữ khí khẳng định, Đường Á Nam còn đặc biệt thêm dấu chấm than vào phía sau.
Còn nhớ lúc mới vừa vào trường năm lớp mười, Cù Duệ đang theo đuổi một cô bạn trong lớp.
Ngoại hình cô bạn kia vô cùng xinh đẹp, nói chuyện nũng nịu yểu điệu, lúc ấy cô ngồi phía trước Cù Duệ, chính tai nghe thấy cậu ta nói với Triệu Việt rằng cậu ta thích con gái có vẻ ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối, khiến người khác liếc mắt một cái sẽ có suy nghĩ muốn bảo vệ yêu thương.
Khi đó bọn họ vẫn chưa thân lắm, Cù Duệ cũng không biết cô biết Tae Kwon Do.
Cô bạn kia không chịu được những lời ngon tiếng ngọt của cậu ta, mới một tháng sau khi vào năm học đã bị cậu ta cưa đổ, các bạn học trong lớp ai cũng biết rõ trong lòng mối tình của bọn họ.
Nhưng mà chưa được hai tuần bọn họ đã chia tay.
Vào tiết thể dục, cô bạn đó khóc sướt mướt quở trách cậu ta, mắng đại thiếu gia cậu ta đã chính miệng thừa nhận theo đuổi cô ấy chẳng qua là do ham muốn thứ mới mẻ, chơi đủ rồi đương nhiên sẽ không cần cô ấy nữa.
Lúc ấy Đường Á Nam đứng ở bên cạnh nghe được, lại nghe một cô bạn đã từng học cùng trường với cậu ta kể từ hồi cấp hai cậu ta đã vậy rồi, ba ngày hai bữa lại đổi bạn gái, Đường Á Nam lập tức tin.
Đời này cô ngứa mắt nhất là loại người đại thiếu gia ỷ vào việc bản thân có tiền mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Cù Duệ, nhân lúc giáo viên thể dục đi chỗ khác, cô đi đến chỗ các bạn nam xếp hàng, bắt lấy cậu dùng một chiêu xoay người quăng ngã qua lưng, không chỉ bản thân Cù Duệ, các bạn nam xung quanh chỉ cần là người trông thấy lập tức đều bị dọa choáng váng.
Từ đó về sau, ở trường THPT số hai, Cù Duệ không còn có thêm một người bạn gái nào nữa.
***
Điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, Đường Á Nam lại nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat trong chốc lát, xác định Chu Hạo sẽ không gửi tin nhắn lại nữa, cô thoát ra quay về màn hình chính.
Đang chuẩn bị tiếp tục sạc pin, trông thấy icon nhỏ của một games trên màn hình, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, click mở, lựa chọn đăng nhập bằng WeChat.
Cô thêm WeChat của Chu Hạo, danh sách bạn bè trong trò chơi cũng sẽ tự động cập nhật.
Bạn bè của cô nhiều, Chu Hạo mới chơi đến ván năm mươi mấy, xếp hạng chắc chắn cũng sẽ không ở trên.
Đường Á Nam kéo xuống dưới thật lâu, cuối cùng tìm thấy cậu trong một đống người chơi đến ván hơn 70.
Thông tin biểu hiện là ván thứ năm mươi bốn, số sao… 180?
Dựa theo mỗi ván nhiều nhất là 3 sao mà tính, 54 ván của cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được 162 sao, nhưng cậu lại có 180 sao, nói cách khác, ngay cả ván che giấu trong games cậu cũng lấy được số sao cao nhất?
Khóe miệng cô không nhịn được giật giật, Đường Á Nam tùy tiện ấn vào mấy ván cậu đã chơi qua, trong danh sách xếp hạng hàng trăm người của cô, điểm mỗi một ván của Chu Hạo đều đứng đầu.
“...”
Được rồi.
Cô bỗng nhiên hơi hiểu nguồn gốc của cái xưng hô “Học thần” này rồi.
***
Đường Á Nam không nói cho ai biết chuyện cô và Chu Hạo thêm WeChat lẫn nhau cả.
Ngày hôm sau cô vẫn dậy thật sớm, trước tiên đi đến cửa hàng giúp Trịnh Thục Cầm, 2 giờ chiều lại đến siêu thị làm thêm.
Sau khi tan làm, trong tay cô xách theo một chiếc túi bảo vệ môi trường, bên trong để quần áo bẩn cô thay ra, đạp lên ánh trăng chầm chậm đi về nhà.
Nói ra cũng thấy thật khéo, lúc cô đi ngang qua cổng trường THPT số một vừa hay là thời gian tiết tự học buổi tối của trường được tan.
Còn chưa đến gần, cô đã trông thấy Chu Hạo đang vác cặp sách đi ra từ bên trong.
“Chu Hạo!” Đường Á Nam vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu, đồng thời ba bước cũng rút thành hai bước chạy về bên đó.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cù Duệ: Khóc hmu hmu, em thích chị như vậy, chị không nhìn ra à?
Đường Á Nam: Ai ai ai? Kiểu con gái cậu thích chẳng lẽ không phải những cô gái mỏng manh yêu kiều nũng nịu à?
Cù Duệ: “????”
Đường Á Nam: Cậu nói vậy mà.
Cù Duệ: “...”