Đối với học sinh lớp 11, kết thúc kì thi giữa kì cũng không có nghĩa tạm thời có thể nghỉ ngơi.
Đường Á Nam ở trường số 1 chưa đến một tháng, cuối cùng đã bắt đầu đón chào kỳ thi hàng tháng đầu tiên của mình ở ngôi trường mới.
Tiết tự học buổi tối trước ngày thi, giáo viên hiếm hoi có ngày không thấy giao bài tập về nhà mà để học sinh tự ôn tập.
Từ lần trước Đường Á Nam làm hai bài Toán mà ngay cả lớp phó học tập môn Toán trong lớp cũng không biết, trong khoảng thời gian này, người hỏi cô bài tập vô cùng nhiều, nam nữ đều có.
Ai đến Đường Á Nam cũng không từ chối, chỉ cần là bài cô biết, cô sẽ nghiêm túc chỉ bảo, chỉ trong vòng một tháng đã thu về không ít học sinh lớp ba thích cô.
Chỉ xong người bạn cuối cùng đến hỏi bài, Đường Á Nam nằm sấp trên bàn, có chút mệt mỏi.
Nằm được vài phút, cô nghiêng đầu, quay mặt về phía Chu Hạo.
Trên bàn Chu Hạo đặt một bài kiểm tra trống, từ lúc lấy ra, vẫn chưa từng cầm bút.
"Sao cậu lại không biết làm rồi, rõ ràng hôm nay thầy vừa mới dạy xong."
Đường Á Nam lẩm bẩm, cam chịu mà thở dài một hơi, ngồi thẳng dậy, tiện tay cầm lấy một cây bút, tiến lại gần, bất đắc dĩ hỏi:"Câu nào không biết?"
"Câu nào cũng không biết." Chu Hạo không một chút do dự.
Đường Á Nam trợn tròn mắt: "Rốt cuộc cậu thật sự không biết hay vờ không biết thế, câu số 1 đơn giản như vậy, giống hệt câu hỏi lựa chọn trước đó của cậu, sao câu đó cậu biết, còn câu này lại không chứ?"
Đường Á Nam lấy câu hỏi lựa chọn lúc trước của cậu lật ra xem, để hai đề một chỗ so sánh, ngoại trừ số liệu, những cái khác đều giống nhau.
Chu Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi nói: "Đoán mò."
"Cái gì?" Đường Á Nam nghe không rõ.
"Tớ nói là tớ đoán mò." Cậu lặp lại lần nữa.
"..."
Sau khi im lặng vài giây, Đường Á Nam lấy ra một tờ giấy nháp và vẽ một bản phác thảo trên giấy.
Vừa vẽ, vừa độc thoại: "Cứ giả vờ đi."
***
Một câu hỏi còn chưa giảng xong, lại có người đến hỏi vấn đề.
Ngẩng đầu nhìn, là Lý Trí Siêu.
"Bạn, bạn học Đường, tôi, tôi muốn..."
"Cậu ấy không rảnh." Chu Hạo thản nhiên cắt lời trước khi cậu ta nói xong.
Lý Trí Siêu bị nghẹn lại một hơi.
Bình thường thành tích của cậu ta rất tốt, khuyết điểm duy nhất là nói cà lăm, nhất là ở trước mặt các bạn nữ, thường thường một câu phải nói đứt quãng thật lâu mới xong.
Lý Trí Siêu không thân với Chu Hạo và những người khác lắm, vì vậy có chút tức giận khi nghe nói như vậy: "Cậu, cậu có ý gì?"
Chu Hạo lườm cậu ta: "Cậu không thấy à, cô ấy đang giảng bài cho tôi."
Lý Trí Siêu nhìn thấy, nhưng...
"Tôi chỉ hỏi một, một câu, rất, rất nhanh."
Chu Hạo không kiên nhẫn: "Xếp hàng, có biết không?"
"..."
Phạm Dật Hiền ở một bên đụng cánh tay Qúy Lâm: "Nhìn A Hạo kìa, có chuyện gì thế, sao lại cãi nhau với Lý Trí Siêu?"
Qúy Lâm không thèm nhìn: "Có thể có chuyện gì, gần đây Lý Trí Siêu luôn làm phiền chị Nam của chúng ta, A Hạo tức giận thôi."
"Tức giận?"
"Nói nhảm, cậu không biết hay vờ không biết?"
Phạm Dật Hiền ngơ ngác, sau đó mới nhận ra: "Ý cậu là, A Hạo thích chị Nam?"
"Nếu không thì sao, cậu có thấy cậu ấy kiên nhẫn với bạn nữ nào như thế chưa?"
Phạm Dật Hiền vắt óc suy nghĩ, hình như là không có.
Lý Trí Siêu chưa từ bỏ ý định: "Vậy, vậy lát nữa tôi lại đến hỏi."
Chu Hạo nhếch miệng: "Khỏi tới."
Lý Trí Siêu: "..."
Chu Hạo: "Thời gian hôm nay của cậu ấy là của tôi."
Lý Trí Siêu tức giận bỏ đi, Đường Á Nam một câu cũng không nói được quay đầu lại trừng cậu: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi làm sao?"
"Cậu ấy chỉ đến hỏi bài thôi mà, cậu làm gì đuổi người ta đi?"
Chu Hạo ra hiệu cho cô nhìn bài kiểm tra: "Cậu là người muốn giảng bài cho tớ, mới giảng được một nửa, cậu định bỏ dở nửa chừng à?"
Đường Á Nam ném bút: "Tớ giảng bài cho cậu, cậu có nghe không? Cậu ấy chỉ hỏi tớ có một câu, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chẳng biết cậu phá cái gì."
Nói xong cô đứng dậy, mở cửa phía sau lớp học đi ra ngoài.
"Toang rồi, lần này A Hạo giỡn lố quá rồi, hình như chị Nam giận rồi."
Phạm Dật Hiền cười trên nỗi đau người khác.
Qúy Lâm liếc nhìn Chu Hạo: "Cậu không thấy A Hạo không sốt ruột chút nào à, đấy người ta không gọi là tức giận, gọi là tình thú, biết chưa?"
Phạm Dật Hiền chế giễu: "Tình thú gì chứ, nói cứ như cậu biết ý."
Qúy Lâm tự hào: "Chứ sao, đương nhiên tôi biết rồi."
***
Đang là giờ tự học buổi tối, bên ngoài lớp học yên tĩnh.
Đường Á Nam đi toilet một lúc, lại hóng gió ở cầu thang một lát, ước chừng mười phút, cô trở lại phòng học.
Chu Hạo cúi đầu, đang làm bài kiểm tra.
Đường Á Nam cố nhịn không nhìn cậu, nhưng vẫn không nhịn được, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn một cái.
Chu Hạo đang làm bài mà cô vừa giảng cho cậu.
Không hiểu sao, cô có chút buồn cười.
Đường Á Nam mở sách ngữ văn, tìm bài văn giáo viên nói sẽ thi trong kì thi tháng rồi bắt đầu ôn tập.
Hai mươi phút sau, trước mắt chợt xuất hiện một tờ giấy kiểm tra.
Ba câu hỏi bị để trống lúc đầu, bây giờ đã được viết kín bằng mực đen.
Đường Á Nam không để ý nhìn một chút, ánh mắt dần dần mở to.
"Cậu..." Cô khó tin mở miệng.
Cô luôn cho rằng Chu Hạo không làm được nên bỏ trống, nhưng vừa rồi cô chỉ dạy cậu câu số một, mà bây giờ cậu ta không chỉ giải hai câu sau, mà còn phương pháp giải lại không có bất cứ vấn đề gì.
"Cậu biết làm?"
Chu Hạo không phủ nhận, chuông tan học vang lên, cậu thu dọn cặp sách, đeo lên vai.
Nhìn cậu đi ra khỏi phòng học, Đường Á Nam do dự vài giây, cũng lập tức soạn lại cặp sách đeo lên, xông ra ngoài.
Trong hành lang khắp nơi đều là học sinh, Chu Hạo không đi nhanh, Đường Á Nam chỉ một lát đã đuổi kịp: "Chu Hạo, những câu hỏi đó cậu đều biết làm đúng không?"
"Không biết."
"Gạt ai vậy, rõ ràng cậu biết!" Đường Á Nam khẳng định.
Cô nhớ lại buổi tự học buổi tối khi mới chuyển trường, cô giảng bài cho cậu, còn cho cậu các bước chi tiết, sau khi về nhà phát hiện có vài bước được khoanh tròn và đánh dấu, lúc đó cô đã cảm thấy kì lạ, nhưng cậu lại không thừa nhận.
Chu Họa dừng lại nói: "Đã biết vậy sao còn hỏi?"
"Không đúng, cậu...!cậu thật sự biết làm à?" Cậu khẳng định như vậy, Đường Á Nam lại thấy không chắc chắn: "Vậy sao cậu không làm? Còn những bài kiểm tra lúc trước, bọn họ nói cậu không biết làm nên mới không làm, cậu đều biết à?"
"Bọn họ?" Chu Hạo mở miệng nói.
"Ờm." Đường Á Nam sờ sờ mũi, bây giờ không thể nói với cậu ta là cô nghe được từ Cù Duệ: "Tớ nghe Qúy Lâm nói."
Chu Hạo không chút nghi ngờ, "Ồ" lên một tiếng: "Cậu ta ngốc."
Đường Á Nam: "..."
Chu Hạo bước tiếp, nhưng tốc độ chậm lại, hiển nhiên là đang đợi cô đuổi theo: "Cậu ta không biết làm không có nghĩa tớ cũng không biết làm."
"Cho nên?"
"Đâu ra nhiều vấn đề như vậy?" Chu Hạo đột nhiên giơ tay, xoa xoa tóc cô, lại buông ra: "Tớ không muốn để người khác biết, hiểu chưa?"
Đường Á Nam cân nhắc ý trong lời nói của cậu, khẽ gật đầu, đặt tay lên chỗ cậu vừa chạm vào, lại hỏi: "Vậy đây là bí mật giữa chúng ta à?"
Chu Hạo không trả lời.
Nhìn thấy cổng trường ngay trước mặt, Đường Á Nam không nén được tò mò: "Tại sao cậu không làm, rõ ràng cậu biết làm mà."
"Không muốn làm."
"Tại sao?" Cô hỏi đến cùng.
Chu Hạo lại dừng lại: "Sao cậu nhiều câu hỏi thế?"
"Tại vì tớ muốn biết nhiều hơn về cậu đó."
Đường Á Nam ngẩng mặt lên, trên mặt mang theo ý cười.
Hai người đứng ở cổng trường, bên cạnh không ngừng có học sinh tan học đi ngang qua, chậm bước chân nhìn về phía bọn họ, vài giây sau lại bước nhanh ra khỏi cổng trường.
Chu Hạo nói: "Lần sau đi."
Đường Á Nam không chịu từ bỏ: "Lần sau? Lần sau là khi nào?"
Chu Hạo im lặng: "Khi nào có kết quả kiểm tra hàng tháng, nếu điểm cậu cao hơn tớ, tớ sẽ nói cho cậu nghe."
Thi cao hơn cậu?
Đường Á Nam nghiêng đầu, nhìn bóng lưng cậu càng đi càng xa, rồi từ từ rơi vào trầm tư.
***
Thi tháng tổng cộng trong hai ngày, sau khi thi xong môn cuối cùng, học sinh lớp 3 vừa bước vào lớp, giáo viên toán đã ôm xấp bài kiểm tra vào theo.
Môn toán thi vào ngày đầu tiên, các thầy cô chỉ dành một tiết tự học buổi tối đã chấm bài xong.
Lý Trí Siêu phụ trách trả bài thi, lúc trả đến bài của Đường Á Nam, cậu ta cố tình nhìn thoáng qua điểm số, sắc mặt trầm xuống một chút, mới đặt bài kiểm tra lên bàn của cô.
120 điểm.
Điểm như này không tính là thấp, nhưng với trình độ làm bài bình thường của cô, đáng lý không nên thấp như vậy.
Bài kiểm tra của Chu Hạo còn chưa được phát, Lý Trí Siêu vừa đi, Đường Á Nam đặt đề thi trước mặt Chu Hạo, cười hì hì nói: "Điểm này chắc là cao hơn cậu đúng không?"
Chu Hạo nhìn chằm chằm điểm số của cô trong chốc lát, hỏi: "Tai sao chỉ có nhiêu đó điểm?"
Đường Á Nam cười nói: "Không phải cậu nói chỉ cần kì thi tháng điểm cao hơn cậu là được à? Cao một điểm hay cao mười điểm thì có gì khác nhau, không phải sao?"
Cô mới vừa nói xong, bài thi của Chu Hạo đã được trả đến nơi.
Trên điểm chuẩn, dưới ba chữ số.
Đường Á Nam đắc ý: "Nhìn kìa, cao hơn cậu hai mươi mấy điểm đấy, cậu thực hiện lời hứa đi chứ?"
"Hứa gì?"
"Nói cho tớ biết sao cậu cố ý làm bài kiểm tra kém đó." Đường Á Nam sáp gần cậu, dùng giọng nói chỉ cậu có thể nghe, nhẹ nhàng nói: "Học sinh giỏi?"
Chu Hạo không nói gì, lấy điện thoại ra.
Đường Á Nam tưởng cậu không muốn nói, cũng không có hỏi lại.
Dù sao mọi người đều có bí mật riêng, chẳng qua cô cảm thấy thật khó tin, không có chuyện gì thì lôi ra chọc cậu, về lý do, nếu cậu muốn nói, một ngày nào đó cũng sẽ nói cho cô biết thôi.
Thầy toán trả bài kiểm tra xong liền đi, không lâu sau, Đường Á Nam cảm giác được điện thoại di động dưới gầm bàn rung lên.
Cô nhìn một vòng trong lớp, thấy không có giáo viên, yên tâm mà lấy ra.
Là tin nhắn WeChat của Chu Hạo, nội dung chỉ có một câu ngắn gọn: [Thần Thần vui vẻ.]
Thần Thần?
Đường Á Nam suy nghĩ một chút, em trai của cậu ta hình như tên là Chu Thần.
Nhưng điểm thi cao hay thấp thì liên quan gì đến chuyện em trai cậu có vui hay không?
Cô không hiểu, nên đã gửi một dấu chấm hỏi.
Lần này Chu Hạo không trả lời, trực tiếp cất điện thoại đi.
Đường Á Nam không hiểu sao nhìn cậu ta, vừa lúc Chu Hạo cũng quay đầu, tầm mắt hai người giao nhau, lại đồng thời dời đi.
***
Buổi tối tắm rửa xong, Đường Á Nam nằm trên giường, nhìn trần nhà một lúc, cầm điện thoại lên bấm số gọi Chu Hạo.
Điện thoại vang lên vài lần, giọng nói có chút trầm thấp của Chu Hạo từ đầu bên kia truyền tới: "Alo?"
"Là tớ, Đường Á Nam." Cô tự giới thiệu.
"Tớ biết." Chu Hạp dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"
"À, có chuyện, thật ra cũng không có gì, tớ chỉ muốn hỏi cậu hồi chiều cậu nói như vậy là ý gì, nếu không muốn nói cũng có được."
Đường Á Nam cảm thấy hồi chiều cậu gửi tin nhắn là muốn nói cho cô biết, nhưng ngại trong lớp có quá nhiều người, nên giờ cô gọi cho cậu.
Chu Hạo cũng vừa tắm xong, dựa vào đầu giường, mái tóc đen ngắn nhỏ giọt nước.
"Em trai tớ," giọng cậu trầm thấp: "Thằng bé từ nhỏ đã không thích tớ, đặc biệt là sau khi biết tớ không phải do mẹ nó sinh ra."
"Tại sao?" Đường Á Nam yên lặng lắng nghe.
"Có lẽ vì mẹ tớ đã qua đời khi tớ còn rất nhỏ, mẹ của Thần Thần là mối tình đầu của bố tớ, nhưng vì một vài lí do, bố tớ cưới mẹ ruột tớ rồi có tớ.
Sau khi sinh tớ thì không lâu thì mẹ tớ qua đời."
"Một năm sau khi mẹ tớ qua đời, mẹ của Thần Thần và bố tớ mới qua lại với nhau.
Lúc đó tớ mới một tuổi, ngoài lúc làm việc, hầu hết thời gian còn lại bà đều dùng để chăm sóc tớ.
Kể cả sau khi Thần Thần sinh ra, bà vẫn luôn quan tâm đến tớ hơn."
"Khi Thần Thần sáu tuổi, vô tình biết tớ không phải anh trai ruột, cũng từ đó nó bắt đầu ghét tớ, hận tớ, bất cứ chuyện gì cũng muốn phải tốt hơn tớ, ngay cả bài kiểm tra cũng phải so sánh với tớ."
"Cho nên, cậu cố ý làm kém?" Đường Á Nam ngập ngừng nói: "Cậu muốn cậu ta vượt qua cậu dễ dàng hơn hả?"
Chu Hạo ngầm thừa nhận.
"Nhưng tại sao chứ? Cho dù cậu ta biết cậu không phải anh ruột, cũng không có lí do gì để hận cậu chứ."
Câu hỏi này, Chu Hạo cũng không biết câu trả lời.
Cậu chỉ nhớ ngày đó mắt Chu Thần đỏ hoe, tố cáo cậu cướp mẹ của thằng bé, còn nói rõ ràng nó mới là con ruột của bà, vì sao bà lại thương cậu hơn?
Chu Hạo không hỏi Lăng Thiến, sau này cũng không định hỏi.
Nói thẳng ra, bất luận giữa Lăng Thiến và bố cậu có quá khứ như thế nào, đó cũng là chuyện của thế hệ trước, chẳng liên quan gì đến cậu và Chu Thần.
Công ơn dưỡng dục mười mấy năm nay cậu có thể cảm nhận được, Lăng Thiến đối với cậu là thật lòng đối xử tốt.