Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Rabbit

“Chuyện gì nói mau.”Trở lại là một anh chàng nho nhã, biến hóa cực nhanh khiến cho viện trưởng Trương ở bên cạnh âm thầm tặc lưỡi.

“…… Chính là…… Chính là đem…… Chính là làm cho đứa trẻ trong bụng Nhan tiểu thư biến mất, tỷ lệ thành công chỉ có %……” Khéo léo nói cho Lí Hạo Nhiên biện pháp của mình, tiếng nói càng về sau càng nhỏ dần.

“Cái gì?” Đôi mắt lập tức trợn lên, khiếp sợ với những lời viện trưởng Trương vừa nói ra. Biến mất? Phẫu thuật? Xác xuất thành công chỉ có %?

“Đúng vậy.” Dứt khoát không hề che dấu, sự thật vốn như thế, cho dù ông trốn tránh, cuối cùng vẫn phải nói cho người đàn ông đáng sợ này.

“……” Không nói lời nào, trong đầu Lí Hạo Nhiên đang đấu tranh dữ dội. Thật sự phải làm như vậy sao?Nếu hắn làm như vậy, chính hắn cũng có thể vĩnh viễn mất đi Nặc Nặc……

Nhẹ nhàng đứng dậy, Lí Hạo Nhiên đi về phía phòng Nhan Nặc Ưu.

Trên giường bệnh Nhan Nặc Ưu im lặng giống như một con búp bê sứ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong hai tháng tái nhợt nhưng vẫn khiến cho người ta yêu thương. Lông mi đen dài càng tôn thêm vẻ xinh đẹp.

“Nặc Nặc, có phải anh rất ích kỷ hay không, dùng phương thức cực đoan như vậy để làm cho em có con của anh, vừa muốn tự tay xóa sạch con của em. Có phải ông trời cũng nhìn ra, cho nên ông ấy cũng muốn trừng phạt anh.” Bất lực ngồi ở bên giường Nhan Nặc Ưu, nhẹ nhàng cầm tay Nhan Nặc Ưu, một giọt chất lỏng rơi xuống làm ướt lòng bàn tay Nhan Nặc Ưu.

Ý thức dần dần tỉnh táo, bởi vì giọt nước trong lòng bàn tay kia làm cho tim cô đau thắt lại. Cái gì đứa trẻ? Cái gì tự tay xoá sạch đứa trẻ của cô? Ngón tay giật giật, lại cảm giác ngón tay cứng ngắc, căn bản không thể nhúc nhích.

“Nặc Nặc, tha thứ cho anh, tương lai, chúng ta vẫn còn có thể có con.” Yêu thương hôn lên trán Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên đã hạ quyết tâm. Nếu lựa chọn bảo vệ Nặc Nặc, như vậy ba đứa trẻ, hắn đều không thể lưu lại. Hơn nữa điều này cũng khiến hắn hài lòng, người con gái mình yêu thương có con của người đàn ông khác, lại để cho đứa trẻ của mình cùng tồn tại với bọn chúng, điều này thực sự là một chuyện tổn thương người.

Viện trưởng Trương lo lắng gọi các bác sĩ có thâm niên, hơn nữa Lí Hạo Nhiên còn mời các bác sĩ nước ngoài đến, mọi người nhanh chóng tiến hành hội nghị rồi thảo luận, vội vàng đưa Nhan Nặc Ưu vào phòng giải phẫu.

“Thiếu chủ, thật sự muốn làm như vậy sao? Nhan tiểu thư tỉnh lại nếu biết đứa trẻ không còn, có thể sẽ muốn tự sát.” Nhìn Lí Hạo Nhiên vẫn nhíu chặt mày, Tát Tư có chút lo lắng hỏi. Hai năm đi theo người đàn ông này, hắn cũng biết chuyện cũ của người đàn ông này, cũng biết hắn yêu một người con gái đến tận xương tủy. Từ khi thật tình khâm phục người đàn ông này, trong nhận thức hắn đều vì thiếu chủ, rất nhiều lần, hắn đều nghĩ người phụ nữ có thể làm cho thiếu chủ điên cuồng rốt cuộc có hình dạng như thế nào? Luc đó hắn đối với Nhan tiểu thư này là thù hận , rất nhiều lúc hắn đều hận không thể lén về nước giết cô.

Nhưng sau hai tháng khi thiếu gia mang cô về đây, sau khi chính mắt hắn nhìn thấy cô, thù hận trong lòng đã dần dần biến mất. Người phụ nữ này,thật sự có thể có làm cho thiếu chủ phát cuồng không khống chế được bản thân, không nói đến khuôn mặt tuyệt mỹ xuất trần kia, cả khí chất cũng thuần khiết, phong thái vô cùng tuyệt vời, đã làm cho hắn thật sự bị thuyết phục.Trong hai tháng nay, hắn càng cảm giác được sự hiền lành và bất đắc dĩ của cô, cùng với đó là sầu bi và ưu thương.

Có lẽ là khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại, nếu là chuyện khác, tin chắc thiếu chủ nhất định có thể phân tích và thông suốt. Nhan tiểu thư này chỉ sợ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Chỉ là trong đôi mắt kia cũng đã nói hết tang thương. Còn thiếu chủ lại bị thù hận che mắt hai mắt, đã sớm mất đi tất cả phán đoán.

Câu gốc聪明反被聪明误: nghĩa là thông minh có trí tuệ, tự cho mình là người thông minh, nhưng lại bị chính cái thông minh ấy làm hại

“Không làm như vậy, Nặc Nặc có thể sống ở bên cạnh tôi sao?” Ba năm qua dường như chưa từng bất lực như vậy. Cho dù thời gian ở nước ngoài sống không bằng chết kia, hắn cũng chưa từng bất lực như vậy. Hắn cũng không nghĩ đến, mặc dù có cốt nhục của người đàn ông kia, nhưng một phần cũng là do hắn tự làm tự chịu! Nghĩ đến hành động cực đoan kia của mình, Lí Hạo Nhiên chỉ muốn tát cho mình hai cái.

“Ai!” Khẽ thở dài một cái, Tát Tư trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Người đàn ông này, lúc thông minh làm cho người ta sợ, nhưng lúc hồ đồ cũng làm cho người ta phải đề phòng!

Trong phòng giải phẫu, các bác sĩ cũng đều nhanh chóng chuẩn bị thật tốt, tất cả mọi người đều cùng một lòng, cố gắng bình phục tâm tình khẩn trương của mình, để cho mình thoải mái một chút rồi mới làm phẫu thuật cho bệnh nhân.

Tất cả mọi người đều biết, bên ngoài người đàn ông vẫn đang chờ kia, vô cùng nguy hiểm. Một ánh mắt đều có thể giết chết bọn họ, dường như họ cũng đoán ra người đàn ông kia là xã hội đen, mà bọn họ cũng không phải là thần tiên, đối với cái chết vẫn luôn sợ hãi.

“Mọi người đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta bắt đầu thôi.” Viện trưởng Trương nhìn thoáng qua nhóm bác sĩ trong phòng giải phẫu, khẽ thở dài một cái.Bác sĩ ở đây, cho dù ai đi ra ngoài trấn giữ một phương, cũng tuyệt đối dư dả . Nhưng hiện nay, bọn họ cùng hội tụ một chỗ, lại bởi vì một người phụ nữ mà lo sợ, lại chuẩn bị thực hiện một ca giải phẫu kinh hãi.

Tất cả mọi người nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng gật đầu. Nhóm y tá bắt đầu đưa từng dụng cụ mổ cho bác sĩ chính.

Trong lúc ngủ mơ, Nhan Nặc Ưu vốn cùng vài đứa trẻ đùa vui lại đột nhiên không thấy đứa trẻ đâu, mà trời xanh xinh đẹp kia, phong cảnh hồ nước xanh biếc cũng nháy mắt biến mất, thế giới đột nhiên lâm vào một khoảng tối đen.

“A —” Trong lòng đột nhiên vô cùng khủng hoảng, Nhan Nặc Ưu lên tiếng kêu to lên.

Tất cả bác sĩ vốn chuẩn bị giải phẫu tay run lên, toàn bộ dụng cụ rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người nghiêm chỉnh nhìn người phụ nữ trên giường.

Thời gian từ từ trôi qua, Nhan Nặc Ưu rốt cục từ từ tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là ngọn đèn chói mắt và các bác sĩ mặc áo trắng, ý thức dần dần tỉnh táo hơn.

“Các người làm gì vậy?” Lời nói ra cũng khàn khàn khó nghe, suy yếu vô lực .

Khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu tỉnh lại với ánh mắt lạnh lùng, viện trưởng Trương nháy mắt kinh ngạc.trước khi phẫu thuật, hắn cũng biết chuyện này là do cậu Lý kia tự mình quyết định, còn vị tiểu thư này hoàn toàn không biết gì.

“Nơi này là đâu, tại sao tôi lại ở chỗ này.” Có chút sốt ruột, trong lòng lại có dự cảm không tốt. Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh tay đặt ở trên bụng , một lát sau mới từ từ nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Báo với Lí Hạo Nhiên, tôi muốn gặp hắn.”Sau khi nói những lời này, Nhan Nặc Ưu cảm thấy thân thể vô cùng suy yếu, không còn một chút sức lực nào.

“Này……” Viện trưởng Trương trong lòng cũng nguyền rủa tổ tông mười tám đời của Lí Hạo Nhiên, tại sao ông lại chọc vào một diêm vương như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio