Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

chương 126: 126: phiên ngoại 5: hơi ngứa cũng hơi ngọt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phiên ngoại 5

Yết hầu Quý Liên Tinh trượt một chút, nuốt một chút, cảm thấy cổ họng đều nóng, nàng cố gắng từ trong mắt Giang Thự nhìn ra vài phần manh mối, nhưng ở trong con ngươi sâu thẳm của cô cái gì cũng không thấy rõ.

Thật khó nắm bắt.

"Thì ra chị là đàn chị như vậy......"

"Loại đàn chị nào?" Giang Thự còn đang cười, tay giữ cằm Quý Liên Tinh thoáng dùng sức, miệng Quý Liên Tinh bị ép cong lên.

"Không giống như em tưởng tượng." Giọng nói của nàng trở nên hàm hồ.

Giang Thự nhìn chằm chằm môi nàng, ánh mắt không dời đi, "Trong tưởng tượng của em là dạng gì?"

Quý Liên Tinh quả thực nghẹn ngào.

Trong tưởng tượng, Giang Thự hẳn là kiểu bị động, không ngờ che dấu ở dưới khuôn mặt lạnh lùng này còn có một khuôn mặt khác.

"Có phải không giống như trong tưởng tượng của em, cho nên không thích như vậy?"

Quý Liên Tinh điên cuồng lắc đầu, "Không phải không phải! Em chỉ hơi ngơ."

Nàng nói thật, nàng không nghĩ Giang Thự sẽ để nàng hôn, cũng không nghĩ Giang Thự sẽ đáp lại nụ hôn của nàng. Nhưng ngoại trừ bất ngờ ra, Quý Liên Tinh mơ hồ có vài phần lo lắng, nàng không biết Giang Thự có mấy phần nghiêm túc.

"Em đang nghĩ gì? Nói ra cho đàn chị nghe một chút."

Hai người vốn đã gần nhau, lúc Giang Thự nói chuyện hơi nóng bốc lên tai Quý Liên Tinh, bầu không khí lại trở nên mập mờ, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng rực.

Quan sát Giang Thự ở khoảng cách gần, nhìn hàng mi hẹp dài của cô, Quý Liên Tinh căng thẳng đến mức quên thở.

Tại sao sự tình lại phát triển thành như vậy đây? Mỗi phút mỗi giây ở chung đều bất ngờ.

"Em không nghĩ gì cả, em hơi nóng."

"Ồ, hơi nóng."

"Ừ, em hơi nóng." Quý Liên Tinh lặp lại một lần nữa.

Ý ở ngoài lời là dựa vào quá gần có thể kéo ra một chút khoảng cách hay không, kết quả sự tình vẫn phát triển theo một phương hướng khác.

"Nóng thì cởi ra."

!!!!

Quý Liên Tinh chỉ mặc một chiếc áo thun không nhịn được, sao mà cởi được? Lại nhìn ánh mắt Giang Thự, thế nhưng không giống như là đang nói đùa.

"Em ngượng......"

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng như vậy, Giang Thự cười càng vui vẻ, tiếp theo trêu chọc nàng: "Đều là con gái thì có gì mà ngượng? Em cảm thấy tôi sẽ làm gì em?"

Quý Liên Tinh sợ tới mức phủ nhận lần nữa: "Không có không có không có, em chỉ hơi thẹn thùng mà thôi."

Giang Thự nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, cuối cùng dùng nụ cười kết thúc chủ đề này.

Tiếp tục đùa như vậy thật sự không thu tay lại được, cô buông tay, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cô xem như cảm nhận được một chút lạc thú khi yêu đương, nếu Quý Liên Tinh là bạn gái cô, chỉ trêu chọc nàng như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Từ trên người Quý Liên Tinh đi xuống, để lại không gian.

Giống như nghe được Quý Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt kia tựa như vừa mới thoát khỏi tay Đại Ma Vương.

Phim còn đang chiếu, nhưng đã gần kết thúc, tương đương với hai người cứ xem như vậy trong chốc lát, thời gian còn lại đều đang chán ngấy.

Cũng không nói chuyện, trên bàn còn để rượu vải chưa uống hết.

Nhớ lại dư vị nụ hôn vừa rồi, đầu Quý Liên Tinh vẫn còn choáng váng.

"Tôi phải đi đây."

"Chị cứ vậy mà đi à?"

Chữ "cứ" này cắn đặc biệt nặng, phối hợp với ánh mắt vô cùng lo lắng của Quý Liên Tinh, ý tứ muốn biểu đạt vô cùng rõ ràng, giống như đang nói chị sẽ vứt bỏ em như vậy sao?

Giang Thự không chớp mắt nhìn nàng, nói: "Muộn rồi."

"Chị có thể ở nhà tôi."

Giang Thự nhếch môi, "Giường đơn?"

"Ừm......" Quý Liên Tinh cảm thấy khẳng định không giữ được người, giường của nàng nhỏ như vậy, hai người ngủ khẳng định chen chúc. Nhưng nàng thích giường nhỏ mới đặc biệt mua, sớm biết có việc này, nói thế nào cũng mua giường đôi.

"Hửm ~ vậy không phải đúng rồi sao, giường đơn chúng ta ngủ thế nào? Ngủ chồng?"

Ngủ chồng? Trong đầu Quý Liên Tinh có hình ảnh, đúng thật là không ổn.

"Em có thể ngủ sofa."

"Tôi ngủ trên giường của em không tốt lắm, thôi tôi vẫn là nên đi."

Giang Thự đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, Quý Liên Tinh phía sau nhìn lo lắng suông, khi Giang Thự cúi đầu mang giày đưa ra một thỉnh cầu khác:

"Chị đừng vội đi, hai chúng ta gầy như vậy, thật ra chen chúc cũng được."

Giang Thự đang cúi đầu mang giày khóe môi giương lên, buông giày trong tay ra, lúc ngẩng đầu biểu cảm lại mang theo mê mang, cô gái này không đi học biến sắc mặt thật sự là đáng tiếc.

"Thật sự có thể chen chúc sao?" Ngay cả giọng nói của cô cũng rất mơ hồ.

"Có thể có thể, yên tâm, nhất định có thể!"

"Vậy, vậy được rồi."

Vì mau chóng giữ người lại để tránh Giang Thự hối hận, Quý Liên Tinh đã chạy đến phòng ngủ tìm áo ngủ cho Giang Thự.

Nàng đi rồi, Giang Thự đứng ở lối vào ngẩn người, nhìn chằm chằm rượu trên bàn thất thần, cô nghĩ, cô hẳn là một đàn chị xấu nhỉ?

Sau khi định nghĩa cho mình trong lòng, trong đầu Giang Thự lại toát ra một ý nghĩ khác: Nếu đã "xấu", vậy xấu thêm một chút có phải cũng không thành vấn đề hay không?

Cô chỉ mất một giây để đưa ra lựa chọn.

*

Bóng đêm dày đặc, ánh trăng ngoài cửa sổ treo trên bầu trời đêm, đêm nay không có sao tô điểm, có vẻ có chút cô tịch quạnh quẽ.

Trong phòng rất yên tĩnh, điều hòa đang thổi gió lạnh, coi như mát mẻ.

Giường đúng là rất hẹp, vì thế không thể tránh khỏi phải có tiếp xúc tứ chi. Nhưng Quý Liên Tinh vẫn rất quy củ.

Rất kỳ lạ, rõ ràng không thích ngủ cùng người khác, nhưng nằm cùng một chỗ với Giang Thự lại đặc biệt an tâm, cả người đều bị một mùi thơm ngát nhàn nhạt bao bọc lấy, ấm áp lại dễ chịu.

"Đàn chị ngủ chưa?"

"Chưa nữa."

"Có phải giường quá hẹp không?"

"Không có." Giang Thự hận giường này không thể hẹp hơn một chút, như vậy các nàng có thể cách nhau gần hơn một chút.

"Em không ngủ được." Quý Liên Tinh nghiêng người, đối diện Giang Thự, "Còn chị?"

Giang Thự cười một tiếng, "Hoàn toàn không ngủ được, nếu không tùy tiện tâm sự đi?"

Vì thế hai người nói chuyện đủ chuyện trên trời dưới đất, thời gian quen biết không lâu cũng rất thả lỏng.

Nhưng Quý Liên Tinh rất có cảm giác biên giới, những chuyện không nên hỏi nàng cũng không hỏi, ví dụ như gia cảnh, nàng cảm thấy Giang Thự hẳn là kinh tế có khó khăn, nếu không sẽ không bận rộn như vậy.

Quý Liên Tinh ngược lại rất có thể hiểu được cô, bởi vì nàng hiểu được một người không thể quyết định thân thế của mình, ở phương diện cố gắng ngày sau Giang Thự đã làm rất tốt.

Nói tới nói lui, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.

Bởi vì vẫn duy trì tư thế nghiêng người, thắt lưng Quý Liên Tinh có chút đau, muốn nằm nghỉ ngơi một lát, vừa mới nghiêng khuỷu tay liền đụng phải Giang Thự.

Giang Thự rên rỉ: "A."

"Đụng phải ở đâu chị rồi!"

"Không có."

Tuy rằng, đương sự thật ra vẫn rất rõ ràng. Không khỏi có chút quẫn bách, đặc biệt là Quý Liên Tinh, nàng rất rõ xúc cảm mềm mại vừa rồi ở khuỷu tay có ý nghĩa gì, nhưng nàng thật sự không phải cố ý.

Vốn buồn ngủ, như vậy mới vừa ra hoàn toàn không ngủ được.

Tuy rằng giường không nhỏ như trong tưởng tượng, nhưng chỉ cần xoay người hoặc là cử động là đụng phải đối phương ngay.

"Em muốn trở người thì cứ trở đi, không sao, đều là con gái đụng tới đụng lui, tôi không ngại." Ngữ khí Giang Thự nhàn nhạt, ngược lại không để ý.

Vì thế Quý Liên Tinh lại trở một chút, lần này nàng muốn đối mặt với Giang Thự, kết quả vừa xoay người lại liền dán vào trong ngực ấm áp hơn.

Là Giang Thự chủ động ôm lấy nàng, cằm Quý Liên Tinh dán lên xương quai xanh của nàng, không dám động đậy, không dám thở mạnh.

"Sợ cái gì, nếu giường chật thì lại gần một chút, nếu không sẽ ngã xuống giường."

Ôm hợp tình hợp lý, cũng ôm Quý Liên Tinh mặt đỏ tới mang tai.

Nàng đang nghĩ, vòng tay Giang Thự sao có thể mềm mại như vậy? Rõ ràng cô trông rất gầy, không ngờ chỗ nên có một chút cũng không ít.

Quý Liên Tinh dựa vào bản năng dựa vào trong lòng cô, môi dán trên xương quai xanh cũng vô tình cọ xát vài cái, cộng thêm hơi nóng bốc ra từ xoang mũi, khiến Giang Thự vốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi.

Giống như hơi thở của nhau đều có chút nặng nề, trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Để cho hô hấp thoáng thông thuận một chút, Quý Liên Tinh đành phải ngẩng đầu, cố gắng lấy thêm dưỡng khí. Kết quả không ngờ vừa ngẩng đầu, môi vừa vặn đụng tới cổ Giang Thự.

Mang theo chút mùi sữa tắm, da thịt trơn bóng làm cho người ta muốn cắn một miếng, môi của nàng nhẹ nhàng dán một cái, rất nhanh bên Giang Thự có đáp lại, là một tiếng hừ nhẹ trầm thấp áp lực.

Ấm áp thay thế buồn ngủ, không ai nói chuyện, nhưng cũng không ai muốn ngủ.

Giống như đều đang chờ, chờ một chủ động ngầm hiểu.

Trong tiếng hô hấp nặng nề bắt được mùi của Giang Thự, mùi muối biển nhàn nhạt thơm ngát, là mùi kem đánh răng mua ở siêu thị tuần trước, nàng còn chưa ngờ bảy ngày sau Giang Thự sẽ dùng đến.

Nàng muốn nếm một ngụm thanh ngọt thuộc về Giang Thự, vì thế ngẩng đầu, chạm vào môi Giang Thự, mặc dù nàng không rõ như vậy có đúng hay không, liệu đối phương có từ chối hay không, nhưng cứ làm.

Phản hồi cho nàng chính là nhiệt liệt đáp lại, cảm nhận được thứ gì cạy mở hàm răng đẩy vào, giống như cá vui vẻ rong chơi trong đại dương rung động, nhẹ nhàng nhấc lên, nhấc lên một trận bọt sóng, nhộn nhạo ở nơi mềm mại nhất trong lòng Quý Liên Tinh.

Giang Thự chỉ lui không tiến, rất nhanh làm cho Quý Liên Tinh tan rã, nàng chỉ có thể nắm chặt cổ áo Giang Thự, có đôi khi ngay cả thở cũng không kịp.

Lại đột nhiên hiểu được vì sao nhiều người thích yêu đương như vậy, nếu như yêu đương với Giang Thự, nàng cũng sẵn lòng.

Các nàng phát huy nụ hôn này vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng không có đoạn sau, giống như nhiều hơn một chút sẽ không thích hợp. Hai người ở phương diện này có một loại ăn ý không tiếng động.

Một nụ hôn qua đi, Quý Liên Tinh thở hổn hển, mặc dù nàng nhìn không thấy bộ dạng của Giang Thự, nhưng cảm thấy hẳn là đỏ mặt không kém lắm.

"Em không ngờ quen biết một người không đến ba ngày đã hôn cô ấy hai lần." Dứt lời, Quý Liên Tinh cảm thấy lời này không thích hợp, lại giải thích:" Kỹ thuật hôn không tệ."

"Không tệ sao? Đây là lần thứ hai tôi hôn, lần đầu tiên là một giờ trước." Trong bóng tối, Giang Thự mím môi, giống như còn đang hồi tưởng lại.

Quý Liên Tinh thoáng dựa vào người Giang Thự, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: "Đàn chị, em muốn yêu đương với chị, được không?"

"Em nói xem?"

Quý Liên Tinh lại dựa vào lòng cô, giọng nói mềm mại: "Em không biết cho nên em mới tới hỏi chị mà."

"Sẽ không quá nhanh chứ?"

Cảm nhận được ống tay áo bị nhẹ nhàng kéo một chút, lại nghe được mềm mại thanh âm chít chít: "Vậy thì chậm một chút, tới từng bước một, vậy là em có thể đuổi theo chị sao?"

Môi Giang Thự hơi nhếch lên, lặp lại trả lời: "Em nói xem?"

Quý Liên Tinh lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Giang Thự, chỉ là lần này lực rõ ràng lớn hơn lần trước một chút, mang theo chút dồn dập.

"Xem ra bé đàn em thật sự chưa từng yêu đương." Giang Thự xoay người, ngăn Quý Liên Tinh lại, từ trên cao nhìn xuống, "Nếu không sao ngay cả chuyện này cũng phải hỏi."

Quý Liên Tinh không dám động đậy, mặc cho người ta xâu xé, còn chủ động nhắm mắt lại, nàng cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

"Nếu tôi là em, tôi sẽ không hỏi." Giang Thự nâng cằm Quý Liên Tinh lên, cổ họng trượt một chút, tiến đến bên tai Quý Liên Tinh, nhỏ giọng nói: "Phải tin tưởng chính mình, muốn làm đều có thể thành công."

"Ví dụ như thành công theo đuổi chị sao?"

"Em nói xem?" Giang Thự vẫn không trả lời câu hỏi của nàng.

Lần này Quý Liên Tinh không hỏi nữa, nàng cảm thấy Giang Thự đã trả lời nàng.

"Đàn chị, có phải em ngốc lắm không?"

"Giờ em mới biết à ~"

Rất nhanh Quý Liên Tinh cảm nhận được khuôn mặt mình bị nhéo một cái, nàng bỗng dưng cười ra tiếng.

Cảm thấy có một chút ngứa, còn có một chút ngọt.

【Phiên ngoại thế giới song song kết thúc.】

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio