Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

chương 83: c83: thật muốn thứ sáu nhanh đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: phuong_bchii

________________

Vừa nghe nói sắp livestream trên mạng, rất nhiều thôn dân cũng đến góp vui, cho nên hôm nay lên núi không chỉ có mấy người bọn họ, rải rác cộng lại có thể có hơn 20 người.

Quý Liên Tinh phát hiện Lưu Diệc Dương cũng ở đây, không hiểu hắn đi theo xem náo nhiệt gì.

Qua chuyện lần trước, đã một thời gian rồi không gặp hắn.

"Tôi tới xin lỗi em." Lưu Diệc Dương đi tới bên cạnh Quý Liên Tinh, nhỏ giọng nói: "Lần trước là tôi bốc đồng."

Cũng rất không cần thiết, Quý Liên Tinh cảm thấy việc này qua rồi thì thôi, về sau không liên lạc nữa là được, hiện tại lại tới nói vuốt đuôi, thật sự làm người ta chán ghét.

"Chúng tôi còn rất bận." Ý ở mặt chữ là đừng tới quấy rầy.

Nhưng không ngờ Lưu Diệc Dương lại nói: "Không biết hạng mục của mọi người còn có ý định hợp tác hay không? Tôi quan sát một lúc, cảm giác rất có triển vọng."

"......" Quý Liên Tinh trong khoảng thời gian ngắn không biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào, nàng đã gặp qua người có da mặt dày, nhưng chưa từng gặp qua ai có da mặt dày như vậy.

Lúc trước cũng đã có hảo ý mời Lưu Diệc Dương tới đầu tư hạng mục này, hắn sợ lỗ vốn ngượng ngùng xoắn xít không muốn gia nhập, còn nói một ít lời đường hoàng.

Hiện tại đoàn đội tìm được rồi, người hợp tác cũng tìm được rồi, mạo hiểm lẩn tránh, hắn thế mà lại muốn hợp tác.

Đây chính là một người theo chủ nghĩa ích kỷ tinh xảo thỏa đáng à!

"Anh cảm thấy sao?" Quý Liên Tinh ném cho hắn một câu hỏi ngược lại, để hắn tự mình lĩnh hội.

Trong ánh mắt đã chứa vài phần mỉa mai, ý muốn biểu đạt không cần nói cũng biết.

Lưu Diệc Dương có chút quẫn bách, không tiếp tục đề tài này, ngược lại chuyển chủ đề sang Quý Liên Tinh: "Mấy ngày nay tôi đều nghĩ đến quan hệ giữa em và người phụ nữ kia, là thật sao?"

Cho tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy Quý Liên Tinh là một người đồng tính cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, ở trong thế giới của Lưu Diệc Dương, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau mới là chuyện đương nhiên, phụ nữ với phụ nữ ở bên nhau chính là vi phạm luân lý đạo đức, huống chi là Quý Liên Tinh còn là cô gái xinh đẹp như vậy.

Quả thực chính là lãng phí tài nguyên.

Loại tâm lý chung này của hắn cũng không che giấu, Quý Liên Tinh rất rõ ràng cảm nhận được suy nghĩ đến từ một người đàn ông hôi thối, trong nháy mắt có chút lạnh lẽo.

Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, trước kia khi hợp tác với Lưu Diệc Dương, Quý Liên Tinh cảm thấy hắn là một người đàn ông rất bình thường, ít nhất học được một chút gì đó từ chỗ hắn, cũng không cảm thấy hắn giấu giếm.

Kết quả sau khi hắn biết mình là đồng tính, thay đổi thái độ rất lớn, bản tính trong nháy mắt bại lộ.

Hôi thối, tầm thường, còn ích kỷ tự đại không biết xấu hổ.

Quý Liên Tinh nhìn Lưu Diệc Dương, "Tôi vốn cho rằng anh là một người biết chừng mực, biết lịch sự."

"Tôi......" Lưu Diệc Dương bị chọc đến sống lưng cũng nóng nảy, "Tôi chỉ muốn kéo em về từ bên vách núi mà thôi, em nhìn Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên xem, hai người phụ nữ đó giống cái dạng gì chứ?"

"Hai người phụ nữ thì làm sao?"

Lưu Diệc Dương lộ ra vẻ mặt cực cạn lời, "Lãng phí tài nguyên!"

Giọng của hắn hơi lớn, khiến người bên cạnh chú ý.

Mạnh Tiêu nhìn sang, nhìn chăm chú Quý Liên Tinh một giây, lại nhìn về phía Lưu Diệc Dương, giống như ý thức được điều gì.

Cô ấy vẫy tay với Quý Liên Tinh, "Tiểu Quý, em qua bên này xem một chút nhé?"

Quý Liên Tinh đi tới chỗ Mạnh Tiêu, không hề muốn giao tiếp với Lưu Diệc Dương.

"Hắn nói gì với em thế?"

"Một số thứ không quan trọng."

Mạnh Tiêu có một trực giác, Lưu Diệc Dương này không phải thứ tốt lành gì, từ trong ánh mắt của hắn có thể thấy được vài phần tà niệm, thậm chí có thể nói có chút bỉ ổi.

Mạnh Tiêu nhìn người luôn rất chuẩn, không yên tâm lắm, nói thêm: "Sau này tránh xa loại người này một chút."

Ánh mắt của một người có thể thấy được rất nhiều, biểu cảm vừa rồi của Lưu Diệc Dương đã bán đứng hắn.

Sau đó mấy người lên núi, đoàn đội bận rộn chuẩn bị bắt đầu quay phim, Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên là người chủ yếu lên sân khấu, các cô cũng là người quản lý tài khoản video.

Còn lại mấy vị này đứng ở một bên xem, thỉnh thoảng xuất hiện trước ống kính, thôn dân đi theo lên núi đều đi theo góp vui, xem các nàng là quay video như thế nào, cũng xem các nàng bán trái cây như thế nào.

Vệ Nhiên thuộc kiểu người bình thường không nói nhiều, nhưng đối mặt với ống kính một chút cũng sẽ không luống cuống, ý nghĩ của cô ấy rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, nói chuyện hết cái này đến cái khác.

Cô ấy nói, Mạnh Tiêu ở bên cạnh quay, Quý Liên Tinh và Dụ Mộng đứng một bên nhìn, nhìn Vệ Nhiên, thỉnh thoảng lại nhìn Mạnh Tiêu.

Quý Liên Tinh phát hiện Mạnh Tiêu làm việc và không làm việc là hai dáng vẻ khác nhau, lúc cô ấy không làm việc thích cười, giống như nụ cười là biểu cảm dán trên mặt.

Mà lúc làm việc lại hoàn toàn ngược lại, là nghiêm túc nghiêm túc nói năng thận trọng, cảm giác tương phản như vậy khiến Quý Liên Tinh nhìn cô ấy thêm vài lần.

Nàng rất bội phục người như vậy, có cảm giác giới hạn, cái gì cũng phân rõ ràng, bình thường người như vậy cũng ưu tú.

Trong lúc nàng nhìn về phía Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn Quý Liên Tinh một cái, ánh mắt hai người chạm nhau.

Rất rõ ràng trong mắt Mạnh Tiêu có thêm cái gì đó, Quý Liên Tinh cảm thấy trong mắt cô ấy lóe ra ánh sáng, lại không rõ đó là loại tình tố như thế nào.

Mạnh Tiêu giống như muốn truyền đạt điều gì đó, nhưng Quý Liên Tinh không cách nào tiếp nhận được tin tức truyền tới, ngược lại cảm thấy có chút kỳ lạ, trừ lần đó ra, không có gì khác.

Quý Liên Tinh chỉ gật đầu cười với cô ấy, chợt ghé mắt nói với Dụ Mộng: "Hay là lát nữa cậu và Trì Văn cũng đi vào nói vài câu? Cảm giác hai người bọn họ nói liên tục cũng rất mệt."

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi sáng thì livestream, buổi chiều thì quay video, bên kế hoạch còn mang đến một số lời thoại đã viết xong, đoàn đội chuyên nghiệp chính là khác biệt, chất lượng video thoáng cái tăng lên một bậc.

Bọn họ chỉ cần đăng video này lên mạng, lại mua một chút nhiệt độ, tin chắc nội dung video vượt qua thử thách sẽ hấp dẫn không ít fan, có fan thì sẽ có lợi nhuận.

Tất nhiên, cách thu được lợi ích này là hoàn toàn hợp pháp và hợp lý, tương đương với việc bán công nghệ và khả năng sáng tạo của mình.

"Kết thúc công việc!" Mạnh Tiêu quay xong cảnh cuối cùng, thở ra một hơi.

Quý Liên Tinh đưa một chai nước cho cô ấy, lại đưa một chai nước cho Vương sir, "Vất vả rồi!"

Mạnh Tiêu nhận lấy nước, phát hiện Quý Liên Tinh đã giúp cô ấy vặn nắp chai, tương đối chu đáo.

"Cảm ơn."

Quý Liên Tinh lắc đầu, "Không cần cảm ơn, nên làm mà."

Mặt trời đã xuống núi, trên đỉnh núi mặt trời đỏ rực, ánh sáng rực rỡ đỏ rực chiếu rọi mặt đất, mang đến một tia ấm áp cuối cùng.

Mạnh Tiêu nhấp một ngụm nước, nước lạnh lướt qua đầu lưỡi rơi vào trong lòng, mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái.

Có lẽ bởi vì chai nước này là Quý Liên Tinh đưa cho cô ấy, cô ấy thưởng thức qua lại vài ngụm, cứ thế phẩm một chai nước khoáng hai đồng thành hương vị hai trăm đồng.

Sau khi mọi người kết thúc công việc xuống núi, Quý Liên Tinh lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Giang Thự, nói lát nữa sẽ gọi, ngay sau đó cất điện thoại vào trong túi.

Mạnh Tiêu hỏi nàng: "Vì sao muốn đến thành phố A? Nơi này hình như cũng khá tốt."

"Đúng là khá tốt, nhưng muốn thay đổi hoàn cảnh."

Đường xuống núi rất hẹp, hai người dựa sát vào nhau, có lúc bả vai sẽ ma sát một chút, đối với động tác rất nhỏ này, Quý Liên Tinh căn bản không cảm thấy có gì không ổn.

Có lẽ nàng căn bản không nghĩ đến phương diện kia, cho nên căn bản không có để ở trong lòng, tất cả mọi người là nữ, có một chút tiếp xúc tứ chi vậy là hết sức bình thường.

Nhưng Mạnh Tiêu thì lại khác, bả vai mỗi một lần chạm vào đều giống như chạm vào trái tim cô ấy, kéo cảm xúc đè nén trong lòng cô ấy ra, trong lòng giống như có thứ gì đó đang sôi trào, cũng sắp tràn ra cổ họng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Quý Liên Tinh vẫn mang đến cho Mạnh Tiêu cảm giác kỳ lạ này, trước kia không rõ đó là cái gì, bởi vì cô ấy có bạn gái, sau này mới biết có thể là thích.

Sau khi ý thức được mình thích Quý Liên Tinh, Mạnh Tiêu nói chia tay với bạn gái lúc đó, đối phương vốn cũng không để tâm, liền đồng ý.

Vốn muốn tiếp cận, không ngờ người nhà lại sắp xếp cho ra nước ngoài du học, đoạn tình cảm này liền gác lại.

Kết quả trời xui đất khiến thấy được Quý Liên Tinh ở trên video, thậm chí càng có duyên hơn chính là có cơ hội hợp tác.

Vất vả lắm mới có cơ hội lần này, Mạnh Tiêu đã hạ quyết tâm phải toàn lực ứng phó.

"Buổi tối ăn gì?" Dụ Mộng hỏi.

Quý Liên Tinh không hề phát hiện, nói: "Ăn canh đi, Tiểu Trương đã nấu rồi."

Sau khi trở về nhà trọ, việc đầu tiên Quý Liên Tinh làm chính là chạy lên lầu gọi điện thoại cho Giang Thự.

Nàng thay dép lê xong, mang tâm trạng kích động gọi điện thoại cho Giang Thự.

Bên kia cũng nhanh chóng kết nối.

"Alo ~" Giọng Giang Thự càng lúc càng êm tai, giống như có ma lực, Quý Liên Tinh nghe xong, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt.

Quý Liên Tinh vừa đi vừa hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa nữa."

"Vậy chị đang làm gì?"

"Đang cho mèo ăn." Giang Thự dùng một tay gãi lông mèo, điện thoại kẹp giữa tai và vai, "Giờ chuẩn bị đến bệnh viện rồi, còn em, ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa ăn, vừa đi quay video về, có chút nhớ chị, cho nên gọi điện thoại cho chị trước rồi mới ăn cơm."

Khi nghe được "Có chút nhớ chị", khóe môi Giang Thự hơi vểnh lên, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, cô thích Quý Liên Tinh như vậy, mềm mại mềm mại, bạn gái thích làm nũng, có chút muốn ôm nàng một cái.

"Chị cũng ——" Lời đến bên miệng, Giang Thự lại thu hồi, đổi thành: "Chị hổng nhớ em chút nào."

Quý Liên Tinh: "Cái gì, chị lặp lại lần nữa xem?"

Cách điện thoại cũng cảm nhận được tính áp bách siêu mạnh mẽ, Giang Thự cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Quý Liên Tinh.

"Thì, hổng nhớ em đó ~" Cô thích trêu nàng, chỉ là nói ngoài miệng, rất có chừng mực, sẽ không thật sự chọc Quý Liên Tinh không vui.

"Ờ, không nhớ, vậy cúp máy."

"Đừng cúp nha Tiểu Tinh Tinh." Giang Thự bên này đã cười ra tiếng, một tay ở trên lưng mèo vuốt qua vuốt lại, rất thích thú.

"Làm gì, Giang Thử Thử, lần sau không thèm gọi điện thoại cho chị nữa."

"Trêu em đấy, Tiểu Tinh Tinh ngạo kiều, Thử Thử cả buổi chiều đều nhớ em."

"Ồ ~"

Quý Liên Tinh tựa vào ban công, trời đã tối, một cơn gió đêm thổi tới, bí mật mang theo mùi hoa dành dành.

Nàng thật sự có chút nhớ Giang Thự, có lẽ yêu đương chính là như vậy, cái gì cũng muốn chia sẻ.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời màu đen lấp lánh những vì sao, còn có ngọn núi trong tầm mắt kia, dưới bóng đêm bao phủ đặc biệt thần bí động lòng người.

Nếu Giang Thự ở đây thì tốt rồi, hai người có thể cùng nhau ngắm bầu trời đêm, nghe tiếng gió, ngửi hương lúa...

"Giang Thự à."

"Dạ?"

Quý Liên Tinh thở dài: "Thật muốn thứ sáu nhanh đến."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio