Tân Lang Của Tôi Bị Cướp Hôn Rồi

chương 3: hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

11.

Những ngày gần đây, Tống Thành rất bận rộn.

Anh hay phải ra ngoài và thường xuyên họp nhóm đến tối muộn, sau mỗi cuộc họp thường kỳ đều phải đề ra các dự án, phương pháp hợp lý và đầu tư vào nó rất nhiều chất xám.

Vài ngày trước hội nghị đấu thầu, nhà thầu yêu cầu một tài liệu vô cùng khẩn cấp.

Ngay trong cuộc họp công ty, Tống Thành đã phải nhờ tôi đem trực từ nhà đến cho anh.

Trên đường đến phòng hội nghị chính, tôi gặp Trần Tuấn Vũ đang nhâm nhi ly cà phê trên tay gã.

“Chị dâu? Đến đưa tài liệu cho Thành ca sao?”

“Ừm.”

Nói thật, tôi không có nhiều cảm tình vẫn anh ta lắm.

Tôi gật đầu lấy lệ rồi nhanh chóng đi giao tài liệu cho Tống Thành.

Lúc về đã tối muộn. Tống Thành rất ít khi để lộ vẻ mặt khi ở nhà, cũng hiếm lúc mang chuyện công ty cề nhà, xem ra hôm nay anh thực sự có chút cáu kỉnh.

“Làm sao vậy. Hội nghị đấu thầu gặp vấn đề gì sao?”

Tống Thành bưng cho tôi bát canh:

“Anh không phải quân tử, nhưng anh vẫn coi trọng người anh em này. Chỉ là không ngờ hôm nay em gửi tài liệu cho anh, anh mới phát hiện ra chuyện.”

“Anh vẫn quyết định đi chuyến này sao?”

“Đi chứ. Tại sao lại không? Tên hai mặt đó, anh nhất định phải đi xem hắn dở trò gì.”

Rõ ràng là huynh đệ tốt, cuối cùng lại đi đến bước đường này.

Tống Thành cười châm chọc: “Trần Tuấn Vũ thực sự bắt tay với bên địch, làm rò rỉ bí mật công ty.”

Tôi vỗ vai Tống Thành: “Không sao, cùng lắm phá sản về đây tỷ tỷ nuôi.”

Tống Thành cuối cùng mới khẽ mỉm cười: “Thế tỷ tỷ tháng này tăng tiền tiêu vặt cho anh nhé.”

Ngày hôm sau, Tống Thành đã nói cho tôi biết sự thật.

Hội nghị đấu thầu bắt đầu vào lúc 10h và tôi đã biết tại sao anh lại chẳng một chút lo lắng gì.

Lúc mười giờ, tôi nhận được cuộc gọi của Nhậm Vi Vi.

“Diệp Tố, chẳng mấy chốc chồng cô sẽ mất hết tài sản.”

Xem ra Nhậm Vi Vi đã thoát khỏi cái bóng của vụ việc lần trước rồi.

Sự việc chưa chắc sẽ thành công, mà đã lo đi khoe khoang, thì đủ thấy cô ta có bao nhiêu ngu xuẩn.

Tôi nhanh tay bật luôn ghi âm cuộc gọi, nắm bắt thời cơ lấy chứng cớ và lên kế hoạch của riêng tôi để dạy dỗ cô ta làm người.

Đầu bên kia, Nhậm Vi Vi vẫn đang nói không ngừng.

“Cô có muốn tôi phát sóng trực tiếp cho cô xem không? Xem xem Tống Thành phá sản thế nào rồi edit lại thành video rồi đăng nó lên. Dù gì cô cũng là một blogger cơ mà.”

“Trước kia cô nhục nhã tôi bao nhiêu, bây giờ tôi sẽ trả lại gấp ngàn lần.”

“Diệp Tố, lần này bọn tôi sẽ đoạt lại tất cả.”

Câu hỏi này quá khó để trả lời: “Cô và Trần Tuấn Vũ bị cái quái gì vậy?”

“Cô bị xuyên hồn à? Có cần tôi liên hệ đạo sĩ cho không?”

“Nếu thấy không cần thiết thì hãy quyên góp bộ não cho đất nước đi.”

Nói xong một tràng tôi lập tức cúp máy, ở chung với Tống Thành lâu tôi cũng hiểu được phần nào tinh hoa của nghệ thuật ngôn từ.

Vào buổi chiều, Tống Thành hào hứng gọi điện cho tôi:

“Vợ, em xài tạm ít tiền còn lại trong tài khoản, đợi anh kiếm tiền về cho em.”

12.

Tôi giao đoạn ghi âm cho Tống Thành nhưng anh nhận rồi cũng không nói gì, mãi đến rất khuya mới về nhà.

“Bảo bảo, đống tài liệu đã bị thay thế hoàn toàn bằng giấy thường.”

Tôi không biết cách an ủi, chỉ có thể âm thầm rót cho anh một ly nước ấm.

Vẻ mặt Tống Thành đầy châm chọc:

“Anh đã không sử dụng tài liệu trong hội nghị, thật may là mọi chuyện vẫn ổn.”

“Vậy giờ anh định làm gì?”

Tống Thành cong môi: “Việc đã xảy ra, chúng ta chỉ cần báo cảnh sát thôi.”

“Trần Tuấn Vũ rất thông minh, cậu ta không tự mình tráo đổi tài liệu mà để cho Nhậm Vi Vi làm.”

“Camera đã quay lại rõ ràng tất cả những gì xảy ra, Trần Tuấn Vũ biết rõ tầm quan trọng của những tài liệu này. Là cậu ta từ bỏ sự nghiệp của bản thân, cậu ta sẽ phải trả giá cho những gì cậu ta làm.”

Tống Thành nói Nhậm Vi Vi đã bị cảnh sát đưa đi để điều tra sự thật, rất nhanh thôi sẽ đến lượt Trần Tuấn Vũ:

“Trần Tuấn Vũ ngựa quen đường cũ, vì ghi thù chuyện lần trước mà dàn xếp hết thảy, vậy nên lần này giải quyết dứt điểm thôi.”

Anh mỉm cười đầy châm chọc: “Cậu ta tính toán mọi thứ thực sự rất cặn kẽ.”

Sáng hôm sau, Trần Tuấn Vũ gọi điện thoại cho Tống Thành.

“Anh từ sớm đã biết đống tài liệu có vấn đề phải không?”

“Là cậu năm lần bảy lượt muốn tổn hại chúng tôi và công ty, cậu cho rằng ai cũng là kẻ ngu mặc cậu tính kế sao?”

Giọng Trần Tuấn Vũ trong điện thoại run run: “Anh đã biết sự thật từ lâu nhưng vẫn giả vờ cắn câu?”

“Anh Thành, tôi sẽ trở thành kẻ thất nghiệp sau chuyện này. Từ khi kết hôn tới giờ anh hoàn toàn trở thành một con người khác. Anh quên tình nghĩa anh em chúng ta bao năm nay rồi sao?”

“Anh em? Tôi cho cậu biết bao cơ hội cậu đều không thèm, còn quay lại cắn trả tôi.”

“Không ăn được nên đạp đổ? Đừng oán trách tôi, có oán trách thì hãy oán trách chính mình. Nếu đánh cậu mà không vi phạm pháp luật tôi đã cho hai cái răng cửa của cậu từ biệt hàm và đống tóc trên đầu cậu say hello với sàn nhà rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tống Thành ngồi trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói:

“Trần Tuấn Vũ nói cũng không phải sai hoàn toàn. Lúc anh không có gì trong tay là cậu ấy ở bên cạnh hỗ trợ. Chỉ tiếc sự chân thành năm đó dần bị bào mòn theo năm tháng.”

“Sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra.”

Khi chúng ta càng có nhiều mối quan hệ xung quanh hơn, thì các mối quan hệ cũ cũng theo đó mà trở nên xấu đi.

Tôi an ủi anh: “Anh đừng tự trách.”

Tống Thành lắc đầu: “Anh thì có thể tự trách thế nào được chứ. Anh cũng chưa có đánh anh em mình.”

Rất tốt, logic tự hợp nhất.

13.

Nhậm Vi Vi nhanh chóng lên tiếng thanh minh, cố vấn pháp lý của công ty đã bắt đầu khởi kiện cô ta. Theo ước tính, cô ta phải dùng toàn bộ phần đời còn lại của mình để trả nợ.

Ngay cả Trần Tuấn Vũ cũng không thoát được, việc này còn liên quan đến sự cạnh tranh hợp pháp trong kinh doanh, những kẻ đã nhận hối lộ cũng không một ai thoát.

Những chuyện này đều nhờ cảnh sát tra ra chúng tôi mới biết được.

Tống Thành đi công ty làm việc, nếu không có việc gì sẽ cùng tôi đi siêu thị mua sắm.

Khi còn cách siêu thị mấy mét, sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân, còn chưa kịp quay người lại, trên gáy đã truyền một trận đau đớn.

Trước khi ngất đi, từ khóe mắt tôi nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Trần Tuấn Vũ.

Một lần nữa mở mắt ra, xung quanh bao trùm bởi bóng đen, đầu đau muốn nổ tung.

Sau nghi thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, tôi mới nhận ra Trần Tuấn Vũ đã đứng trước mặt tôi nãy giờ.

???

Bại dưới tay Tống Thành nên quay lại trả thù tôi?

Tôi chắc chắn hắn sẽ làm vậy!

“Diệp Tố Tố, tất cả là tại cô, là cô hại tôi đến bước đường này, đi đền tội đi.”

Đến giờ tôi mới nhận ra mùi hăng trong không trung bốc ra từ thùng xăng trên tay gã.

Giờ chỉ còn hy vọng Tống Thành sẽ nhanh chóng nhận ra tôi mất tích mà báo cảnh sát tới giải cứu tôi.

***, là xăng đấy!

Tôi cố gắng bình tĩnh, tìm cách trì hoãn thời gian: “Tất cả những gì Tống Thành làm đều đang bảo vệ công ty, bao gồm cả việc mời cậu rời khỏi đó.”

Trần Tuấn Vũ ngày càng điên cuồng: “Nếu không có cô, anh Thành có thể làm mọi việc anh ấy muốn. Nhậm Vi Vi thật sự vô cùng ngu xuẩn, tôi đã trải đường cho cô ta đi nhưng cô ta lại chả làm được cái tích sự gì.”

Cô ta tác quai tác quái lâu như vậy mà còn chưa làm gì cả?

“Thành ca, tại sao anh lại muốn kết hôn? Hai người chúng ta trong công ty là đủ rồi, không phải sao?”

Tôi phải hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh, Trần Tuấn Vũ – người này ngay từ đầu đã không phải người tốt, từ ban đầu gã đã lên kế hoạch chu toàn cho mọi thứ!

“Chả nhẽ không phải là cậu phản bội Tống Thành trước à?”

“Cậu ăn hối lộ, tráo đổi tài liệu, thay đổi lịch trình công việc hàng năm. Cậu nghĩ thực sự Tống Thành không biết gì sao?”

“Kết quả? Là cậu phản bội lại quay lại tính lên đầu chúng tôi?”

Trần Tuấn Vũ giận dữ hét lên: “Câm miệng!”

Đáy mắt gã đỏ lên, hưng phấn xoa xoa hai tay: “Anh Thành phá sản, chúng tôi sẽ lại một lần nữa cùng nhau làm lại.”

“Cậu đã làm gì?”

Gã nhếch miệng mỉa mai: “Nhậm Vi Vi đến công ty gây rối. Cô đoán xem anh Thành có kịp thời đến cứu cô không?”

“A. Cô cũng thực bình tĩnh. Thành ca cmn bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.”

“Hôm nay tôi không chỉ muốn cô chết mà còn muốn cô hoàn toàn bị vấy bẩn để xem anh Thành còn bị cô mê hoặc thế nào nữa!”

Gã vừa nói vừa điên cuồng tìm bật lửa, cả người tôi nhịn không được run lên, Tống Thành anh biến thành cái mốc khỉ khô ở đâu rồi?

Chỉ cần gã tiếp tục trì hoãn và nói chuyện với tôi, tất cả đều còn hy vọng:

“Trần Tuấn Vũ nếu cậu bị bắt thì sẽ không thể quay đầu được đâu, lý trí lên đi. Cậu bị Nhậm Vi Vi tiêm vào não cái quái gì vậy?”

Trần Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng: “Khỏi cần trì hoãn thời gian. Chỗ này hẻo lánh như vậy, tín hiệu lại không có, hôm nay cô nhất định phải chết ở đây.”

“Tôi chết thì cậu nhất định cũng không yên ổn.”

“Lưới trời lồ ng lộng tuy thưa mà khó thoát, sớm muộn gì cậu cũng phải trả giá cho những hành động ngày hôm nay.”

Gã thở hổn hển, trừng mắt với tôi:

“Cô không phải lo nghĩ cho tôi, hãy cầu nguyện cho bản thân được chết ít đau đớn hơn đi.”

Trần Tuấn Vũ dùng sức siết chặt dây trói trên tay tôi: “Cô chờ chết đi.”

Nhưng đột nhiên ngoài cửa lớn phát ra tiếng “bang bang”, sau đó là ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trong phòng.

Cuối cùng thì anh cũng đến.

Tống Thành nhìn thấy chiếc bật lửa trên tay trái của Trần Tuấn Vũ và can xăng trên tay phải của gã, khóe mắt anh đỏ lên, dùng chân đạp Trần Tuấn Vũ ra xa nửa mét.

Xăng đổ lênh láng, Trần Tuấn Vũ đau đớn r3n rỉ: “Anh Thành?”

“Đừng gọi tao là anh!”

Tống Thành đạp không ngừng lên người gã trút giận rồi vội vàng chạy lại cởi trói cho tôi.

Trần Tuấn Vũ thật bi3n thái, trói rõ chặt!

“Không sao rồi em yêu, đừng sợ, chúng ta an toàn rồi.”

Cảnh sát phía sau Tống Thành cũng chạy đến và nhanh chóng khống chế Trần Tuấn Vũ, khuôn mặt gã đỏ bừng, ánh mắt điên cuồng, cố rướn người với lấy chiếc bật lửa.

Tống Thành nửa ánh mắt cũng không thèm chia cho gã, trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện.

14.

Sau khi hoàn thành hết các thủ tục kiểm tra, bác sĩ nhìn vào kết quả với vẻ mặt nghiêm túc.

Tống Thành vẻ mặt bấm loạn, liệu có phải để lại di chứng gì không?

“Xin chúc mừng, cô đã có thai rồi.”

“Ah?”

Có thai?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tống Thành, tôi thầm nghĩ chả lẽ anh không phấn khích khi được lên chức bố sao?

Nhưng nhìn kỹ một chút mới phát hiện ra anh chồng mỏ hỗn của tôi đang

đi cùng tay cùng chân.

Mãi cho đến khi về đến nhà, Tống Thành mới như tỉnh mộng, ôm chầm lấy tôi, tựa đầu vào hõm vai tôi, cả người anh run lên.

“Bảo bảo, anh sợ c.h.ế.t mất.”

Giọng nói Tống Thành nghèn nghẹn: “Em thật sự đang mang thai. Biết vậy anh đã đá vào thằng chó kia thêm hai phát nữa rồi.”

“Vợ, anh sẽ nhờ cố vấn pháp luật của công ty kiện Trần Tuấn Vũ, anh sẽ cho hắn một cuộc sống không khác gì địa ngục trong tù.”

“Đều trách anh, ngay từ đầu không đủ tàn nhẫn, để cho Trần Tuấn Vũ có cơ hội làm hại em và con.”

Quả thực, hôm nay tôi đã vô cùng sợ hãi nhưng cũng nhờ có anh tôi mới có thể bình tĩnh hơn nhiều.

Tống Thành kể về những gì anh ấy đã làm, anh ấy nhất định sẽ không để Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi sống yên ổn.

Tất nhiên, việc thụ lý vụ án của Trần Tuấn Vũ vẫn cần rất nhiều thời gian.

Trần Tuấn Vũ yêu cầu được gặp Tống Thành nhưng Tống Thành đã từ chối.

Cũng kể từ đó trở đi, tôi không còn nghe thêm bất kỳ tin tức nào của Trần Tuấn Vũ nữa.

Nói đến chuyện mang thai, anh cẩn thận hơn bình thường. Ngày ngày nghiên cứu đủ thứ khi mang thai, hận không thể nhét đứa trẻ vào bụng để thụ thai thay tôi.

Cho đến này sinh nở, Tống Thành theo chân chạy đến cửa phòng sinh, cũng không thèm nghe mẹ chồng nhắc nhở.

Trước khi vào phòng sinh, tôi nghe y tá bất lực nói:

“Gia đình sản phụ, xin hãy ổn định tinh thần.”

………………..

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Tống Thành ngồi xổm bên giường với đôi mắt đỏ hoe.

“Bảo bảo, em muốn ăn gì không?”

Toàn thân yêu ớt vô lực, tôi chỉ khẽ lắc đầu.

“Con đâu? Trai hay gái?”

Tống Thành vẻ mặt ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên đứng lên:

“Anh quên phải đi xem con mất rồi.”

Mẹ chồng đứng ở cửa cười đến cong eo: “Ta bảo còn phải xem đến khi nào nó mới nhớ ra mình còn một đứa con nữa.”

Vừa nói vừa ôm đứa bé đến gần: “Con xem, lông mày thật giống con, còn cái mũi này giống y hệt Tiểu Tống Thành.”

Tống Thành cũng bước lên trước một bước nhìn con, nhíu mày do dự hồi lâu rồi phun ra một câu:

“Sao Tống tiểu bảo lại xấu trai như vậy?”

Một ngày anh không cất cái mỏ lại là không chịu được à.

“Anh im ngay.”

Nếu tôi có hai liều thuốc câm ở đây tôi nhất định sẽ nhét hết nó vào miệng Tống Thành.

【HẾT TOÀN VĂN】

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio