Chuyển ngữ: Wanhoo
Các tà tu nhao nhao kinh hãi.
Có thể nói Liễu Thị là một trong những gia tộc tu chân hiểu Phất Thần nhất, bao nhiêu đời ông cha con cháu truy tìm hình bóng thần linh thượng cổ vậy nên rất hiểu tình trạng hiện giờ của Phất Thần.
Kẻ từ ngày ngài chìm trong giấc ngủ say, hy vọng đánh thức ngài duy nhất nằm ở tế sống con cháu của ngài.
Phương pháp này đẫm máu ghê rợn, sao mà tân nương bình thường kia tà đạo hơn cả tà tu họ.
Họ chỉ muốn "hồi sinh" Thiên Đạo, cô ta lại muốn "sống lại" Thiên Đạo?
Làm sao được!
Liễu Vô Dục đã có tính toán trước cho vấn đề này, ông ta đưa ra quyết định: "Nguyền rủa giết chết cô ta."
"Liễu Thị ta phải là gia tộc cử hành điển nghi hồi sinh ngài!"
Các tà tu rối rít gật gù.
Liên quan đến kế hoạch lớn nghìn năm của gia tộc, họ biết chú trọng điều gì.
Trên thực tế Liễu Vô Dục không sợ mất "tài nguyên thần linh" mà gia tộc nắm trong lòng bàn tay.
Ông ta lo lắng vì yêu nữ kia đã thành công.
Thần linh đang sống lại.
Trước mắt chỉ mới khởi đầu nhưng mới manh nha hay đã hoàn thành vẫn đủ khiến cái thân già này hoảng sợ.
Ai có mắt đều nhìn thấy gia tộc Liễu Thị có tôn kính Phất Thần hay không.
Nếu thần linh vô dục vô cầu, hồi sinh sẽ không tính toán với những người phàm trần bất kính.
Thậm chí còn dễ động lòng trắc ẩn bởi họ chính là gia tộc lập đàn điển nghi.
Nhưng nếu thần linh tạo ra chính mình biết yêu biết ghét, rạch ròi đúng sai, thật sự "sống" lại, gia tộc tà tu họ đây khinh nhờn thần linh đâu được lợi gì?
Tin tức thần linh đang sống lại vẫn chưa lan rộng, một khi lan rộng còn nhiều người hoảng sợ hơn.
Những kẻ mạnh ngày xưa âm mưu tiêu diệt Thiên Đạo, uống máu ăn thịt ngài để bay lên trời làm tiên rất sợ một ngày nào đó bị trả thù.
Người tu chân khắp thiên hạ có chung một nhận thức: Thiên Đạo chỉ được hồi sinh, không được sống lại.
Bởi vì ai ai cũng tham gia âm mưu giết hại thần linh, ô nhiễm thần linh, buộc ngài sa đọa, an nghỉ trong phản bội bủa vây.
Cái phồn hoa yên bình ở trần gian xây dựng trên máu thịt của thần linh.
Không ai không có tội.
Họ khát khao lợi dụng thần linh nhưng lại sợ thần linh tạo ra chính mình trừng phạt họ, trả thù họ.
Duy trì tình hình hiện giờ cũng tốt.
Vậy nên yêu nữ mưu toan sống lại Tà Thần, tước đoạt tất cả của họ bị định sẵn trở thành kẻ thù của người trong thiên hạ!
Thanh Hòa không biết cô đã trở thành kẻ thù số một của tà tu phản con người.
Hiện giờ cô đang chuẩn bị thực hiện nghi thức khơi thông linh mạch với Phất Thần.
Cô quỳ trước quan tài, thần linh ngước mắt tìm "linh khiếu" của cô.
Chờ một lúc không thấy có tiếng động, Thanh Hòa không cầm được lòng ngẩng lên nhìn Phất Thần: "Bắt đầu rồi ạ?"
Phất Thần nói: "Yên lặng."
"Vâng..."
Tuy rằng Phất Thần nói giọng bình tĩnh, không nghe ra tức giận nhưng cô vẫn ngồi nghiêm chỉnh.
Ngồi im lại vẫn không cảm nhận được gì vô cùng nhàm chán.
"Không có cảm giác là bình thường ạ?"
Sau câu hỏi, cô có cảm giác ánh mắt lạnh lẽo của Phất Thần nhìn mặt mình.
"Dạ dạ, em không nói nữa."
Phất Thần nhìn cô chăm chú với khuôn mặt vô cảm.
Thanh Hòa chớp mắt bày tỏ rất hiếu kỳ.
"Ngài nói gì đi ạ."
"Ở đây."
Phất Thần nhấc tay phải, ống tay áo rộng đổ xuống lướt qua má cô.
Cô như bay qua tầng mây chợt có cơn gió lạnh thổi qua làm cô giật mình.
...Ngón tay thần linh đặt trên môi cô.
Môi dưới cô gái căng mọng, ngón tay chạm vào đè cánh môi lún một chút.
Thanh Hòa run khẽ, đột nhiên nhận ra hai người rất gần nhau.
Hơi thở ấm áp của cô vờn quanh ngón tay thần linh.
Vậy mà sau vài nhịp thở, ngón tay cứng như đá cũng có đôi phần nhiệt độ.
Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.
Cô cố gắng hít thở nhẹ nhàng, nếu không vì cần phải thở để sống, cô còn muốn mình nín thở ngay.
Cô ngước đôi mắt căng thẳng, chỉ thấy trước mặt là lông mi hơi rủ che một phần đôi mắt trống rỗng, không hiểu sao lại có cảm giác mềm mại như lông chim non.
Hắn vẫn luôn mang khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng, như không bị ảnh hưởng bởi động tác mập mờ.
"Ờm ờ..." Hiếm khi Thanh Hòa căng thẳng đến mức nói lắp.
Nhưng cô há miệng mới biết mấp máy môi cũng làm ngón tay thần linh đi vào vị trí gay go, ướt át hơn.
Cô không dám nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Phất Thần.
Ngài lên cơn gì vậy?
Phất Thần không nhận thức được tư thế gay go lúc này.
Hắn không rời mắt khỏi cô: "Linh khiếu của người bình thường sinh ở giữa hai lông mày, chỉ có em sinh ở miệng lưỡi."
Nói ra cô cũng thấy sinh ở miệng rất lạ.
Lẽ nào cô nói nhiều quá nên miệng phát sáng?
Cô cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ lạ đè trên bờ môi: "Có ảnh hưởng gì nhiều không ạ?"
"Không."
Chớp mắt sau đó Phất Thần đổ mình về phía trước, tay phải đặt trên môi cô lướt nhẹ qua má, luồn vào mái tóc dài rồi giữ gáy.
Người Thanh Hòa cứng đờ, nghe rõ tiếng thở giữa hai người.
Cô run lẩy bẩy vì đột nhiên hài cốt lạnh toát chạm vào làn da ấm áp.
Khơi thông linh mạch cần thiết phải như thế này à? Khoảng cách của tư thế này giống như sắp hôn cô.
...Gần đến mức làm cô muốn nhắm mắt.
Thế nhưng trước mặt cô là khuôn mặt cực kỳ điển trai của thần linh, nét nào ra nét ấy, trong veo như băng tuyết lạnh giá.
Rất hiếm khi cô xấu hổ vì suy nghĩ không lành mạnh của mình.
Không nhìn thấy Phất Thần bình tĩnh, thản nhiên thế nào à.
Thần linh không biết yêu ghét chỉ quan tâm hiệu suất, sao lại để ý các thứ dung tục.
Làm người phải cởi mở lên!
Nghĩ đến đây, thấy thần linh cúi người về phía mình, Thanh Hòa không hiểu để làm gì vẫn ngước cằm phối hợp...
Thần linh cúi đầu ngậm khẽ bờ môi cô.
Cùng lúc đó, Xích Tiêu lơ lửng trên không trung lơ đãng nhìn xuống bên dưới mới biết mình bị che mắt.
Xích Tiêu:???
Gì đấy?
Cho con xem với!!!.