Cập kê là sự kiện trọng đại trong đời đối với nữ tử, hiện thời Ngọc Chi về nhà rồi, mọi người tập trung bận rộn nhất chính là cho việc này. Đổng viên ngoại lại thương nàng ở ngoài chịu khổ nhiều như thế, càng thêm xem trọng lễ cập kê, ngay hôm sau ông đã bảo mọi người bắt tay chuẩn bị.
Ngày cập kê của Ngọc Chi được định vào tiết Thượng Tị Mùng ba tháng ba, Đổng viên ngoại sớm đã cùng Chu thị lập ra danh sách khách khứa cần chiêu đãi, phái hạ nhân gửi đi, còn chính tân thì hai phu thê đích thân đi mời.
Sau khi Chu thị và Đổng viên ngoại bàn bạc với nhau, quyết định để nhũ nương của Ngọc Chi – Phương thị làm hữu tư, vào ngày cập kê sẽ là người trao khay cho Ngọc Chi, giúp chính tân làm lễ cho nàng.
Chính tân cần do nữ trưởng bối đức hạnh tài năng đảm nhận, phía nhà Đổng viên ngoại thân thích nữ quyến không nhiều, phu thê hai người dự định mời biểu tỷ nhà mẹ đẻ Chu thị là Dịch thị, nổi danh tài đức trong gia tộc đến.
Hôm ấy ngày đầu tháng ba, phu thê Đổng viên ngoại và Chu thị lên xe ngựa đến Dịch gia cách đó mấy chục dặm, đích thân mời Dịch thị đúng giờ đến nhà.
Ngoài ra còn phải mời tán giả, thông thường, tán giả sẽ do tỷ muội tốt của thiếu nữ cập kê đảm trách. Đáng tiếc Ngọc Chi từ nhỏ lớn lên trong am miếu, lấy đâu ra tỷ muội khuê mật. Chu thị dứt khoát mời nữ nhi của Dịch thị, dù gì cũng là mẫu tử, đến lúc đó hỗ trợ làm lễ thì ít nhiều càng thêm thuận tiện.
Sau khi bận rộn việc này xong, phu thê hai người về nhà, lại khẩn trương rốt ráo chuẩn bị đồ lễ và trang phục cần thiết cho ngày cập kê.
Trong khoảng thời gian ai nấy đều tất bật này, chỉ có Ngọc Chi là người nhàn nhã nhất. Mỗi ngày cùng lắm là ở trong phòng mình đọc sách, hoặc là ôn lại kỹ năng mà vị lão sư nữ hồng kia đã dạy, ngày tháng trôi qua rất thanh nhàn. Có điều thi thoảng nghĩ tới sau khi cập kê thì sắp tới lúc thành thân thì lại cảm thấy có chút phiền não.
Mối hôn sự này cũng là một câu chuyện cũ. Nghe nói hồi ấy Văn lão thái gia một thân một mình lên kinh ứng thí, bị trộm sạch tiền bạc, chính Đổng lão thái gia đã giúp đỡ ông. Văn lão thái gia cảm kích vô cùng, nói nhi tử hai nhà chúng ta kết thành thông gia đi. Lúc đó Văn lão thái gia mặc dù còn chưa thành danh, nhưng Đổng lão thái gia vẫn không hề khinh rẻ ghét bỏ, liền chấp thuận ngay. Đáng tiếc Đổng gia con nối dõi không đông, chỉ có một nhi tử, Văn gia trừ hai con trai thì còn có một nữ nhi, tiếc là đã kết hôn. Vì thế hai người đành phải đem ước định này đặt lên tôn bối.
Đổng viên ngoại không phải kẻ trăng hoa, gia môn thanh tịnh, cũng không nạp thiếp, thế nên Đổng gia chỉ có duy nhất một nữ nhi là Ngọc Chi. Văn gia con nối dòng mặc dù đông, nhưng hôn sự do Văn lão thái gia định nhất quyết phải do trưởng tôn đảm trách, bởi vậy mới có hôn ước giữa Ngọc Chi và Văn đại thiếu gia.
Văn gia hiện giờ là thế gia vọng tộc tại kinh thành, Ngọc Chi lúc ở Minh Nguyệt am cũng từng nghe không ít khách dâng hương nhắc tới Văn gia. Thông thường đã nổi danh một vùng, gia tộc như vậy tóm lại sẽ không ít đề tài bàn ra tán vào.
Văn gia cũng có người thường đến Minh Nguyệt am dâng hương, nghe nói là phu nhân của Văn gia, cũng xem như mẹ chồng của nàng. Nghe đâu Văn phu nhân mùng một mười lăm mỗi tháng đều đi Minh Nguyệt am cúng dường, nhưng Ngọc Chi chưa bao giờ gặp bà, cho dù là khẽ liếc nhìn cũng chưa từng.
Không phải không dám, chỉ là cảm thấy không cần thiết, huống chi nàng lấy thân phận gì mà đi gặp chứ?
Chẳng qua có một lần, nàng tình cờ nghe vài khách nữ dâng hương đang tề tựu lại nói về vị Văn đại thiếu gia ấy. Lúc đó Ngọc Chi đã biết mình và Văn đại thiếu gia có hôn ước, nên liền để tâm nghe ngóng, khi ấy mới biết vị Văn đại thiếu gia thực ra bị bệnh, hơn nữa từ nhỏ sức khỏe đã không tốt.
Ngọc Chi hết sức kinh ngạc, nàng không ngờ tin tức thế này lại nghe được từ miệng người khác, Đổng gia ấy vậy lại không hề biết. Lẽ nào bệnh của vị Văn đại thiếu gia này rất nghiêm trọng? Cho nên Văn gia mới luôn giấu giếm Đổng gia?
Ngọc Chi hiển nhiên không kỳ thị người bệnh, chỉ là nàng cũng không muốn gả cho một bệnh nhân vô phương cứu chữa, vạn nhất mình tuổi trẻ đã thành góa phụ, thế thì bi thảm lắm.
Mặc dù đây là khả năng xấu nhất, nhưng cũng có thể xảy ra, thế nên Ngọc Chi đối với hôn sự này ít nhiều có chút bài xích.
Đáng tiếc chuyện này nàng không thể tự làm chủ, nàng chỉ có cách chấp nhận, ngoài ra chẳng thể làm gì khác.
Lúc này nàng tựa nửa người vào nhuyễn tháp đọc sách, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không đặt vào sách, mãi đến khi quyển sách trong tay suýt nữa rơi xuống mới giật mình, suy đi nghĩ lại liền gọi Thước Nha Nhi.
Thước Nha Nhi được Chu thị gọi đi chuẩn bị thải y dùng cho ngày cập kê của Ngọc Chi, đúng lúc vừa mới trở về, nghe tiếng tiểu thư gọi liền vội vội vàng vàng chạy vào.
“Tiểu thư, người gọi em?”
“Ừm,” Ngọc Chi đặt quyển sách trong tay xuống, mệt mỏi híp mắt nhìn nàng, “Em âm thầm nghe ngóng tình hình Văn gia, càng chi tiết càng tốt.”
Thước Nha Nhi vừa nghe thì đã che miệng cười gian như kẻ trộm, “Tiểu thư, đây là gấp gáp muốn gả sang đó à?”
“Đi chết đi,” Ngọc Chi lườm nàng, “Đừng lắm lời nữa, đi nghe ngóng đi, ta đợi tin của em.”
Thước Nha Nhi gật đầu, “Được được được, em đi đây, tiểu thư người yên tâm, tin tức em nghe được đảm bảo sẽ khiến người hài lòng.”
Ngọc Chi cố ý nghiêm mặt, “Ừm, tốt nhất là vậy.”
Thước Nha Nhi hiển nhiên hiểu tính nàng, sự nghiêm túc bên ngoài thật ra đều là ngụy trang, nóng nảy thẳng thắn mới là tính cách thực của nàng, thậm chí có lúc lời nói ra có thể khiến người ta nghẹn chết. Thước Nha Nhi trái lại hiếm khi thấy dáng vẻ không nóng không lạnh này của Ngọc Chi, xem ra thật sự rất nóng lòng muốn biết tình hình của Văn gia. Nàng vừa chạy ra ngoài vừa lắc đầu, lúc trước nói một ít chuyện về Văn gia nhưng tiểu thư không để tâm, bây giờ lại tự mình quýnh quáng lên.
Thước Nha Nhi ở trước mặt Ngọc Chi đảm bảo vang dội, tiếc là sự việc lại không dễ dàng như thế. Buổi sáng nàng ra cửa, tới lúc trở về thì đã nhá nhem tối, nhưng bất quá chỉ tìm hiểu được đại khái.
Ngọc Chi biết khó thăm dò chuyện của thế gia vọng tộc, Thước Nha Nhi đã cố gắng hết sức nên cũng không nói gì, chỉ bảo nàng nhanh chóng kể những gì đã nghe ngóng được.
Thước Nha Nhi ríu ra ríu rít một hồi, Ngọc Chi đại thể cũng nắm được đôi chút. Thì ra trong nhà vị Văn đại thiếu gia kia còn có hai đệ đệ, cũng đã sớm định hôn sự. Có thể do sức khỏe Văn đại thiếu gia không tốt nên hai đệ đệ này đều đã thành thân trước một bước. Điểm này đương nhiên chỉ do Ngọc Chi suy đoán, còn theo suy nghĩ của Thước Nha Nhi thì hai thiếu gia kia cùng vị hôn thê tuổi tác cách nhau không nhiều, phía nhà gái nếu đã sớm qua cập kê thì đương nhiên cũng phải nhanh nhanh cưới thôi.
Lại nói người ngoài không biết sự tình, chắc chắn cũng bảo Văn đại thiếu gia hiện thời đang chờ vị hôn thê Ngọc Chi qua cập kê.
Văn đại thiếu gia ngoại trừ hai đệ đệ ruột thịt thì trong nhà vẫn còn một muội muội, nhưng không cùng mẹ sinh ra. Văn đại nhân còn có một thê thiếp, nữ nhi này là con của thiếp thất. Thước Nha Nhi nghe nói vị tiểu thư này hình như đầu óc không mấy tỉnh táo, thường nói năng lung tung. Chuyện này khiến Ngọc Chi rất ngạc nhiên, ngoài ra một chuyện khác khiến Ngọc Chi bàng hoàng chính là tam thiếu gia của Văn gia hai năm trước đã mắc bệnh qua đời, bởi thế tam thiếu nãi nãi hiện giờ là góa phụ.
Sau khi Ngọc Chi nghe tin này thì cẩn thận suy nghĩ một lượt, tâm trạng càng trở nên thấp thỏm, vô thức hỏi Thước Nha Nhi Văn nhị thiếu gia và nhị thiếu nãi nãi thế nào. Thước Nha Nhi ú ớ hết nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, nói không nghe được chuyện phía nhị thiếu gia, chỉ nghe đâu Văn nhị thiếu gia vẫn luôn dạo quanh kinh thành, ngụ ý à có phần ăn chơi trác táng.
Ngọc Chi nhíu mày, cũng không biết vị nhị thiếu gia này và đại thiếu gia quan hệ ra sao, dù gì hiện giờ thừa kế Văn gia chỉ còn lại hai người này. Có điều Văn đại thiếu gia ốm yếu, có lẽ vì thế nhị thiếu gia không để người này vào mắt, bản thân hết sức tự tại.
Ngọc Chi biết những chuyện này tới lúc đó cha và dì nhất định sẽ nói rõ cho nàng, có điều xem ra hai người cũng không biết chuyện Văn đại thiếu gia sức khỏe không tốt, những việc khác e là cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi. Nàng nhiều năm không ở nhà, cũng không biết thời gian này Văn gia và nhà mình tới lui xa gần ra sao, rất nhiều chuyện thực ra che giấu rất kỹ, đến khi thành thân rồi có muốn đổi ý cũng không kịp nữa.
Nghĩ tới đây, Ngọc Chi bất giác lại cười tự giễu, làm gì có cơ hội đổi ý cơ chứ, hôn sự này là do trưởng bối định, bây giờ lão thái gia hai bên đều không còn, nếu nuốt lời không phải là không tôn trọng tổ tiên sao? Văn gia và Đổng gia đều sẽ không làm chuyện như thế.
Ngọc Chi thở dài, ngày xuân đang về, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.