Tân Nương Khó Làm

chương 22: gặp mặt tại hậu sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm ngày mười lăm tháng năm, sau khi dùng bữa sáng xong thì Văn phu nhân cùng mấy người con dâu đi Minh Nguyệt am dâng hương, Đại Mi cũng được như nguyện theo cùng. Bởi vì có Văn Chiêu Lăng cùng đi nên Ngọc Chi ngồi riêng một xe ngựa với chàng, những người khác thì đều ngồi trong xe ngựa phía trước với Văn phu nhân.

Mấy ngày nay Ngọc Chi luôn suy nghĩ về lời nói hôm Đoan Ngọ của Văn Chiêu Lăng, bảo chàng vẫn luôn dõi theo mình nghĩa là sao? Nàng cũng từng hỏi chàng, tiếc là chàng chỉ cười cười, không hề nhiều lời. Hiện tại đang ở trong xe ngựa cũng như cũ không quên truy hỏi, Văn Chiêu Lăng chỉ bảo trong một chốc một lát khó mà kể rõ, lúc khác lại nói, liền chặn đứng câu hỏi của nàng.

Tới Minh Nguyệt am, trụ trì sư thái đối với việc Văn Chiêu Lăng muốn vào trong am vốn vẫn có chút e ngại, Ngọc Chi nói chuyện với bà rồi mới xem như đồng ý cho chàng vào. Văn phu nhân nhìn chàng thở dài, dù biết mục đích chàng tới đây nhưng cái gì cũng không nói.

Có thể là vì tránh thời điểm khách dâng hương tấp nập như nêm, mỗi lần Văn gia đến dâng hương đều đi rất sớm. Hàng người bước vào trong đại điện quỳ bái Phật tổ, cúng dường xong rồi liền tự mình tản đi. Vì liên quan đến Văn Chiêu Lăng nên lần này Văn phu nhân không lập tức ra hậu sơn mà dẫn theo mấy người Kim thị Lý thị tới hậu đường nghe trụ trì sư thái giảng kinh.

Chờ sau khi họ đi thì Văn Chiêu Lăng nói với Ngọc Chi: “Nàng có muốn theo ta ra hậu sơn gặp bạn cũ không?”

Trong nháy mắt Ngọc Chi liền mừng rỡ, “Có thể sao?”

“Đương nhiên là được rồi.” Văn Chiêu Lăng mỉm cười cưng chiều, dắt nàng đi về phía hậu sơn. Vừa tới trước cánh cửa nhỏ kia ở hậu viện thì có một người nhanh chân chạy tới, từ xa xa gọi Ngọc Chi: “Đại thiếu nãi nãi, đại thiếu nãi nãi đợi chút.”

Ngọc Chi dừng bước quay người nhìn, thì ra là Đại Mi. Nàng thấy hơi kỳ lạ, dù gì cũng là lần đầu tiên Đại Mi chủ động tìm nàng.

Chờ tới khi Đại Mi đi đến trước mặt thì Ngọc Chi không nén được tò mò hỏi nàng ấy: “Có chuyện gì? Sao cô lại gấp rút như thế?”

Đại Mi thoáng nhìn Văn Chiêu Lăng, không nói lời nào. Người kia biết ý thả tay Ngọc Chi, “Các nàng cứ từ từ nói chuyện, ta đi trước, Ngọc Chi theo sau là được.”

Ngọc Chi gật đầu với chàng, nhìn chàng đi vào cánh cổng, lúc này mới quay đầu nhìn Đại Mi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đại Mi trước đó sắc mặt rất bình thường, vừa nghe nàng hỏi thì liền lộ vẻ muốn khóc, “Đại thiếu nãi nãi có điều không biết, mới rồi nhị thiếu nãi nãi bảo ta đi tìm chút lá trà ngâm trà cho nàng, nhưng trà trong am đúng lúc vừa hết, ta nghe nàng ấy nói người có người quen ở đây, cho nên tìm người nhờ giúp đỡ, xem thử người quen kia có trà tốt nào không.”

Ngọc Chi không cảm thấy chuyện này không có gì to tát, nghĩ có lẽ Kim thị lại đang muốn đùa giỡn thị uy mà thôi. Trong nhà Quý Lễ dù không giàu có, trà thì cũng có, nhưng e là không vừa miệng Kim thị, tới lúc đó Đại Mi vẫn gặp xui xẻo. Có điều thấy dáng vẻ Đại mi khổ sở như thế, Ngọc Chi cũng không nỡ từ chối, đành phải gật đầu với nàng, “Cô theo ta đi xem, chỉ là ta cũng không dám chắc, nếu không có thì cô cũng đừng trách ta.”

Đại Mi vội đáp: “Đại thiếu nãi nãi nói vậy thật oan uổng Đại Mi rồi, người chịu giúp đỡ Đại Mi đã cảm kích vô vàn.”

Ngọc Chi mỉm cười với nàng, dẫn nàng bước ra cánh cửa. Bên ngoài là khoảng đất bằng mênh mông, đi một đoạn tới trước mới thấy cây cối. Trời đã vào hè, cây cỏ um tùm sum suê, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt đất, tạo nên bóng đen loang lổ chằng chịt đan xen. Ngọc Chi cố ý đi phía trước, duy trì một khoảng cách với Đại Mi. Trước đây nàng từng nghe nhũ nương nói, nếu một người có thể trở mặt giống như lật sách thì phải tránh đi một chút.

Lúc trước Ngọc Chi từng chứng kiến Đại Mi ở trên phố lớn trước mặt mọi người mắng Văn gia, so sánh với dáng vẻ ôn nhu của hiện tại thì càng khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, người như thế nàng không muốn quá gần gũi. Đại Mi trái lại cũng không đi tới trước lôi kéo thân mật, chỉ lặng lẽ theo sau nàng. Hai người cúi đầu mà đi, chỉ có tiếng đế giày giẫm lên lá khô vang lên tiếng lạo xạo nho nhỏ xung quanh.

Đi được một quãng, mắt thấy sắp tới sân viện của nhà Quý Lễ, Ngọc Chi gia tăng cước bộ. Có điều mé phải trước mặt có một sườn dốc hơi nghiêng,khiến con đường có chút hẹp nên lại thả chậm tốc độ.

Ai ngờ Ngọc Chi chậm bước nhưng Đại Mi phía sau lại tăng tốc. Ngọc Chi chỉ nghe thấy phía sau một loạt tiếng bước chân hối hả, vừa định quay đầu nhìn thì bỗng trông thấy bóng dáng Văn Chiêu Lăng trước mặt, chàng đang vẫy tay với nàng, hình như muốn đi qua, kế đó sắc mặt liền thay đổi dữ dội. Ngọc Chi còn chưa kịp phản ứng thì một đôi tay từ sau lưng bỗng đẩy mạnh nàng một cái, cơ thể Ngọc Chi nhoáng lên liền lăn xuống bờ dốc bên phải….

Văn Chiêu Lăng mắt trừng trừng thấy Đại Mi ở sau lưng đưa tay đẩy Ngọc Chi, sau đó xoay lưng bỏ chạy, bước chân hốt hoảng, nhưng nàng ta lại không trông thấy mình. Chàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng đưa ra phán đoán, từ bên cạnh chạy xuống, ý đồ xuống dưới dốc trước để đỡ nàng.

Mặc dù đã dùng hết toàn lực nhưng khi phát hiện Ngọc Chi thì thấy nàng đã sắp đụng phải một tảng đá to ở phía trước. Văn Chiêu Lăng vội vàng lao đến, vào giây phút cuối cùng nguy hiểm đó chắn ngay trước tảng đá, Ngọc Chi đụng vào chân chàng, rên lên một tiếng, những mảnh sắc nhấp nhô trên tảng đá đâm vào chân chàng, chàng cố nhịn đau, vội vàng ngồi xuống, ôm lấy Ngọc Chi kiểm tra.

“Ngọc Chi, tỉnh tỉnh!”

Văn Chiêu Lăng cẩn thận dè dặt nâng nàng dậy, y phục Ngọc Chi bị cắt rách nhiều chỗ, trên người bám đầy lá khô, mặt cũng bị sây sát, mắt nhắm nghiền, bị Văn Chiêu Lăng gọi vài tiếng mới yếu ớt tỉnh dậy.

“Bá Ngọc………..” Nàng mấp máy môi, “Sao ta lại ở đây?”

Khoảnh khắc vừa rồi biến hóa quá nhanh, ý thức nàng nhất thời hãy còn chưa tỉnh táo. Văn Chiêu Lăng thấy nàng đã tỉnh thì thở phào một hơi, dựa vào tảng đá ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, “Nàng bị Đại Mi đẩy xuống, bây giờ có thấy đau không?”

Ngọc Chi nhớ lại, có chút không hiểu vì sao, “Đại Mi sao phải làm vậy với ta? Ta đâu có thù oán gì với nàng ấy?” Nàng nhíu mày, âm thanh có chút yếu ớt.

Văn Chiêu Lăng cũng không bận tâm mấy chuyện này, “Ngọc Chi, chuyện cấp bách trước mắt là thương thế của nàng. Nàng cử động thử xem, trên người có đau chỗ nào không?”

Ngọc Chi nghe lời động đậy, từ từ ngồi dậy, lắc đầu, “Vẫn ổn, chắc là do đất mềm lại có rất nhiều lá khô, cho nên không bị thương, chỉ là chỗ bả vai có hơi đau, có lẽ bị bầm rồi.”

Văn Chiêu Lăng lúc này mới hoàn toàn yên tâm, “Vậy thì tốt, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao.”

Ngọc Chi thấy nét hoảng hốt trên mặt chàng, ngay cả mái tóc được cột ngay ngắn trước đó cũng tán loạn thì thầm cảm động, muốn cột lại cho chàng. Tay vừa đưa lên thì thấy lòng bàn tay đầy máu, nhất thời kinh hãi, kiểm tra khắp người mình một lượt cũng không phát hiện vết thương. Cúi đầu quan sát lần nữa, lúc này mới phát hiện vừa rồi nàng ấn tay xuống vệt máu trên đất, chính là ngay dưới chân Văn Chiêu Lăng.

Ngọc Chi sửng sốt, vội nhấc chân chàng lên, Văn Chiêu Lăng không kịp ngăn cản, nhất thời rít lên một tiếng. Bàn tay Ngọc Chi dừng lại, lúc rút ra thì thấy đã dính đầy máu. Nàng hoảng hốt, không để ý gì nữa, lật chân chàng lên nhìn xem, thấy trên đó là một vết toác do bị cắt dài mấy tấc, vết thương rất sâu, đang chảy máu.

“Chuyện là thế nào?”

Văn Chiêu Lăng cười, “Không sao, bị đá đâm mà thôi.”

Ngọc Chi nhoài người nhìn sau lưng chàng, một góc đá lồi ra kia vẫn còn lưu lại vết máu, nhìn mà rợn người. Nàng lại quay đầu nhìn lên sườn núi, vừa dốc vừa dài như vậy, rơi xuống đụng phải chỗ này, nếu lực không giảm thì cũng có thể mất mạng, nghĩ tới đây thì liền hiểu rõ.

“Vừa rồi chàng chắn tảng đá này cho ta phải không?”

Văn Chiêu Lăng thở dài, “Ta không sao, nàng yên tâm.”

Ngọc Chi đau lòng không thôi, lấy khăn tay trong ngực băng bó vết thương cho chàng, nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Thấy sắc mặt Văn Chiêu Lăng mấy ngày nay mới hồng hào lên chút lại trở nên tái nhợt, nàng càng hoảng hốt, đầu óc trước đó do bị rơi xuống còn hơi mơ màng trong nháy mắt cũng tỉnh táo lên không ít.

“Chúng ta không thể tiếp tục chờ ở đây được, phải nhanh chóng leo lên, vết thương của chàng không thể để lâu.”

Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Nói cũng phải, nhưng nàng hiện giờ thật sự không sao chứ? Có thể leo lên không?”

Ngọc Chi không nói hai lời bò dậy, toàn thân đầy vết thương, giống như bị vật nặng nào đó nghiền qua, khớp xương đau nhức vô cùng nhưng vẫn cố nhịn, lại đưa tay đỡ Văn Chiêu Lăng, dìu chàng đứng dậy.

Ngọc Chi lại nhìn vết thương của chàng, mày nhíu chặt, “Vết thương của chàng nằm ở chân,e là không thể dùng sức, sườn núi này lại dốc, một chốc một lát cũng không thể leo lên được, hay ta tìm người đến nhé.”

Văn Chiêu Lăng nhìn lên trên, “Không bằng nàng tìm Quý Lễ đi, dù gì nhà hắn cũng gần đây.”

“Đúng, đúng, ta nhất thời gấp rút vậy mà lại quên mất chuyện này, ta đi tìm huynh ấy.”

Quyết định được biện pháp rồi Ngọc Chi liền an tâm phần nào, đỡ Văn Chiêu Lăng ngồi xuống, ngay cả bụi đất lá khô trên người cũng không phủi, toàn thân nhếch nhác định bò lên. Văn Chiêu Lăng gọi nàng, ra hiệu cho nàng đi lên từ mé bên phải. Đó là chỗ mà chàng trước đó đã chạy xuống, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Ngọc Chi nhận được chỉ thị của chàng liền vội vội vàng vàng đi lên từ hướng đó. Văn Chiêu Lăng ngồi tại chỗ âm thầm suy nghĩ về động cơ của Đại Mi. Nàng ta và Ngọc Chi không thù không oán, nếu nói hận thì cũng là nên hận A Vinh, vì sao lại ra tay với Ngọc Chi?

Suy nghĩ cẩn thận một lúc, Văn Chiêu Lăng rất nhanh đã hiểu ra, Đại Mi hẳn là muốn nhất tiễn hạ song điêu. Chàng lắc đầu thở dài, tiếc là nàng ta không thấy mình, cũng không biết Ngọc Chi vô sự, một phen khổ tâm lên kế hoạch này vậy mà lại khiến hành tung của bản thân bị bại lộ.

Không lâu sau thì Ngọc Chi đã trở lại, từ xa bắt đầu gọi chàng: “Bá Ngọc, Bá Ngọc, chàng vẫn ổn chứ?”

Văn Chiêu Lăng thấy nàng toàn thân nhếch nhác vô cùng, tóc tai cũng tán loạn, nhưng vẫn liên tục đi về phía chàng, ngay cả Quý Lễ sau lưng cũng không theo kịp tốc độ của nàng. Nàng như vậy nào có nửa điểm dáng dấp của tiểu thư khuê các cơ chứ, nhưng trong mắt Văn Chiêu Lăng lại là bức tranh đẹp nhất. Bình thường nàng ở Văn gia đều giữ tư thái dịu dàng đoan trang, hiện giờ vì chàng hình tượng gì cũng không màng. Văn Chiêu Lăng chợt cảm thấy rất mãn nguyện.

Ngô Quý Lễ một đường theo Ngọc Chi đi tới trước mặt Văn Chiêu Lăng, thấy chàng bộ dạng chật vật nhưng từ đầu chí cuối vẫn mang theo ý cười nhìn Ngọc Chi, đồng tử đen nhánh sáng lấp lánh, nhu tình mật ý nói không nên lời, hắn trông thấy mà lòng thoáng nghẹn lại.

Ngọc Chi chạy tới, có hơi thở hồng hộc đỡ Văn Chiêu Lăng, quay đầu nhìn hắn, “Quý Lễ, nhanh một chút, Bá Ngọc chảy rất nhiều máu.”

Ngô Quý Lễ lúc này mới giật mình, vội vàng chạy tới, thoáng nhìn Văn Chiêu Lăng rồi liền ngồi xuống quay lưng trước mặt chàng, “Văn đại thiếu gia, ta cõng ngài lên nhé.”

Sắc mặt Văn Chiêu Lăng khẽ thay đổi, lúc nằm lên lưng hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: “Chúng ta có lẽ nhiều năm chưa gặp nhỉ?”

Ngô Quý Lễ hơi dừng bước, không đáp lại, chỉ nhanh chóng leo lên trong tiếng thúc giục gấp gáp của Ngọc Chi. Đi được một đoạn, thấy cách Ngọc Chi một khoảng thì hắn mới lên tiếng: “Người đối với Ngọc Chi rất tốt.”Mới rồi chàng đã nghe Ngọc Chi kể đại khái, biết Văn Chiêu Lăng vì Ngọc Chi nên mới bị thương.

Lời này của hắn khiến Văn Chiêu Lăng sững người trong chốc lát, tiếp đó thì bật cười, “Ta hiển nhiên đối tốt với nàng,” Chàng quay đầu thoáng nhìn người đang theo sát sau lưng, ánh mắt dịu dàng, “Nàng là nương tử của ta.”

Tác giả có lời muốn nói: Các đồng chí cho rằng Đại Mi xuất hiện thì sẽ xảy ra trạch đấu ư? Thật ra ta chỉ để nàng ấy làm vật hi sinh để gia tăng tình cảm giữa nam nữ chính, nhân tiện biến nàng ấy thành vật hi sinh thật sự mà thôi, hô hô….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio