Sáng sớm hôm sau, trong lúc Ngọc Chi mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng: “Đại thiếu nãi nãi, nên thức dậy rồi.”
Nàng giật mình bật dậy, vội vàng vén chăn chuẩn bị xuống giường thì thấy Văn Chiêu Lăng vẫn đang ngủ, đành phải cẩn trọng leo qua người chàng rồi ngồi xuống mép giường mang giày, bước tới trước bàn trang điểm ở bên cạnh lấy ra bộ y phục mà hôm qua Thước Nha Nhi đã chuẩn bị sẵn cho nàng mặc vào. Đó là một bộ váy màu đỏ nhu, vừa đơn giản lại vừa có ý vui mừng.
Người bên ngoài lại gọi một tiếng: “Đại thiếu nãi nãi, nên thức dậy rồi.”
Lúc này Ngọc Chi mới nhận ra giọng nói ấy không phải Thước Nha Nhi, có chút lãnh đạm, không biết là nha hoàn nào. Nàng quay đầu liếc nhìn Văn Chiêu Lăng vẫn đang ngủ, tiện tay chỉnh lại đầu tóc, bước ra gian ngoài mở cửa. Trước cửa là một nha hoàn tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng yểu điệu, diện mạo không phải quá xinh đẹp nhưng cũng được xem là thanh tú. Nàng không giống như những nha hoàn khác rũ mắt khép mi, trái lại trước tiên là trên dưới khẽ quan sát Ngọc Chi, sau đó mới chậm rãi hành lễ với nàng: “Phúc Cầm tham kiến đại thiếu nãi nãi.”
“Phúc Cầm?” Ngọc Chi có chút nghi hoặc, “Sao ngươi lại đến hầu hạ? Thước Nha Nhi đâu?”
Phúc Cầm nghe thế thì dường như có chút không vui, mím môi nói: “Bẩm đại thiếu nãi nãi, Phúc Cầm là nha hoàn chỗ phu nhân, vẫn luôn hầu hạ đại thiếu gia.”
Ngọc Chi bừng tỉnh, thì ra không phải đến hầu hạ nàng. Nàng cười bảo, “Thì ra là vậy, đại thiếu gia vẫn chưa dậy, ngươi gọi Thước Nha Nhi đến giúp ta nha.” Nếu đã không phải tới phục vụ nàng, vậy thì nàng gọi người của mình thôi.
Phúc Cầm nghe nói Văn Chiêu Lăng vẫn chưa thức thì vẻ không vui trên mặt càng hiện rõ, vốn không hề để ý đến lời phân phó của nàng, “Dường như đại thiếu nãi nãi đã quên lời dặn của phu nhân, thiếu gia bình thường chắc chắn sẽ không dậy muộn như vậy.”
Ngọc Chi nghe thấy câu nói hàm chứa ý trách cứ này thì nhất thời liền thông suốt. Phúc Cầm kỳ thực chính là người mà mẹ chồng phái tới giám sát nàng. Hiện giờ Văn Chiêu Lăng vẫn chưa dậy, vừa hay bị bắt tại trận, nghĩ tới hiểu lầm đêm qua muốn rửa cũng rửa không sạch.
Nhưng nàng không ngờ một nha hoàn cũng dám nói chuyện với nàng như vậy, hẳn ở chỗ Văn phu nhân nàng ấy cũng rất được sủng. Ngọc Chi hiển nhiên không thể ôm bụng ấm ức, bằng không sau này sẽ bị nàng ta trèo lên đầu mất. Có điều đánh chó cũng phải nể mặt chủ, cũng không thể nói quá nặng lời, nên nàng chỉ không mặn không nhạt nói: “Chuyện của đại thiếu gia ta sẽ tự mình tường trình với mẫu thân, ngươi làm việc đi, sau này đại thiếu gia sẽ do ta hầu hạ, ngươi không cần ngày ngày đến đây.”
Sắc mặt Phúc Cầm nháy mắt biến đổi, trong mắt ánh lên một tia không cam lòng.
“Ngọc Chi, ai ở bên ngoài vậy?”
Ngọc Chi nghe tiếng Văn Chiêu Lăng liền quay người vào phòng, thấy chàng đã ngồi dậy đang chuẩn bị rời giường, nàng vội lấy y phục đã chuẩn bị sẵn mang tới, “Không có gì, là Phúc Cầm, ta bảo nàng ấy đi rồi.”
Văn Chiêu Lăng để nàng giúp mình mặc y phục, cười nói: “Nàng ấy là người bên cạnh mẫu thân ta, trước đây vẫn luôn hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho ta.”
Ngọc Chi liếc chàng, “Sau này ta sẽ chăm sóc chàng thật tốt.” Trong lòng nàng bổ sung thêm một câu: Đây cũng là lý do mẫu thân chàng cưới ta vào cửa.
Văn Chiêu Lăng cười nắm tay nàng, “Thế thì làm phiền Ngọc Chi rồi.” Chàng trên dưới quan sát trang phục của nàng, “Hôm nay nàng mặc y phục này càng thêm xinh đẹp.”
Ngọc Chi nhất thời có hơi xấu hổ, người này đêm tân hôn không khen nàng đẹp, hiện giờ mới nhớ nói câu này.
Hai người hiện thời có chút hạnh phúc ngọt ngào của tân hôn, nhưng bên ngoài lại truyền tới tiếng Phúc Cầm: “Mời đại thiếu nãi nãi đến vấn an Thái phu nhân và phu nhân.”
Ngọc Chi sực tỉnh, vội gọi Thước Nha Nhi một tiếng, nàng còn chưa chải đầu đâu đấy, nhưng ngay sau đó nàng liền nhớ tới một việc, có phần khó hiểu hỏi Văn Chiêu Lăng: “Sao chỉ có một mình ta đi vấn an thế?”
Lúc nói câu này giọng có hơi cao, Văn Chiêu Lăng vẫn chưa trả lời thì Phúc Cầm bên ngoài đã đáp: “Bẩm đại thiếu nãi nãi, phu nhân nói sức khỏe đại thiếu gia không tốt, nên thỉnh an chỉ cần một mình đại thiếu nãi nãi đi là được rồi.”
Ngọc Chi hiểu ra, đây nhất định là Văn phu nhân muốn dằn mặt nàng, hẳn là vì chuyện đêm qua. Nàng yên lặng giúp Văn Chiêu Lăng mặc xong y phục rồi ngồi xuống bàn trang điểm tự mình búi tóc. Văn Chiêu Lăng tưởng nàng giận, bước tới sau lưng, bàn tay đặt lên vai nàng mỉm cười thấp giọng: “Ngọc Chi an tâm, ta sẽ đi cùng nàng.”
Ngọc Chi lắc đầu, “Ta sẽ tự mình đi, nếu chàng đi cùng ta, mẫu thân sẽ trách.”
Văn Chiêu Lăng thở dài, “Nói cũng đúng, tính tình mẫu thân trước giờ vẫn thế, ta cũng không có cách nào, đành phải ủy khuất Ngọc Chi vậy.”
Ngọc Chi mím môi, còn tưởng chàng sẽ kiên trì chứ. Ban đầu nàng cảm thấy chàng đối nhân xử thế dịu dàng, xem ra chàng quá ôn hòa quá mức, đối với mẫu thân của mình gần như là bộ dáng cúi đầu nhẫn nhục, từ đêm qua đến giờ, Ngọc Chi đã cảm nhận được điểm này.
Xem ra con người không ai hoàn mỹ, ưu điểm có đôi khi cũng là khuyết điểm.
Thước Nha Nhi bưng nước rửa mặt đi vào, hành lễ với Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi, sau đó đặt chiếc chậu trong tay xuống, bước tới giúp Ngọc Chi chải đầu.
Tóc Ngọc Chi được búi thành kiểu phụ nhân, trên đầu chỉ cài đơn giản một cây trâm ngọc, toàn thân càng toát lên vẻ trang nhã.
Thước Nha Nhi hầu hạ Văn Chiêu Lăng rửa mặt xong thì phục vụ Ngọc Chi rửa mặt, sau khi xong những việc này, Ngọc Chi liếc nhìn Văn Chiêu Lăng, như có như không nói một câu: “Bá Ngọc, vậy ta đi thỉnh an đây.”
Văn Chiêu Lăng rũ mắt nhìn trang phục của mình, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, đầu cũng không ngước lên.
Ngọc Chi có hơi thất vọng quay người bước ra cửa, ngay cả Thước Nha Nhi cũng liếc chàng một cái, ánh mắt mang theo chút trách cứ.
Sau khi Ngọc Chi đi rồi, Văn Chiêu Lăng mới chậm rãi ngước lên, khóe môi lộ nụ cười không rõ hàm ý, thấp giọng thở dài: “Đổng Ngọc Chi, vậy mà nàng lại không nhớ ta…”
Ngọc Chi bước tới bên ngoài đột nhiên hắt xì một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Ai đang nhắc mình nhỉ.”
Phúc Cầm đã rời đi, có thể là đi báo tin trước. Ngọc Chi dẫn Thước Nha Nhi bước đi rất nhanh, sợ tới trễ sẽ lại bị nắm nhược điểm gì đó nữa. Chuyện đêm qua đã khiến nàng bị Văn phu nhân ghi sổ, hiện giờ nếu còn xảy ra sai sót gì thì phiền rồi.
Ngọc Chi thực ra vẫn chưa biết đường, may mà Thước Nha Nhi nhanh nhạy, từ sớm đã thức dậy dò đường, hiện giờ vừa hay có thể dẫn Ngọc Chi đi thẳng tới chỗ Thái phu nhân. Ngọc Chi ở trong trạch viện to lớn đi một hồi lâu, có chút đầu váng mắt hoa. Nàng đột nhiên cảm thấy Phúc Cầm thực ra có thể là cố ý đi trước một bước, chính là không muốn dẫn đường cho kẻ mù đường là nàng.
Không sai, nàng – Đổng Ngọc Chi là một kẻ mù đường.
Ngọc Chi bám sát Thước Nha Nhi một bước không rời, sau khi xuyên qua vô số cánh cổng, cuối cùng dừng lại trước một viện tử. Thước Nha Nhi báo với nàng đây là viện của Thái phu nhân. Ngọc Chi bước vào trong viện, lúc sắp tới cửa vẫn không quên nhỏ giọng căn dặn Thước Nha Nhi: “Em không được đi đâu đó, bằng không lát nữa ta không về được.”
Thước Nha Nhi gật gật đầu, “Em biết rồi, tiểu thư an tâm vào trong đi.”
Ngọc Chi yên lòng, bước vào. Lão thái thái mái tóc bạc phơ ngồi ở vị trí chính giữa tiền đường, gương mặt phúc hậu, trông rất hòa nhã dễ gần, nhất định là Thái phu nhân rồi. Văn phu nhân ngồi phía dưới bên trái, Ngọc Chi thực ra cũng là lần đầu tiên trông thấy dung mạo của bà. Văn phu nhân khoảng độ bốn mươi, bảo dưỡng cực tốt, da trắng môi đỏ, chỉ là vẻ mặt lạnh băng, dường như không dễ gần. Phúc Cầm đứng sau lưng bà, đang nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt Ngọc Chi lại quét qua một hàng ghế bên phải, phía đó có ba người, vị trí đầu tiên là một nam tử, dáng vẻ khoảng ngoài hai mươi, mặc áo dài màu xanh nhạt, diện mạo có vài phần tương tự Văn Chiêu Lăng, nhưng đôi mắt hoa đào lại rất không an phận, khi có khi không liếc về phía Ngọc Chi một cái, tư thái tùy tiện. Ngồi bên cạnh y là một nữ tử mặc trang phục vàng nhạt, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt cũng tròn tròn, rất dễ thương, có điều ánh mắt nhìn Ngọc Chi lại không chút thân thiện.
Ngọc Chi thầm suy nghĩ một chút liền đoán ra thân phận của hai người này, chắc chắn chính là nhị thiếu gia Văn Chiêu Dã và nhị thiếu nãi nãi Kim thị của Văn gia. Nàng lại nhìn nữ tử ngồi ở vị trí thứ ba, nữ tử ấy ánh mắt ôn hòa, trông hơi na ná với Văn Chiêu Lăng. Tuổi tác nàng ước chừng mười tám mười chín, mặc một bộ y phục màu trắng in hoa. Gương mặt trái xoan xinh đẹp phối hợp với đôi mắt phượng linh động, một cảm giác mỹ lệ cuốn hút hồn người, nhưng vẻ mặt đoan trang, lại điểm chút ổn trọng. Ắt hẳn đây chính là vị tam thiếu nãi nãi thủ tiết Lý thị.
Một phen quan sát suy tư này chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, Ngọc Chi tiến lên trước vài bước, hướng Thái phu nhân cúi người, “Cháu dâu thỉnh an tổ mẫu.”
“Tốt, tốt.” Thái phu nhân cười không khép miệng.
Ngọc Chi thấy bà bình dị dễ gần như vậy thì trong lòng liền nảy sinh hảo cảm. Người trước mắt khiến nàng nhớ tới mấy bà cháu bình thường mà nàng từng gặp lúc còn ở am ni cô, những bà lão hiền lành ấy dẫn theo cháu mình tới dâng hương, thi thoảng nghe thấy một tiếng “nãi nãi” thì liền cười vui vẻ suốt nửa ngày.
Khoảnh khắc Ngọc Chi đang ngây ngẩn thì nhũ mẫu đứng bên cạnh Thái phu nhân bước lên đặt một tấm đệm mềm trên đất, cười bảo nàng: “Mời đại thiếu nãi nãi kính trà cháu dâu cho Thái phu nhân.”
Ngọc Chi giật mình, vội quỳ xuống đệm, kế đó nhận lấy chung trà, nâng cao quá trán, “Mời nãi nãi dùng trà.”
Dứt lời, nàng cũng tự mình sửng sốt, sao lại bất cẩn gọi nãi nãi rồi?
Mấy người có mặt cũng ngẩn người, kế đó một giọng nói mang theo vẻ trào phúng truyền tới: “Đại tẩu cũng thật đặc biệt, toàn bộ gia đình ai ai cũng gọi Thái phu nhân hoặc là tổ mẫu, chỉ có người trực tiếp gọi nãi nãi, người khác không biết còn tưởng Văn gia chúng ta là hạng tiểu dân phố chợ gì đó. Hay là do đại tẩu ở trong am ni cô lâu quá, nên không biết có lễ tiết này?”
Ngọc Chi hơi liếc mắt nhìn sang, là vị nhị thiếu nãi nãi Kim thị. Nàng mím môi, xem ra chuyện mình lo lắng vẫn ứng nghiệm, nàng ta đây là đang bới lông tìm vết.