Lúc tôi 5 tuổi, có một bà đồng đã từng nói với tôi rằng "Cô bé này chỉ có một nửa linh hồn, một nữa còn lại đã bị thất lạc. Trước khi về được nhà chồng, nhất định phải cẩn thận. Nếu không...e là nửa linh hồn này cũng bị người ta lấy mất!"
—————
- Truyền thông đưa tin, ảnh hậu Ninh Phồn Di hiện đã kết thúc chuyến quay bộ phim điện ảnh ở Dubai, hiện tại đang trên đường về Trung Quốc. Phóng viên săn tin còn cho biết thêm, lần này cô muốn ở lại Trung Quốc dài ngày cho nên đã cho quản lí mua một ngôi nhà tứ hợp viện ở thành phố Trùng Khánh. Kiểu nhà này hiện tại vô cùng hiếm hoi, nghe nói cô đã chi ra một khoảng tiền kếch xù để mua nó.
Tivi trên máy bay phát chương trình, hiện tại là 12 giờ 20 phút đêm. Tôi ngồi ở khoang thương gia, sau khi nghe xong bản tin, tôi cười thầm trong lòng, bọn họ đúng là săn tin để sống mà. Với tay tắt tivi, tôi cắm tai nghe vào, đeo mặt nạ ngủ rồi nhắm mắt.
Thời tiết đêm nay rất đẹp, máy bay vô cùng êm ả lẳng lặng trôi trên bầu trời, tôi cũng vì vậy mà mau chóng chìm vào giấc ngủ.
"Ninh Phồn Di, ngươi là ai? Ninh Phồn Di, kiếp này là kiếp nào? Ninh Phồn Di, linh hồn của ngươi bị khuyết một nữa...Ninh..." - Tôi giật bắn người, nhiệt độ trên máy bay khá thấp nhưng tôi mồ hôi nhễ nhại. Giọng nói kia giống như mang theo lạnh lẽo từ Hoàng Tuyền, cô đặc khàn khạn đến rợn người vẫn còn vang vọng bên tai. Tôi hốt hoảng đem tai nghe tháo xuống, mau chóng kiểm tra điện thoại xem có bị hacker xâm nhập doạ hay không. Bởi vì cuộc sống có chút va chạp, các sao nữ khác thường hay giở các mánh khoé này. Chính là thuê hacker xâm nhập vào di động của tôi để giở mấy trò ma quỷ, trước đây tôi đã bị mấy lần rồi.
Nhưng không hề, di động vẫn đang
là chế độ máy bay tĩnh lặng, màn hình khoá nhịp bài hát Until You vẫn vang lên êm ả, không có dấu hiệu gì là vừa bị hack cả. Tôi tự nhủ chỉ là gần đây tần suất công việc có chút tăng lên, cộng thêm áp ực ở nhà cho nên hay sinh hoang tưởng mà thôi.
Đã quá khuya, hành khách trên máy bay đều đã ngủ, tôi vặn nắp chai nước suối uống một ngụm. Tầm mười phút sau có phần tỉnh táo hơn, tôi mới nhớ ra lời thoại kia là ở trong một vở kịch gần đây tôi biểu diễn với tư cách là khách mời đặc biệt của một chương trình, và đó là một vở kịch ma quái. Ok, tôi tự chửi mắng mình não ngắn một lát, sau đó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dù chỉ mới 5 giờ sáng nhưng sân bay đã chật kín phóng viên săn tin, trợ lí cùng vệ sĩ sát sao bảo vệ tôi ra xe. Ngồi trên xe, tôi liên tục mở di động gọi cho Cảnh Dã, nhưng mà liên tiếp 10 cuộc gọi cũng không có ai bắt máy. Tôi có chút cáu giận ném điện thoại sang một bên, trợ lí bên cạnh giật mình một cái, tôi chìa tay ra nói: "Đưa cho tôi bánh ngọt."
Thấy nữ trợ lí vẫn đang giả chết bên cạnh, tôi gắt lên tiếng nữa: "Bảo đưa cho tôi bánh ngọt, cô bị điếc à?"
Trợ lí lí nhí đáp: "Chị à, vẫn còn quá sớm để ăn, chị không thể ăn vào giờ này đâu."
Tôi vốn dĩ rất đói, miếng ăn miếng nhục, bình thường tôi cực ghét vấn đề bữa ăn của mình. Tôi hấp hối thở, vô cùng tức giận nói: "Tôi là diễn viên, không phải người mẫu, ok?"
Trợ lí sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn nhất quyết nói: "Chị, nhưng mà hợp đồng quảng cáo vẫn phải làm. Nếu như chị tăng cân, giám đốc sẽ giết em mất."
"Giỏi lắm, cả thế giới này đều chống đối tôi chứ gì? Bãi công, không làm nữa. Các người tự mình làm đi, dừng xe." - Tôi đập mạnh ra cửa, trợ lí nam đang lái xe cũng giật mình mà phanh gấp.
Không hiểu nổi vì sao tôi lại có thể giữ ngôi vị ảnh hậu 5 năm liền, với cái bản tính kì cục kia. Gần đây tôi còn hạnh hoẹ từ chối các bộ phim truyền hình yêu đương nhăn nhít. Chỉ nhận các bộ điện ảnh bom tấn với cát xê cao ngất ngưỡng. Có lẽ là vì diễn xuất cực kỳ siêu đẳng, cho nên bọn họ mới bỏ qua cái tính khí của tôi mà nịnh hót.
Thượng Hải sáng sớm mùa thu có chút lạnh, tôi hít thở khí trời, một mình
bước đi trên đường, có lẽ mặt tôi đỏ ửng lên vì lạnh. Chưa đến 6 giờ, nếu như không có việc gấp người ta chắc hẳn không bước ra đường, nhờ vậy mà không có ai nhận ra tôi.
Viện pháp y cách đó không xa, tôi kéo cao cổ áo khoác che kín khuôn mặt đi bộ đến đó. Vì gọi điện thoại không được, nên tôi đoán rằng Cảnh Dã lại ở viện pháp y suốt đêm. Hơn 5 giờ rưỡi sáng, trước cổng viện pháp y hai cây hoa hoè to lù lù che mất ánh sáng. Tôi
trùm kín mít đầu cổ chui đầu vào phòng bảo vệ hỏi: "Bác sĩ pháp y Cảnh Dã có ở đây không?"
Vốn dĩ nơi này công việc có chút nhạy cảm, cho nên bảo vệ cũng mang theo sợ hãi, vừa nghe tôi hỏi anh ta đã té ngửa khỏi ghế mà la lên: "Bác sĩ Cảnh Dã rất tài giỏi, luôn có báo cáo rất chính xác, cô đừng có ôm oan uổng gì mà tìm cậu ấy báo thù nhé."
Vì bị căng thẳng sinh cáu gắt, hiện tại nhìn bộ dạng bảo vệ kia nên không khỏi có chút khoái chí, tôi chui đầu vào hù thêm cái nữa mới kéo mũ áo xuống nói: "Tôi là người, không phải ma."
Anh bảo vệ thờ phù phù, xoa xoa tim đứng dậy nói: "Doạ chết tôi rồi. Bác sĩ Cảnh Dã đang ở bên trong viết báo cáo."
"Vậy, tôi vào được không?" - Tôi hỏi, anh bảo vệ mở cửa nói: "Đương nhiên được!"
Tôi vẫn rút cổ vào áo khoác đi vào, anh bảo vệ lại gọi, tôi quay lại hỏi: "Sao thế?"
"Chuyện là, cho tôi xin chữ kí được không?" - Tôi hào phóng nhận tờ giấy trên tay anh bảo vệ kí roẹt một cái sau đó đi vào. Không cần nhìn cũng biết anh bảo vệ vui bao nhiêu.
Bởi vì Cảnh Dã là một bác sĩ giỏi, cho nên giám đốc đã ưu tiên cho anh một văn phòng riêng. Tôi đi vào, đèn trong phòng không sáng lắm, không biết có phải do sở thích của mấy bác sĩ mổ xẻ xác chết hay không. Tôi ghé mắt vào khoảng cửa kính, bóng lưng Cảnh Dã hiện ra, ngồi ở máy vi tính trong góc phòng. Không khí có hơi rợn người, tôi
còn đang định bày một trò hù doạ Cảnh Dã. Nào ngờ vừa định mở cửa thì đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo sờ vào cổ mình.
Tôi ớn lạnh một cái, xoay người lại, là Cảnh Dã, anh đang nở nụ cười. Tội vội vàng dụi mắt, còn tưởng mình bị
hoa mắt, nào ngờ Cảnh Dã lên tiếng nói: "Em định bày trò gì đó?"
"Anh...anh ở đây, vậy thì ai trong kia?"
Cảnh Dã lắc đầu nói: "Không có ai, qua cánh cửa này, cửa kính bên trong cảm biến khuôn mặt. Ngoài anh ra không có ai vào được cả."
Tôi nhìn vào trong phòng, trước bàn làm việc lúc nãy có một bóng người bây giờ không còn nữa, chỉ còn lại chiếc ghế xoay im lặng nằm đó.
Nhìn sắc mặt tôi không tốt, Cảnh Dã đưa ly cà phê trong tay lên nói: "Anh vừa ra ngoài mua ly cà phê cho tỉnh táo, không ngờ ở phòng bảo vệ nghe nói em đến. Em sao thế?"
Tôi nghi hoặc lắc đầu nói: "Không sao! Nhưng sao tay anh lạnh thế?"
Cảnh Dã nheo mắt cười: "Ở trong phòng giải phẫu nhiệt độ thấp mà em. Em về khi nào thế, anh mãi lo công việc quá, không biết di động của anh nằm đâu nữa."
Tôi gườm anh một cái rồi nói: "Anh còn cuồng công việc nữa sẽ mất bạn gái đó, biết chưa hả?"
Cảnh Dã lập tức làm bộ quỳ xuống tạ lỗi nói: "Công chúa của anh, anh sai rồi, là lỗi của anh được chưa? Em có muốn vào trong tham quan không, anh sắp xong việc rồi. Đợi thêm một lát anh đưa em về nhà."
Tôi nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nên đã lắc đầu, bản tính vốn dĩ sợ ma, tôi không muốn vào cái viện pháp y này chút nào.
"Không muốn đâu, anh cứ làm cho xong việc đi, em ra ghế đá ngồi một lát, có việc gọi cho quản lí."
Tôi thành công thoát thân, còn anh dễ dàng đồng ý. Đợi khi anh vào trong bàn làm việc ngồi xuống, tôi nhìn một lần nữa mới rời đi. Hình ảnh bóng lưng kia khiến tôi không quên được, thị lực tôi rất tốt kia mà, sao lại có thể nhầm lẫn như thế được.
Vì chưa đến giờ làm việc nên ngoài bác sĩ pháp y mổ xẻ qua đêm thì chưa có ai đi làm. Tôi ra ngoài hành lang bên hông, lại đeo tai nghe vào tiếp tục nghe nhạc. Vừa nghe nhạc, tôi vừa lên mạng tìm bộ tiểu thuyết nghe nói cũng khá nổi tên là "Phệ hồn" để đọc thử. Bởi vì nghe quản lí nhắc đến có vẻ nó sắp được chuyển thể, nhà sản xuất ngỏ ý muốn mời tôi.
Nhìn cái tên thôi tôi đã nghe nồng mùi kinh dị. Mở đầu câu chuyện là cảnh linh hồn quỷ của nhân vật chính đang ở giữa nghĩa địa lúc nửa đêm để đào xác của bản thân. Ngòi bút của tác giả rất tốt, lực miêu tả khiến tôi hoàn toàn chìm ào khung cảnh quỷ dị kia. Tôi thực sự không thích diễn mấy loại phim này chút nào, vừa định gọi cho quản lí chửi một trận thì bất ngờ âm thanh bài hát mà tôi nghe được đã thay đổi, là một giai điệu bài hát vô cùng rợn người.
Tôi vỗ vỗ điện thoại mấy cái, lại kiểm tra điện thoại, nó vẫn chạy bài hát tôi mở nhưng không hề có tiếng, là âm thanh đến từ nơi khác. Người ta nói sợ hãi sẽ khơi dậy tính tò mò của con người, tôi tháo tai nghe xuống, quyết định đi tìm nơi phát ra âm thanh kia. Men theo hành lang dọc của viện, tôi đã đi tầm 100 mét, nơi đó có một căn phòng cũ kĩ khoá chặt cửa.
Càng đi tới, âm thanh càng lúc càng gần hơn, giai điệu bài khác kia quỷ dị, rùng rợn đến mức da đầu tôi muốn nổ tung. Nó cứ liên tục lên xuống, ngắt quãng giống như tiếng băng cát xét cũ kĩ, mà cái giọng hát kia tưởng tượng như loại kinh kịch, lại giống như đang rên rỉ thống khổ, đôi lúc thì giống như một con quỷ càng cười trước cái chết
của con người.
Tôi sống ở phương Tây nên không hề mê tín, nhưng lúc này tôi cảm thấy sợ hãi thật sự. Vừa định quay lưng bỏ chạy thì bất ngờ tôi lại nhìn thấy chiếc băng cát xét cũ kĩ nằm trước cánh cửa rỉ sét của căn phòng. Tôi nhìn thấy rõ ràng, dây băng đang chạy, và tiếng nhạc kia phát ra từ nó. Trong một không gian vắng lặng không có một bóng người, xuất hiện một cái băng cát xét cũ kĩ tự động bật nhạc, phát một bài hát ma quỷ.