Editor: tan_hye
Hôm nay, Thẩm Tử An mới vừa ăn điểm tâm xong, đang chuẩn bị ban ngày đến trên giường đi ngủ. Nhưng âm thanh Hương Nhi ở bên ngoài nói: "Thiếu phu nhân, đại phu nhân phái ta đến thông báo cho ngài một chuyện."
"Vào đi." Lại có chuyện gì, gia đình giàu có chính là bận rộn, ngay cả nàng cái người bị đặt ở bên ngoài cũng là không hết chuyện này chuyện kia.
Chỉ chốc lát sau Hương Nhi đi vào, hơi thi lễ chậm rãi nói: "Thiếu phu nhân, Hương Nhi phụ trách truyền lời của đại phu nhân."
"Nói đi." Thẩm Tử An thích ra vẻ ở trước mặt Hương Nhi, bởi vì vẻ mặt khinh bỉ này của nàng (Hương Nhi) khiến nàng (Thẩm Tử An) nhìn khó chịu.
Hương Nhi nắm quyền một cái, không phải chỉ là một tiểu nha đầu sao, chỉ là một thiếu phu nhân hữu danh vô thực mà thôi. Nàng hít một hơi nói tiếp: "Ngày hai tháng sau chính là sinh nhật của đại phu nhân, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tân khách đến cửa. Đại phu nhân biết thiếu phu nhân cũng không hiểu tất cả quy củ trong Kinh Thành, cho nên đã mời lão (thầy dạy học) sư đến dạy cho thiếu phu nhân, tránh cho đến lúc đó không ứng phó được."
Nói dễ nghe như vậy, dạng quy củ gì lại phải dạy hơn hai tháng lâu như vậy, chỉ sợ là hỏi thăm được Thẩm nhị tiểu thư là một người mù chữ, tới xoá nạn mù chữ thôi!
"Vậy đa tạ đại phu nhân đã nhớ." Thẩm Tử An nhìn trên mặt Hương Nhi lộ ra vẻ không tình nguyện, trong lòng bất giác giật giật, người bị buộc học là nàng, nàng ta rối rắm cái gì!
Nhưng nàng sao biết được, đại phu nhân phái người tới dạy nàng học chính là muốn công khai thân phận của người con dâu này. Cũng chính là không cần bị vắng vẻ, uất ức ở trong thư viện nho nhỏ không có thực quyền cũng thân phận nữa rồi.
Điều này cũng làm phiền Nhị thiếu gia và muội muội hắn góp lời, hơn nữa Tiếu thư đồng cũng nói với hoàng thượng, để cho hắn lúc triệu kiến Tuần Thượng Thư nói ra một câu như vậy về Thẩm Tử An. Tuần Thượng Thư biết hoàng thượng và Trưởng Tử (con trai trưởng) là bạn tốt, mặc dù nhi tử đã đi, hắn quan tâm gia tộc mình tất nhiên là phải, cho nên trở lại thì nói cho thê tử. Vô luận là khi còn sống hoặc là sau khi chết cưới về, nhưng vẫn là dâu cả Tuần gia, cho nên công chúa suy tính nếu không để cho nàng chuyển ra. Vừa vặn Tiếu thư đồng góp lời với mẫu thân mình, nói thiếu phu nhân này mặc dù tính tình nhàn tĩnh, nhưng lại người ít học, hơn nữa có ý chí học tập, cho nên hỏi ý tứ đại phu nhân.
Đại phu nhân biết Tiếu thư đồng đã đi theo Tuần Hạo từ nhỏ, học thức không tồi. Hơn nữa thiếu phu nhân cũng đã gả làm vợ người còn là một quả phụ, như vậy mời lão sư vào phủ như thế nào? Cho nên lệnh cho Tiếu thư đồng dạy cho thiếu phu nhân!
Những thứ này tất nhiên Thẩm Tử An không biết, nếu nàng biết nhất định sẽ bóp chết Nhị thiếu gia và muội muội của hắn, lại dẫm lên hai chân Tiếu thư đồng.
"Đại phu nhân nói Tiếu thư đồng từ nhỏ đã đi theo Đại Thiếu Gia cùng lớn lên, học thức cũng không tồi, cho nên bắt đầu từ ngày mai do hắn phụ trách dạy ngài." Hương Nhi nói xong chỉ chỉ gian phòng bên ngoài, nói: "Người đã ở bên ngoài chờ gặp, đại phu nhân lệnh cho ngài mỗi ngày ban ngày theo hắn học tập, tình huống mỗi ngày do hắn phái người nói rõ cho phu nhân."
Thẩm Tử An không nằm được nữa rồi, không nghĩ tới nàng thành thành thật thật ngốc ở chỗ này, thế nhưng đột nhiên đưa tới một lão sư gia đình (thầy giáo gia đình). Dĩ nhiên, nếu như mà biết rõ lão sư này là mình tìm tới, nàng nhất định sẽ phát điên.
"Biết. . . . . . Biết."
"Thiếu phu nhân đừng kích động, đại phu nhân là muốn ngài ra được phòng khách, xin cố gắng kiên nhẫn học tập. Ta đây cũng trở về báo cáo kết quả, thiếu phu nhân xin tin tưởng học thức của Tiếu thư đồng, cho dù chỉ có một phần tư học thức của đại thiếu gia, cũng là vô cùng lợi hại rồi." Hương Nhi ngộ nhận là thân thể Thẩm Tử An run rẩy là do kích động, không khỏi vừa là hâm mộ vừa ghen tỵ. Càng thương cảm Đại Thiếu Gia toàn thân học thức lại cưới phải cô gái dốt đặc cán mai, nếu hắn biết được không biết có bao nhiêu thương tâm.
Hiện tại Thẩm Tử An cũng rất thương tâm, thứ nhất là không thích học cái gì tập, thứ hai cũng vô cùng không thích Tiếu thư đồng này. Giờ thì tốt rồi, người ta trở thành lão sư của mình, ở niên đại này coi trọng ân sư, chẳng lẽ nàng còn phải hành lễ với hắn sao?
Xảo nhi nghe tin tức như thế hết sức vui mừng, liên tiếp nói mấy câu chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng đến nỗi Thẩm Tử An muốn khóc. Nhưng nàng cũng đã giúp Thẩm Tử An mặc y phục chải tóc tốt, sau đó nói: "Thiếu phu nhân, tiểu thư Đồng sư phụ đã ở bên ngoài chờ đã lâu rồi, hắn hỏi ngài là học ở thư phòng hay là tiền thính."
"Ở tiền thính đi!" Trong lòng Thẩm Tử An than thở, chỉ có thể đi, nàng lại không có bản lãnh phản bác lại ý kiến của đại phu nhân. Huống chi hai tháng sau cũng là ngày đại lễ, quả thật cũng cần học một chút quy củ tránh cho quá mức bêu xấu.