Editor: tan_hye
Cũng không biết qua bao nhiêu ngày, tóm lại tâm tình Thẩm Tử An cũng từ từ tỉnh táo lại.
Mặc dù đuổi theo Miêu nhi rất nhiều lần, nhưng nàng luôn nói không cách nào trở lại hiện đại.
Cũng may từ trước đến giờ Thẩm Tử An đều hết sức kiên cường, có nam nhân cũng sống, không có nam nhân nàng cũng muốn sống được thật sinh động.
Làm thuê ở chỗ này rất thoải mái, thứ nhất thiếu nữ làm thuê cho người khác vốn là ít, cho nên lão bản rất chăm sóc. Thứ hai tiểu điểm chuyên để phòng tránh, cho nên cũng không có mấy người khách nhân. Nàng sống cũng không vất vả, buổi sáng lau rửa một chút, buổi tối từ sớm đã lên giường nghỉ ngơi.
Miêu nhi nói: "Ngươi thật không có ý định quay trở lại sao?"
"Không đi trở về, ta như vậy tốt vô cùng. Chờ sự tình phai nhạt, ta sẽ học theo nữ chủ trong truyện xuyên việt mở cửa tiệm, đến lúc đó có tiền trong tay, ta còn sợ cái gì?" Mặc dù nói như vậy, cảm giác bị lừa vẫn là không thể nào dễ chịu.
"Hả? Cho dù tìm ngươi cũng không về sao."
"Không trở về không trở về, kêu la cái gì, ngủ."
Thẩm Tử An an ổn đi ngủ, nàng không muốn nghĩ quá nhiều, vốn là muốn đếm dê ép mình ngủ say, nhưng nàng phát giác hoàn toàn không cần phải như thế, mới vừa dính gối đầu nàng cũng đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, nàng thức dậy giống như mọi hôm bắt đầu quét dọn đình viện. Sau đó lau cái bàn, mở cửa tiệm.
Bên này vừa dọn dẹp cái bàn xong, bên kia liền có khách tới cửa, nàng học tập ngữ điệu của nữ hầu trong Anime nói: "Hoan nghênh quang lâm. . . . . . Đi thong thả, không tiễn. . . . . ." Nhìn người tới, nàng lập tức đổi sắc mặt.
Không ngờ địa phương hẻo lánh như vậy hắn cũng có thể tìm đến, một bước đi vào, lại cảm thấy nơi này và phong thái của hắn hết sức không xứng.
Tuần Hạo nghe được tin tức lập tức chạy tới, đến còn tưởng rằng là báo lầm, nàng sao lại gầy yếu như vậy làm sao có thể ở trong tiệm làm bồi bàn. Nhưng chính mắt thấy được, hắn liền thấy lòng của mình vốn đã bị đâm một đao lại nứt thành bốn mảnh.
Hắn nắm quyền nói: "Làm sao ngươi lại làm khổ mình như thế?"
Thẩm Tử An nói: "Khách quan ngươi ở đây nói cái gì, ta không hiểu rõ." Nàng quyết định chủ ý không nhận người, vì vậy tiếp tục vội việc của mình, mặc cho hắn đang ngẩn người mà đứng.
Tuần Hạo nói: "Tử An. . . . . ."
Thẩm Tử An nói: "Nếu như ngài không phải là tới ở trọ hoặc ăn cơm, xin rời đi."
"Ta. . . . . . Ở." Tuần Hạo thấy Thẩm Tử An cũng không để ý hắn, vì vậy chỉ có thể tính toán trước ở lại từ từ lại nói.
Nhưng Thẩm Tử An lại thấy lão bản đi ra, nói: "Lão bản ta có chút không thoải mái, khách quan nơi này ngươi chiêu đãi đi!"
Lão bản rất dễ nói chuyện, vì vậy tự mình đến thi lễ với Tuần Hạo.
Mà Thẩm Tử An là thừa này trở về phòng, trực tiếp nhấc bọc nhỏ y phục lên, nói: "Người đuổi tới, chúng ta đi."
Miêu nhi nói: "Ngươi muốn trốn cả đời sao?"
"Hắn đuổi theo mãi cũng sẽ mệt." Thẩm Tử An quyết định chủ ý, mở cửa sổ liền muốn nhảy. Tuy nhiên mở cửa sổ lại phát hiện phía dưới cửa sổ, Tuần Hạo đang đứng ở nơi đó, nói: "Ngươi là thê tử của ta, vì sao còn phải chạy trốn."
Thẩm Tử An rất thản nhiên ngồi ở trên cửa sổ nói: "Ta là thê tử của ngươi sao? Ta nhớ được ta phải là thê tử của Tiếu thư đồng mới đúng, hôm nay hắn không có ở đây, ta đương nhiên đi khỏi nơi đó."
Tuần Hạo nói: "Ta chính là Tiếu thư đồng, Tiếu thư đồng chính là ta."
"Ta mặc kệ ngươi là ai, tóm lại ta chỉ thích tiểu thư Đồng lúc trước mà thôi. Đối với ngươi, trong lòng ta chẳng qua là một người chết."
"Ngươi. . . . . ." Tuần Hạo lung lay mấy cái, nói: "Đúng vậy, Đúng vậy. . . . . . Ta đây là tự làm tự chịu, nếu như ban đầu nói rõ thân phận với ngươi. . . . . ."
"Đáng tiếc, ta lại không thích ngươi mặt phấn thiếu gia như vậy. Hẹn gặp lại. . . . . ." Thẩm Tử An từ trên cửa sổ trở lại, mở cửa quang minh chánh đại đi.
Nhưng đi tới cửa thì lại phát hiện Tuần Hạo đã đứng ở cửa nói: "Ngươi nhất định phải tránh ta như vậy sao?"
Thẩm Tử An giật giật khóe miệng, nói: "Đúng là không cần thiết, chúng ta lại chưa quen thuộc tại sao phải trốn tránh ngươi?" nàng lấy bao y phục thả lại vào gian phòng, tiếp tục làm công việc những ngày qua.
Tuần Hạo không thể làm gì, hắn nửa đời cơ trí, nhưng lại không có một tia biện pháp với nàng. Hắn chỉ có ngồi một bên, nhìn nàng làm tới làm lui, chiêu đãi khách nhân qua lại.
Một tiểu thư khuê các, nhà giàu lại để thê tử xuất đầu lộ diện ở nơi này, hắn rất bất đắc dĩ nhưng lại biết nếu như ép quá, nàng còn có thể chạy trốn, hơn nữa sẽ trốn rất xa, ẩn rất sâu, thậm chí biến mất. . . . . .
Vậy thì chỉ có chờ đợi, một bên hắn uống rượu, thế nhưng nhẹ nhàng thở dài.
Đột nhiên, bên ngoài đi vào một đại cô nương trang điểm lộng lẫy. Chỉ là, dung mạo này thật sự không làm cho người nào có thể tán thành trang điểm là xinh đẹp.
Nàng đi vào liếc nhìn Tuần Hạo, sau đó lập tức nước miếng chảy N dài.
Thẩm Tử An thấy vậy tay run một cái, thiếu chút nữa không phá công cười to. Nữ tử này ở chung quanh đây nổi danh nữ hoa si (gái mê trai), tuổi đã gần nhưng chưa gả ra ngoài. Cũng không phải bởi vì không người nào muốn nàng, mà là nàng hoa si thành tính, không phải là nam tử có tướng mạo tốt hơn không tiếp cận. Cho nên, nhiều năm như vậy, nam nhân bị nàng để mắt tới rất nhiều, dám muốn nàng lại rất ít.
Hơn nữa, nàng thường xuất hiện trong tất cả khách sạn để xem xét mục tiêu, sau. . . . . .
Hôm nay Tuần Hạo chính là mục tiêu của nàng, thế này có thể nhìn.
Nàng chảy nước miếng xong, dùng sức xoa xoa, thay một bộ tươi cười rồi chạy đến chỗ Tuần Hạo. Bên này, Thẩm Tử An cố nén cười đến hít thở không thông, tay trái nắm chặt tay phải, cắn môi cười.
Vẫn là biện pháp cũ, nữ hoa si giả bộ làm ngã nhào muốn trực tiếp nằm ở trên người Tuần Hạo. Mặc dù người nào đó đang ngẩn người nhưng phản ứng lại vẫn rất nhanh. Đứng dậy lui về phía sau, khiến cho nữ hoa si lập tức nhào tới trên bàn.
Tuần Hạo cau mày nói: "Cô nương có chuyện gì sao?"
Nữ hoa si nói: "Ta cũng đã gặp qua công tử sao? Vì sao nhìn thấy quen mắt như thế?"
Thẩm Tử An đã sắp bấm đỏ tay của chính mình, nhịn nữa có thể dẫn đến nội thương.
Tuần Hạo biết mình bị đùa giỡn, quay đầu lại nhìn Thẩm Tử An, ngờ đâu nét mặt nha đầu này lại cắn môi liều mạng nín cười, hắn cơ hồ liền muốn động thủ dẹp người.
"Ta nghĩ cô nương nhận lầm người."
"Không có không có, ta làm sao sẽ nhận lầm đây? Dung mạo giống công tử như vậy ta sao có thể nhận lầm đây?" Nữ hoa si chủ động ngồi xuống.
"Nhưng ta chưa bao giờ thấy qua cô nương?"
"Một hồi thì nhận thức hai hồi thì quen thuộc, ba hồi thì. . . . . ."
Tuần Hạo nói: "Xin cô nương tự trọng."
Nữ hoa si làm sao sẽ tự trọng, lại đụng đụng về phía Tuần Hạo bên cạnh, còn duỗi một cặp móng nắm cánh tay Tuần Hạo. Tuần Hạo không nghĩ đến sẽ có nữ tử lớn mật như thế, không khỏi liên tiếp lui lại mấy bước, kết quả tay áo thế nhưng bị nữ hoa si xé ra, lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng noãn.
Lão bản ở phía sau nói với Thẩm Tử An: "Đi ngăn cản một chút đi, đừng cho khách nhân phiền toái."
Thẩm Tử An không nhịn được, trước ngồi chồm hổm ở một bên cười một hồi lâu. Sau đó mới nói: "Tốt. . . . . ."
Nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh bọn họ nói: "Hoa cô nương, vị công tử này là hôm nay mới đến nơi này, cho nên các ngươi hẳn chưa từng gặp mặt."
Tuần Hạo không ngờ Thẩm Tử An sẽ đến giải vây thay mình, liền thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngươi chính là không cách nào tiếp tục thờ ơ. . . . . ."
"Hoa cô nương, nếu như ngươi muốn nối lại tiền duyên với vị công tử này vẫn là thỉnh ra khỏi cửa tiệm lại nói." Thẩm Tử An đưa tay dùng tư thế mời, Tuần Hạo lập tức hiểu ý tứ.
Hắn nắm quyền một cái, phất tay áo nói: "Ta đi nghỉ ngơi." Nói xong chạy về phòng khách phía trên lầu.