Quảng lăng thực Kari, tùy quý đây là kinh.
Bát phương tụ hợp, năm đạt như chỉ đều.
Đại bái ánh vô ích sắc, thêm tiêu phát liên doanh.
Tầng thai ra cửu trùng, kim bích ma hạo thanh.
Cùng bôn ba nước chảy cốc, khác hẳn theo như mây trôi manh.
Thanh lâu Húc Nhật ánh, đồng cỏ xanh lá xuân phong chuyện.
Phun ngọc chiếu sáng, nhăn mày bươm bướm giới khuynh thành.
Đèn trước lẫn nhau xảo tiếu, mạch ăn ảnh xu nịnh.
Phiêu diêu Thúy Trúc mỏng, thấp thoáng hồng nhu minh.
Lan xạ xa không tiêu tan, quản dây cung rỗi rãnh từ thanh.
Khúc sĩ thủ viết văn, người phóng khoáng lạc quan theo tính bề ngoài.
Mịt mờ nhưng lại cùng tẫn, mềm rủ xuống đem gì doanh.
Mà thân hôm nay vui mừng, sờ vụ phía sau tên.
Chịu học chư nho bối, sách cửa sổ lầm cả.
—— quyền đức dư 《 quảng lăng thơ 》
Đường triều
Trong thành Dương Châu phồn hoa , cửa hàng bốn phía san sát nhau, người người đi trên đường, có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của người bán đậu hũ, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn vinh.”Thiên hạ quá lớn, giương cầm đầu”, Dương Châu làm đệ nhất : thành thị phồn vinh nhất, buôn bán phát đạt nhât (tất nhiên). Nói tới buôn bán, không thể không đề câp đến hai nhà Sờ, Lâm. Thủ phủ tại Dương Châu, Mạc gia làm lũng đoạn bao gồm vận tải đường thuỷ, vải vóc, trân châu, ngư nghiệp , đều là những nghề nghiệp chủ yếu. Mà làm gần với Mạc gia Lâm gia thì ôm đồm cả Dương Châu củi gạo du muối. Có thể nói, Dương Châu phồn hoa, hai nhà Lâm Mạc công lao không ít, hàng năm nộp thuế cũng gần trăm vạn lượng. Dĩ nhiên, để dân chúng nói chuyện phiếm không chỉ có vậy. Ai cũng biết hai đương gia phu nhân đều đối nghịch nhau rất nhiều, chỉ cần chạm mặt thì ngươi chết ta sống, chính là vấn đề mà dân chúng Dương Châu thương mang ra nói
Lúc này , trong đại trạch của Mạc gia, thỉnh thoảng lại truyền ra từng đợt “khóc thê thảm”, làm người bên đường tò mò
Ba ngày ! Mạc phu nhân đúng là tinh lực mười phần nha!
“Ô… … …”
Bọn hạ nhân lại nhìn vào phòng chủ một lần nước, sau đó trợn trắng mắt, tiếp tục công việc.
“Ai ~! Lại tới nữa !” Nha đầu giáp bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục quét lá rụng dưới sân
“Thiếu gia thật đáng thương! Ngày ngày đều bị buộc cưới!” Nha đầu hai nhỏ giọng phụ họa, che miệng cười trộm.
“Còn cách nào sao, trai lớn lấy vợ, thiếu gia cũng hai mươi bảy rồi a !” Nếu tích cực một chút, đã sớm có mười mấy đứa con. Nha đầu bính cũng tham gia vào. Tiếp, những gia đinh, nha đầu đang nhàm chán cũng tham gia phụ hoạ, bất tri bất giác tạo thành một vòng tròn, nói chuyện vô cùng say sưa, chỉ còn thiếu chưa lấy rượu và đồ ăn ra để làm một bàn tiệc nữa mà thôi
“Các ngươi đang nói nhỏ cái gì ? Không muốn làm phải không ? ! Còn không làm việc cho ta!” Một tiếng rống đột nhiên vang lên, kéo nha hoàn, gia đình trở về thực tế, sau đó nghiêm chỉnh làm việc. Aizz nga ~! Lại bị bắt bớ . Mạc gia đối với hạ nhân đãi ngộ rất tốt, bất luận là ăn ở hay tiền bạc đều tốt hơn rất nhiều, chủ nhân đối với hạ nhân cũng rất hiền hoà, căn bản không xem như chủ tớ. Cũng vì vậy,hạ nhân trong phủ cũng rất mực trung thành, một khi đã vào phủ cũng không muốn rời đi. Cũng dần quen với sự hiền hoà của chủ nhân.Ngược lại, Lý quản gia lại có phép có lễ với Mạc gia. Tổ tiên của Lý Trung Thành từng nhận ân huệ của Mạc gia, sau này lại vào Mạc gia làm quản gia, cứ như vậy đời đời tương truyền. Sớm đã được coi như người nhà Mạc gia, không khác. Mà bây giờ, Lý Trung Thành cũng chỉ lớn hơn đại lão gia Mạc gia tuổi, coi như là trưởng bối, ngay cả Mạc lão gia cũng kính nể hắn ohần. Thật ra thì Lý quản gia bình thường cũng rất hiền hoà, chỉ khi đối mặt với gia đinh làm biếng mới nghiêm khắc một chút thôi
Lý Trung Thành nhìn bọn hạ nhân trong nháy mắt đã trốn đi, khẽ thở dài. Cứ tiếp tục như vậy, làm sao có thể sống được nữa ! Chủ nhân tuỳ tiện người hầu cũng không tuân theo quy củ! Nhìn về phía tiếng khóc không ngừng vang lên, Lý quản gia cảm thấy thật vô lực, cảm giác mấy cây tóc lại bạc thêm. Ba ngày ! Lão phu nhân không thấy mệt, lỗ tai hắn cũng điên rồi a !
“Ô ~ ô ~~ sao ta lại đáng thương như vậy a! Mười tám tuổi đến Mạc gia, xin thần bái phật mãi đến tuổi mới có được đứa con trai. Cực khổ nuôi nó khôn lên, không ngờ lại là đứa con bất hiếu! Ô ~ ô ~ Hương khói của MẠc gia sớm muộn gì cũng gãy trong tay ta ~ ô ~ ô ~ ta thật có lỗi với liệt tổ liệt tông của Mạc gia, thật có lỗi với bố chồng mẹ chồng ~ ô ~ ta rất xin lỗi ngươi a ~ lão đầu tử, là ta vô dụng, ấp trứng nhưng không ra được trứng đời sau a ~ ô ~~!”
“Mẹ ~” Mạc Kính Phong dở khóc dở cười, khi nào thì hắn biến thành “ấp trứng không ra được trứng đời sau” a ! Chẳng qua là hắn chưa muốn cưới xin mà thôi, có cần phải làm lớn chuyện vậy không ?! Hơn nữa, hắn cũng chỉ mới tuổi, cũng không phải là xấu đến không lấy được vợ. Trên thực tế, hắn là một mĩ nam anh tuấn vô địch,, lại là mĩ nam đứng nhất thành Dương Châu, bao nhiêu danh môn khuê nữ vắt hết óc cũng chỉ muốn được một cái liếc mắt của hắn, hắn chỉ cần ngoắc ngoắc tay, nhất định sẽ có hàng vạn cô nương chạy đến, mẹ có cần phải lấy nước mắt rửa lỗ tai hắn hay không ?
“Câm miệng! Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi!” Mạc lão phu nhân hung hăng trợn mắt nhìn con mình một cái, nàng tuổi nhưng thoạt nhìn như tuổi, tuy nói là “khóc” nhưng trên mặt sớm đã không còn nước mắt. Đôi mắt đẹp trừng con mình, vẫn giữ vẻ phong tao vô hạn của đại mĩ nhân Dương Châu năm trước
“Ta chỉ chưa muốn cưới mà thôi, ngài… …” Có cần thiết ép gấp vậy không ?
“Bây giờ không muốn, chẳng lẽ đợi đến khi ta xuống mồ mói muốn ?!” Nàng có thể không vội sao? Bất hiếu tử! Không biết thông cảm cho nàng phải đối diện với tâm lí muốn có cháu nội đến điên đi được, còn ngày ngày đối mặt với “người kia” luôn đem cháu mình ra khoe, còn dám nói như vậy ? Hừ !
“Mặc kệ ! Ta cho ngươi môt tháng, một tháng sau đưa một cô nương về, hoặc là đứa cháu nội về! Hừ!” Mềm không được thì mạnh bạo, mặc kệ, bây giờ nàng chỉ muốn cháu nội !
Không phải chứ ! Mạc Kính Phong há hốc mồm. Một tháng? ! Còn kêu nhanh chóng đưa cháu nội về cho nàng ? Nhét hắn vào bụng trở lại còn dễ dàng hơn !