"Thái Sơ Trận? Dùng để làm gì?"
Giang Tinh Thần kinh dị nhìn vào đường vân phức tạp hình tròn, sáng lên tựa như trời sao.
"Thở, thở, hít... Hít, hít, thở, thở...."
Tiến hành theo cách hít thở, Giang Tinh Thần nhìn thấy đường vân hình tròn đang dần lan tỏa trong đầu, theo đường vân tỏa ra, những đốm sáng như sao trời cũng ngày càng sáng hơn, trong đầu vang lên tiếng nổ ong ong.
Hít thở nhanh hơn, Thái Sơ Trận cũng dần lan rộng, Giang Tinh Thần cảm giác đường vân đã tới cổ mình, đốm sáng trong đầu lúc này sinh ra chấn động nhỏ.
Đột nhiên, Giang Tinh Thần chợt lóe lên ý tưởng:
"Ta hiểu rồi, những đốm sáng đó chính là Nguyên Tuyền, tác dụng của Thái Sơ Trận này, hẳn là kích hoạt Nguyên Tuyền!"
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Giang Tinh Thần lập tức tập trung toàn bộ tinh thần vào đố sáng, bắt đầu từ đêm qua, hắn đã tràn ngập tò mò với Nguyên Tuyền.
Nhưng mà, khi hắn quan sát cẩn thận lại phát hiện, những đốm sáng dày đặc tổ hợp lại, chính là hình dạng ngoài của bộ não.
"Cái gọi là Nguyên Tuyền, nói cách khác chính là neuron... Không sai, chính là neuron! Không thì sao đốm sáng lại tạo thành bề ngoài bộ não, trước kia ta xem kênh giáo dục có thấy... Neuron là chỗ phát ra sóng điện não, vậy kích hoạt Nguyên Tuyền, có phải chính là kích thích neuron khống chế thả ra sóng điện não... dẫn Nguyên Khí vào người... Đúng rồi, cộng hưởng! Sóng điện não ảnh hưởng tần suất chấn động Nguyên Khí bên ngoài..."
Trải qua một chuỗi suy đoán, Giang Tinh Thần không khỏi líu lưỡi, ban đầu nghe nói kích hoạt Nguyên Tuyền không dễ dàng, hắn còn chưa có ấn tượng trực quan, nhưng hiện tại hắn đã biết khó khăn cỡ nào. Dù không biết người thế giới này thông qua phương pháp tu luyện thế nào, nhưng khống chế sóng điện não, chuyện này chỉ nghĩ thôi đã thấy khó tin.
Kinh dị qua đi, hắn lại hưng phấn, tác dụng trận pháp đã rất rõ ràng, chỉ cần kích hoạt Nguyên Tuyền, vậy hắn sẽ lại nhận được thân phận quý tộc. Tuy rằng sản xuất cùng sinh hoạt ở thế giới này tương đối lạc hậu đơn điệu, hắn vẫn có nắm chắc kiếm được tiền, nhưng ở trong hoàn cảnh cấp bậc rõ ràng, không có thân phận địa vị tương ứng, chờ đợi mình tuyệt đối là những cái mồm đẫm máu.
Không bao lâu sau, tiết tấu hít thở kỳ lạ khựng lại, khôi phục bình thường, sương mù, đốm sáng, cùng với Thái Sơ Trận đồ đều biến mất, nhưng mà lần này hắn lại không còn cảm giác đói bụng.
"Hả?"
Giang Tinh Thần lấy làm lạ:
"Sao không cảm thấy đói bụng, còn chưa dùng hết năng lượng sao?"
Vừa nghĩ, hắn không khỏi thử vận hành cách hít thở, lập tức trong bụng tỏa ra dòng ấm, hắn lại nhìn thấy Thái Sơ Trận đồ dần dần kéo dài xuống dưới.
"Có thể tự chủ khống chế, thì ra là vậy!"
Giang Tinh Thần hiểu được, trước đó là cách hít thở dẫn dắt, hiện tại hắn có thể tự mình khống chế. Nhưng mà làm hắn chân chính ngạc nhiên, là lần đầu tự chủ vận dụng cách hít thở lại thuần thục như thế, giống như thành bản năng của hắn.
Một lát sau, cảm giác đói bụng truyền đến, không thể không ngừng lại cách hít thở, dấu ấn Thái Sơ Trận lại lớn thêm một chút.
"Trận pháp lan tỏa trong người, có thể nào chờ đến khi trải khắp cả người, sẽ kích hoạt được Nguyên Tuyền..."
Giang Tinh Thần nghĩ vậy.
- Ca ca, ca ca!
Bên tai đột nhiên nghe được tiếng gọi của Mị Nhi.
- Hả!
Giang Tinh Thần giật mình, nhìn sang Mị Nhi.
- Ca ca lại ngây người rồi, không thoải mái sao?
Mị Nhi đặt tay sờ trán Giang Tinh Thần, quan tâm hỏi.
- Không sao!
Giang Tinh Thần mỉm cười, trong mắt thần thái hưng phấn, lấy tay Mị Nhi xuống, xoa đầu nàng.
Mị Nhi sững sờ, nhìn mặt Giang Tinh Thần đến ngây người, trong đầu không khỏi toát ra ý nghĩ:
"Ca ca cười thật là dễ nhìn!"
Khuôn mặt Giang Tinh Thần đường nét rõ ràng, nhân trung dưới mũi rất sâu, thanh tú mà không mất cứng cỏi, tươi cười thần thái phấn chấn làm đặc điểm này càng thêm rõ ràng, Mị Nhi cảm giác nụ cười này sáng chói như mặt trời.
- Sao vậy, tiểu nha đầu?
Giang Tinh Thần đưa tay lắc lắc trước mặt Mị Nhi.
- Không có gì!
Mị Nhi mặt nhỏ nóng lên, đánh bay bàn tay lắc lắc của Giang Tinh Thần, trách lại:
- Còn nói mình khỏe, đang ăn cũng ngây người, thật không làm người ta bớt lo được!
Mị Nhi vừa càm ràm, vừa cầm bánh lá cây bọc bánh ban đầu, dùng gói kỹ một cái bánh bột mì trắng thừa lại.
- Mị Nhi, có thể cho cái bánh còn lại...
Giang Tinh Thần nhìn động tác của Mị Nhi, nuốt cái ực, năng lượng từ cái bánh vừa rồi đã bị hấp thu mất.
- Không được! Giữ cái này lại để tối ăn!
Mị Nhi dùng sức lắc đầu, cẩn thận bỏ cái bánh bột mì gói kỹ vào trong lòng, vung tay lên:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ ở, còn rất nhiều chỗ chưa đi, nói không chừng còn có chỗ như Hoàng đại thúc!
Giang Tinh Thần kéo tay Mị Nhi lại, không vui nói:
- Không phải đã nói rồi sao, để huynh nghĩ cách kiếm nhà!
- Huynh có cách nào chứ... Được rồi, bánh bột mì trắng cũng ăn, huynh đừng quấy nữa, mau buông tay đi, ngoan ngoãn nghe lời đi mà, còn trễ nữa thì trời sẽ lạnh!
Giang Tinh Thần đầu đầy chỉ đen, suýt nữa cắm đầu xuống đất, khóe miệng co rút:
"Nha đầu này, coi ta là con nít sao!"
Đột nhiên xoay người, Giang Tinh Thần nắm tay Mị Nhi đi ra đường lớn:
- Tiểu nha đầu, muội nhớ kỹ, huynh mới là ca ca! Huynh nói có cách là nhất định có cách.
Mị Nhi bị Giang Tinh Thần kéo lảo đảo đi tới, có phần bất mãn giãy giụa hai cái rồi cũng đi tới, ánh mắt toát ra hưng phấn. Trong ấn tượng của nàng, ngoài việc kích hoạt Nguyên Tuyền ra, ca ca chưa từng chủ động làm gì, đồng thời nàng cũng tò mò, rốt cuộc ca ca có cách nào.
Mặt trời về tây, trên đường lớn, ở ngoài cửa một tiệm may, Mị Nhi mặt nhỏ đen lại, phồng má hỏi Giang Tinh Thần:
- Đây là cách mà ca ca nói?
- Phương pháp này thế nào? Muội muội mặc đồ vải bố, ca ca đương nhiên không thể mặc tơ lụa được!
Lúc này Giang Tinh Thần đã đổi quần áo, một thân áo dài vải bố bình dân chân cũng đổi giày gai.
Mị Nhi nghe vậy sững sờ, trong lòng ấm áp, không nhịn được mỉm cười, cũng không nói được lời chất vấn nữa.
- Tiểu nha đầu, giờ không cần phải lo chỗ ở nữa rồi chứ!
Giang Tinh Thần cười đắc ý.
Bộ dáng của Giang Tinh Thần lập tức dẫn ra bất mãn trong lòng Mị Nhi, chợt thu lại tươi cười, toát ra vẻ mặt đau lòng nói:
- Bộ quần áo đó là năm trước lúc thúc thúc sắp đi đã đặt làm cho huynh, sử dụng tơ lụa tốt nhất, thước là hoàng tinh tệ, tức là đồng tiền đó! Khi đó làm bộ quần áo này đã dùng thước tơ lụa! Giờ huynh hay rồi, ngay cả áo lót vải bông, cùng giày da thú, tổng cộng mới bán có hoàng tinh tệ...
- Hả!
Giang Tinh Thần nhất thời ngẩn ra, mím môi thì thầm:
- Không phải là quần áo cũ sao, ban đầu người ta ra giá có hoàng tinh tệ thôi!
- Cái gì cũ, bộ quần áo này mãi đến khi chúng ta đến Hồng Nguyên Thành mới mặc lần đầu, giặt sạch, ủi thẳng, lại chỉnh một chút là có thể bán như mới! Vừa rồi muội muốn nói, không phải là huynh ngăn cản muội! Chẳng lẽ huynh không thấy chủ tiệm cười gian cỡ nào, lúc đó muội đã muốn đạp vào mặt hắn...
Mị Nhi hổn hển nói.
- Vậy sao!
Giang Tinh Thần cười lúng túng, nói:
- Không phải người ta còn cho một bộ áo gai hay sao?
Ngoài mặt cười, trong lòng hắn lại đang rên xiết:
"Ta nào biết tơ lụa có giá như vậy! Còn đắt hơn cả thời đại ta sống nữa!"
Trước đó hắn cũng tính toán quy đổi, bánh bột mì đen đồng tiền, dựa theo giá bánh nướng ở nước mình, đồng tiền ước chừng khoảng xu. hoàng tinh tệ là đồng tiền, vậy là tệ. Hắn cảm thấy sinh hoạt ở xã hội lạc hậu này, một bộ đồ bán được tệ là được rồi, ai mà ngờ giá tơ lụa đắt như thế, thước tới tệ.
- Một bộ đồ vải bố đáng bao nhiêu chứ, đồng là quá lắm rồi!
Mị Nhi vẫn còn chưa nguôi giận, căm hận trừng hắn, buột miệng:
- Nam nhân phá sản!
- Khụ khụ!
Giang Tinh Thần lảo đảo, ho khan một hồi, mặt mày mếu máo.
- Được rồi! Chúng ta đi tìm nhà thôi!
Mị Nhi bước lên, vỗ mấy cái vào lưng Giang Tinh Thần, tuy rằng trong lòng vẫn khó chịu, nhưng ván đã đóng thuyền, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Giang Tinh Thần mới thở lại được, ngồi dậy nói:
- Tìm nhà không vội, chúng ta đi mua cho muội đôi giày mới... Hả!
Vừa nói được một nửa, sắc mặt Giang Tinh Thần chợt biến đổi.
- Giờ này mới đầu tháng , ban ngày không lạnh lắm, không cần phải... Ca ca, sao vậy?
Mị Nhi phát hiện sắc mặt Giang Tinh Thần âm trầm, trong lòng chợt co rụt lại.
- Chúng ta đi mau, bên kia có mấy người cứ luôn nhìn chúng ta!
Giang Tinh Thần túm lấy Mị Nhi, nhanh chân đi ngược hướng tới khu bình dân.
Dù biết đây là xã hội trật tự, hơn nửa ngày qua vẫn bình yên, nhưng Giang Tinh Thần vẫn có một tia cảnh giác với hoàn cảnh mới, thường xuyên chú ý xung quanh. Bởi vì hắn biết, dù cho trước khi xuyên qua mình sống trong xã hội được gọi là mọi người ngang hàng cũng vẫn có tồn tại bóng tối, huống gì mình chỉ nhìn thấy một góc xã hội.
Khi hắn nhìn thấy xung quanh có mấy người đàn ông luôn liếc về bên này, liền ý thức được, hai người một thân quần áo cũ đứng trước cửa tiệm may, thật là quá nổi bật.
- A!
Mị Nhi khẽ hô lên, thần sắc toát ra hoảng loạn, bước nhanh theo Giang Tinh Thần.
Làm Giang Tinh Thần may mắn, là đối phương có chút chần chờ, cuối cùng cũng không đuổi theo, chỉ là khó hiểu chú ý một lát liền bỏ ra, qua rõ hắn đi ngược hướng tới khu bình dân là lựa chọn chính xác.
Rời khu chợ hồi lâu, Giang Tinh Thần mới thở phào, dừng lại.
- Mấy người kia rất xấu, bình dân làm việc trong khu chợ, mỗi ngày kiếm được tiền đều bị bọn họ lấy một nửa, ngay cả Hoàng đại thúc đưa than củi đến dây, bọn họ cũng muốn thu tiền nữa!
Mị Nhi thở hồng hộc nói.
- Ồ? Muội cũng tới đây tìm việc làm sao?
Giang Tinh Thần hỏi.
- Muội... muội nhỏ quá, không ai cần muội!
Mị Nhi ngập ngừng nói, thần sắc trong mắt tối lại.
- Sau này không cần đi tìm việc làm, ca ca sẽ giải quyết tất cả!
Giang Tinh Thần an ủi, vỗ đầu tiểu nha đầu, nói:
- Được rồi, chúng ta đi tìm nhà ở thôi!
- A!
Mị Nhi bỗng ngẩng đầu, kéo Giang Tinh Thần bước đi:
- Trở về khu bình dân còn phải đánh một vòng lớn nữa, không kịp rồi!
- Tiểu nha đầu gấp cái gì, buổi sáng không phải chúng ta đã tìm không ít rồi sao, trong đó có một sân riêng...
- Ca ca nói cái gì, huynh muốn thuê sân riêng đó, chỗ đó tới đồng một ngày...
Mị Nhi trợn tròn mắt, phát ra tiếng hét như cá heo kêu.
- Kinh ngạc như vậy làm gì, nói là huynh an bài mà! Tối nay cho muội ngủ giường lớn ấm áp... Đi thôi!
- Không được! Mắc quá, hôm qua ca ca đã nói đều nghe theo muội, lại nói dối nữa sao?
- Nghe lời muội sẽ không có chỗ mà ngủ!
- Cái gì không có chỗ ngủ! Nghe lời huynh thì tốt lắm sao, phá sản!
- Còn nói huynh phá sản là sẽ trở mặt đó...
Trong ồn ào, hai người nhan chân bước đi, hai cái bóng cao thấp càng kéo càng dài dưới ánh trời chiều...