(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

chương 16: lập thái tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các đại thần Tần quốc đều tụ tập ở phủ của Liễu đại tướng quân, bệnh tình hoàng đế còn không nghe ngóng được bao nhiêu, lại mơ hồ nghe được một sự kiện khác. Hoàng thượng dường như có ý bồi dưỡng hậu duệ của tông thất.

Hiện tại tông thất Tần quốc có thể nói là bình hoa đẹp để trang trí, lĩnh những tước vị tôn quý lại không có thực quyền gì cả, đối với loại tình huống này, đa số đại thần đều rất cao hứng rất vui mừng, dù sao cái bánh quyền lợi lớn như vậy, người phân chia mà nhiều, thì đến tay mình không còn được bao nhiêu. Thế nhưng hiện tại Liễu tướng quân lộ ra ý tứ này nghĩa là sao, tôn thất với ngoại thần vốn là hai tập đoàn đối lập, từ điểm này nói lên, Liễu Hằng lẽ ra nên nằm cùng một phe với bọn họ, thế nhưng y rõ ràng cũng là người phát ngôn của hoàng đế, nếu như hoàng thượng thật sự muốn trọng dụng tông thất, từ góc độ lý luận, cơ hội để bọn họ có thể phản đối là rất nhỏ.

Không nói tới xưa kia khi bốn quốc xâm lấn, đại đa số văn thần không hề ra sức, mà hiện tại đại quyền Tần quốc cũng tập trung trong tay thân tín của hoàng đế, hơn nữa từ lúc đăng cơ đến nay uy nghi của bệ hạ tựa như thái dương, tư thái vương giả hoàn toàn hiển lộ, chính trị sự vụ trầm tĩnh, ra nhiều kế hay, khiến bách tính an cư, lệnh bách quan thán phục, một mảnh tươi tốt phồn vinh, tình huống hiện nay rất khó khiến cho lệnh từ phía trung ương không thông thuận, càng huống chi, hoàng thượng nếu như giương cờ xí hiếu đễ nhân ái ra phò trợ tông thất, quả thực khiến người ta không còn lời nào để nói.

Có điều, không còn lời để nói không nhất thiết có nghĩa là không nói, nghĩ đến quyền lợi trong tay mình vốn không nhiều nhặng gì lại còn phải phân ra nữa, khó tránh khỏi đau như cắt thịt. Lực lượng của một người không lớn, thế nhưng mọi người cùng lên tiếng thì sao? Còn có Liễu tướng quân ngày hôm nay rốt cuộc là ý gì? Y rốt cuộc đứng về phe nào? Đây cũng là một vấn đề đáng để suy nghĩ thăm dò.

Nhưng mà Liễu Hằng lại cao thâm khó dò, đối với nghi vấn của mọi người toàn bộ đều xem như không thấy, long trọng nói vài câu nhạc đệm, lại mượn cớ thân thể không khoẻ thỉnh quản gia tiễn khách.

Có người bị tiễn ra cửa, cũng có người được thỉnh vào cửa. Được thỉnh vào không có ngoại lệ, đều là những người nắm giữ đại quyền lại kiên định đứng về phía hoàng đế.

Mấy ngày nay Liễu Hằng nhàn rỗi vô sự thỉnh từng người từng người vào trong phủ nhà mình uống trà ôn chuyện cũ.

Đối với người được chọn lựa cho ngôi vị Thái tử đương nhiên phải mặt mũi diện mạo, chủ yếu chọn được ba đứa trẻ, trải qua thời gian quan sát ngầm nhiều mặt, ba đứa trẻ này đều là thông minh hiểu lễ, tích cực vươn lên, biết rõ đạo lý làm người, lại không vì xuất thân tôn quý mà chú trọng hưởng lạc chậm trễ việc học, cũng không bị lây nhiễm những thói hư tật xấu của đám quyền quý quần áo lụa là ham mê ca múa sắc đẹp, đua chó đua ngựa, tựa như ngọc thô, nếu như sau này có lòng mài giũa nhất định có thể đạt thành đại nghiệp.

Nghiêm túc mà nói, loại đại sự này nên dần dần chậm rãi, tỉ mỉ cân nhắc lựa chọn cẩn thận, nhưng mà, tình huống hiện tại của Tần quốc cũng không thể kéo dài, thời gian càng dài càng dễ bị người ta phát hiện dẫn đến lòng người bất an, cũng không tránh khỏi bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.

Người được chọn đã sơ bộ xác định, phần tiếp theo là xây dựng đội ngũ ủng hộ, lực lượng đầu tiên biết được chính là những người được mời đến phủ của Liễu đại tướng quân uống trà. Đối với việc hoàng đế vì sao đột nhiên muốn lập Thái tử, bọn họ cũng rất nghi ngờ, chỉ là nếu như Liễu tướng quân đã không định nói rõ vậy họ cũng chỉ có thể phỏng đoán. May mà, rốt cuộc là nhóm đầu tiên được lựa chọn, lập trường và giác ngộ đều vô cùng vững vàng, đa số đều là những người năm xưa theo Tam điện hạ xâm lấn Sở quốc rồi lại quay về cứu Tần, trong số bọn họ có người đã chuyển sang làm quan văn, cũng có người tiếp tục thống lĩnh thiết kỵ Tần quốc trấn thủ một phương, mà nay đại đa số đều trở thành lực lượng ổn định trung kiên của Tần quốc. Hơn nữa từ bản thân bọn họ mà nói, đối với đương kim hoàng đế cảm tình tự nhiên là không giống những người khác, dùng từ cuồng nhiệt sùng bái để hình dung cũng không quá chút nào. Huống chi việc lập người thừa kế cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến lợi ích của bọn họ, tóm lại là sớm muộn gì cũng phải lập. Tuy rằng không phải huyết mạch thân sinh của hoàng thượng, thế nhưng con cháu tông thất hẳn không dám dễ dàng dao động địa vị mà bọn họ đã dùng máu dùng tính mệnh để đạt được. Vì vậy bọn họ ngay tại chỗ biểu hiện quyết tâm, nguyện ý thề chết trung thành với bệ hạ, kiên quyết ủng hộ Thái tử, dù rằng còn chưa biết Thái tử là ai.

Tháng mười, chính trường của Tần quốc bắt đầu dậy lên những đợt sóng ngầm mà không mấy ai nhận ra.

Có người khoanh tay đứng nhìn, có người phỏng đoán, có người thậm chí gom lại thành nhóm mưu đồ ngăn cản tông thất vào triều phân chia quyền lợi trong tay mình.

Mà cũng có một số người lại có suy nghĩ không giống như vậy, hoàng thượng chân trước vừa bệnh một trận, chân sau liền lập tức có ý bồi dưỡng tông thất, không thể không khiến những kẻ đã quen nếp nghĩ luồn cúi bắt đầu suy nghĩ sâu xa, bệ hạ đã nhiều năm nay không hề cưới phi nạp thiếp, tuổi cũng ngoài ba mươi, hậu cung vắng vẻ, lại xem trọng hậu duệ của tông thất, đến tột cùng là muốn làm gì? Chẳng lẽ… Bệ hạ thực ra… Không thể… Dừng dừng! Loại suy nghĩ này quả thật là đại nghịch bất đạo.

Tháng mười, biên thành Tần quốc ngấm ngầm gia tăng phòng bị, ban ngày toàn quân thao luyện, gia cố các công sự phòng ngự, ban đêm cũng từ một trạm một tốp gác chuyển thành một trạm ba tốp gác.

Tháng mười, là mùa thu hoạch, năm nay lại là một năm mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa. Chút dao động của triều đình hoàn toàn không ảnh hưởng đến bách tính nhân gian. Ai nắm giữ đại quyền, ai buồn bã kết thúc, ai nhiều quyền lực, ai ít quyền lực, đối với bách tính mà nói đều là quá xa xôi, quá mơ hồ, đối với bọn họ, quan trọng là thu hoạch, là củi gạo muối dầu, là vợ chồng con cái người nhà bình an. Vụ mùa tháng mười năm nay, lại là một năm bội thu, bao nhiêu người ở trên đồng gạt mồ hôi gặt hái, đều lộ ra gương mặt tươi cười hạnh phúc.

Việc lập Thái tử ở trong bóng tối lại đẩy mạnh thêm một bước. Người được mời đến phủ của Liễu đại tướng quân uống trà càng ngày càng nhiều, người được hoàng đế tự mình tiếp kiến cũng đều đã đứng vững lập trường, tỏ rõ thái độ. Rất nhiều người ngay từ đầu lo sợ hoàng đế trọng dụng tông thất cũng buông xuống một lòng căng thẳng, tuyển lập hậu duệ của tông thất hoàn toàn không có nghĩa là phù trợ tông thất, thậm chí người được tuyển lập hoàn toàn không có thế lực của họ ngoại, như vậy sau này còn không phải là dựa vào mấy đại thần bọn họ hay sao? Mà nếu như Thái tử tương lai đủ thông minh, hẳn sẽ biết nên vạch rõ giới hạn với tông thất, hoàn toàn dùng thân phận hoàng tử để hành sự, hết sức cẩn thận và tôn kính đạo hiếu, kiên định đứng về phía bệ hạ. Càng huống chi hoàng thượng đã bóng gió rằng tông thất Tần quốc thích hợp với việc ngâm thơ vẽ tranh, điền từ phổ nhạc hơn. Như vậy chính là nói, vào triều chỉ có một người là Thái tử mà thôi.

Từ góc độ lợi ích nhìn lại, hình như hoàng thượng đã tính toán đâu ra đấy, có điều thân làm đại thần đối với sự việc không hợp lễ pháp lại chưa từng có tiền lệ này, không thể không tiến ngôn can gián, nếu không thì không thể hiện được chính khí lẫm liệt, làm sáng tỏ lòng trung thành của mình. May mà, hoàng đế cũng có đủ quyết tâm, lại là âm thầm triệu kiến, dĩ nhiên là đã có tính toán ổn thoả, mình cũng không thể làm mất mặt hoàng đế được, nếu đã âm thầm triệu kiến thì bọn họ cũng âm thầm tiến ngôn. Đương nhiên, những chuyện này đối với Tần Húc Phi mà nói cũng giống như sáng thức dậy luyện quyền, coi như là rèn luyện thân thể vậy.

Số đại thần cảm kích lại tăng thêm nhiều hơn nữa, cũng có người hiểu ra, có người còn mù mờ, mà càng nhiều là những người phỏng đoán, đối với hoàng thượng vì sao phải tuyển lập Thái tử, mọi người không phải là không tò mò, thế nhưng sự việc này hoàng thượng lại không nói rõ, chỉ lộ ra ý tứ sẽ không cưới phi nạp thiếp.

Không cưới phi không nạp thiếp. Có thể hiểu là hoàng thượng không thể nào hành phòng với nữ tử không? Hiển nhiên, điều này bị phủ định, bởi vì như vậy cũng chỉ có thể tạo thành điều kiện để tuyển lập người thừa kế, mà không thể trở thành lý do không cưới phi nạp thiếp. Nên biết các triều đại trước đây từng có rất nhiều hoạn quan đều cưới vợ. Bất quá, những người hiểu tính nết vị hoàng đế nhà mình cũng biết điều đó là hoàn toàn không có khả năng. Rốt cuộc đã chừng đó tuổi rồi, đám đại thần đối với hoàng đế nhà mình cũng là có nghiên cứu, giở khắp sử sách cũng không thấy vị đế vương nào giống như đương kim hoàng thượng. Nếu như quả thật đúng như giả thiết, cũng không thể loại trừ khả năng hoàng thượng không nỡ nhìn hồng nhan tịch mịch nên không lấp đầy hậu cung. Ai, nói đến cùng, nếu như hoàng thượng thật muốn tuyển phi còn không phải tuyển thiên kim nhà mình. Nói đi nói về không cần biết loại giả thiết nào đúng sự thực, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó lại bệ hạ không có hậu duệ.

Không có hậu duệ, đối với người bình thường mà nói chỉ là bất hiếu, chỉ là tuổi già không ai phụng dưỡng, hoặc là không người kế thừa gia nghiệp, không thể hưởng niềm vui thanh thản trọn đạo làm người. Thế nhưng đối với một vị quân chủ mà nói, lại nghiêm trọng hơn nhiều, Thái tử, người kế vị là căn cơ của một nước, là hy vọng của mọi người. Tần quốc nhiều năm không người kế vị, bởi vì điều này mà bao nhiêu quốc gia đều có tính toán, ngấm ngầm phái ra bao nhiêu đội ngũ ám sát, cũng may bệ hạ võ công cao cường, phúc thọ tề thiên mới không bị những âm mưu xấu xa hãm hại. Thế nhưng, quốc không hậu duệ rốt cuộc khiến cho lòng người kinh hoảng, khó mà an định, đến tột cùng ai cũng không thể dự đoán được liệu có phát sinh sự cố ngoài ý muốn hay không. Mà hôm nay, bệ hạ có ý từ trong tông thất tuyển ra một vị Thái tử, từ đại cuộc nhìn lại cũng coi như là có còn hơn không.

Về phần đến tột cùng là nguyên nhân gì cũng không phải quá quan trọng, lại nói mỗi lần có người nào không biết điều hỏi lên, bệ hạ liền một bộ dạng nhíu mày thở dài khó nói, khiến người ta cũng không nỡ đoán theo chiều hướng kia, mà nếu đã đoán theo chiều hướng kia ai lại không biết xấu hổ, ai lại to gan dám hỏi ngay trước mặt, vạch trần vết thương lòng của bệ hạ đâu? Ngay cả an ủi cũng không thể an ủi, đồng tình cũng không thể đồng tình, chỉ có thể bày tỏ trung can nghĩa đảm của mình, sẵn sàng xông pha dầu sôi lửa bỏng, ủng hộ bệ hạ, ủng hộ Thái tử rồi ngoan ngoãn về nhà.

Nhưng mà, bên phía quân đội từ chỗ thượng cấp Liễu đại tướng quân mọi người đạt được tin tức lại có chút khác biệt, theo như lời nói mơ hồ của Liễu tướng quân, có thể đoán được bệ hạ dường như là thích một vị nam nhân, có điều, nam nhân này là ai thì lại không cách nào nghe ngóng được.

Không cách nào nghe ngóng, cũng không hề trở ngại mọi người mặc sức tưởng tượng, thậm chí mọi người càng tưởng tượng càng ly kỳ càng thần bí, càng không theo lẽ thường, càng không thể tưởng tượng.

Nhớ lại trước đây khi bệ hạ còn chưa đăng cơ thì từng truyền ra sự kiện nam sủng.

Lúc đó nam sủng là ai?

Ừ… Thật ra mọi người đều biết.

Bệ hạ và Phương hầu quả thật rất giống tri âm tri kỷ, nhân tài luyến tiếc lẫn nhau.

Bọn họ cũng thường ở cùng nhau, uống rượu đánh nhau gì đó.

Dường như… mỗi lần Phương hầu đến Tần quốc đều là đến gặp bệ hạ.

Mà nghe đâu… mỗi lần đến đều trực tiếp ở lại trong cung.

Hơn nữa… trong khoảng thời gian mỗi lần Phương hầu đến bệ hạ dường như đều rất vui vẻ.

Như vậy… nói cách khác… việc này…

Trời ơi! Ngay cả Phương hầu bệ hạ cũng dám thích, thật không hổ là bệ hạ của đại Tần ta!

Người kia là Phương hầu của Sở quốc nha! Là tuyệt thế chiến thần nha! Là Phương Khinh Trần nha! Là một người khủng bố biết bao nhiêu! Dùng lời của Liễu tướng quân nói, đó là một nhân vật tuỳ tiện dậm chân hai cái Tần quốc phải rung rinh ba lần.

Bệ hạ, lòng ngưỡng mộ của thần đối với ngài giống như nước sông cuồn cuộn, mãnh liệt dâng trào, chảy mãi không dứt!

Suy nghĩ như vậy, mọi người trong quân đội Tần quốc đều lộ ra vẻ sợ hãi cùng tự hào, cũng không ai nói ra một chữ “không”.

Tháng mười một trôi qua trong sự khuyếch trương ngấm ngầm, các phe phái ôm tâm tư riêng mà phỏng đoán.

Cuối năm phủ xuống, trời cao vô cùng nể mặt giáng hạ đợt tuyết đầu mùa. Dân chúng đều dần dần dừng lại những tất bật rộn ràng của một năm, vừa ngắm nhìn những bông hoa tuyết vừa tính toán thu hoạch năm nay, cũng bắt đầu mua sắm đồ tết để mừng một năm mới thật náo nhiệt, hy vọng sang năm tiếp tục quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà.

Khắp người bám đầy những bông tuyết lóng lánh, Tương Hồng Thành, Biên Túc Vũ, hai vị võ quan quân đội ngày đêm không nghỉ phụng mệnh quay về kinh báo cáo. Việc này biểu trưng cho điều gì, mọi người đều rất rõ ràng, xem ra bất kể là nguyện ý hay không nguyện ý, can gián hay không can gián, việc lập Thái tử đã trở thành nước cờ đã định, hơn nữa ở ngay trước mắt rồi.

Đêm trừ tịch, tất cả đại thần theo thông lệ tham gia cung yến tại hoàng cung, trong thời gian này yến hội cũng thoải mái và chủ yếu là chúc mừng, mọi người đều chúc nguyện Tần quốc phồn vinh hưng thịnh, chúc nguyện bệ hạ long thể an khang, nghìn thu vạn đời, trong lúc trò chuyện cũng chỉ nói chút việc nhà việc cửa, những đao quang kiếm ảnh của ngày thường đều được ẩn giấu sau nụ cười của mọi người, thỉnh thoảng lại nâng chén chúc nhau, tỏ ra hoà thuận đầm ấm.

Đèn lưu ly cung đình toả sáng, cao lương mỹ vị la liệt, có vài người nhạy bén đã phát hiện bên cạnh hoàng đế có một đứa trẻ chừng mười một mười hai tuổi, bộ dạng môi hồng răng trắng rất đáng yêu, tuy rằng còn mang nét ngây thơ trẻ con, thế nhưng đối mặt với một bữa tiệc toàn những vị đại thần quyền cao chức trọng lại không hề thấy có mảy may sợ hãi, dùng bữa, cầu chúc đều rất thoải mái thành thạo, ung dung hữu lễ. Lúc được hoàng thượng giới thiệu với các đại thần thì đứa trẻ cũng không hề bẽn lẽn hay kích động, khiêm tốn trầm tĩnh, không kiêu không mừng. Nghĩ đây hẳn là Thái tử.

Mặc cho mọi người mang theo tâm tư muốn quan sát kỹ cũng được, mù mờ không biết gì cũng được, cung yến rất nhanh đúng giờ kết thúc. Đợi hoàng đế vừa đi, mọi người liền nối đuôi nhau ra về, nhanh bước chân về nhà mình làm vằn thắn ăn bánh trôi tham dự bữa tiệc gia đình.

Nửa đêm, trong tiếng pháo đón chào một năm mới lại đến ở Tần quốc, ngay ngày đầu tiên của năm mới, hoàng đế ban xuống chiếu chỉ đầu tiên.

Chiếu viết: từ xưa đế vương kế thiên lập cực, cai quản phân chia, tất phải lập người thừa kế, phát triển nền tảng quốc gia, trẫm không con không cháu, hằng đêm trằn trọc, sợ phụ trọng thác của tổ tông, hưng vong của bách tính. Nay trẫm thấy cháu của quốc công, cũng tức con của Tần Hạo Chi là Tần Thừa Duệ nhân phẩm đáng quý, thiên tư tuý mỹ, trung hiếu nhân ái, có thể kế thừa tông miếu, vì vậy lập làm Thái tử, nhập vào hoàng phổ, trịnh cáo thiên địa, tổ tông, xã tắc. Đặc biệt bố cáo thiên hạ, để mọi người đều biết.

Chiếu này vừa ra, thiên hạ oanh động, rất nhiều danh sĩ tiếng tăm cũng không để ý ngày tết, bỏ qua nghỉ ngơi dâng thư can gián. Rất nhiều lão thần ngôn thần cũng bỏ mặc việc đoàn tụ với người nhà ngày ngày tiến cung khua môi múa mép mài hai cái đầu gối. Rất nhiều người đã sớm biết nội tình cũng gác lại mấy ngày nghỉ hiếm hoi bôn tẩu bốn phía khuyên can, giảng giải cảm tình, giảng nỗi khổ trong đó, giảng đại cục, giảng lợi hại. Quân đội cũng không nhàn rỗi, biên quan gia tăng canh phòng, kinh thành lĩnh binh bảo vệ.

Tóm lại, đối với triều đình Tần quốc mà nói đây là một năm mới bận rộn, còn đối với bách tính thì lại thoải mái hơn nhiều. Mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy trong mắt, nhớ ở trong lòng, hoàng thượng quả thật là một hoàng thượng tốt, không nói đến dân chúng đã bị quan phủ tuyên truyền đến mức độ họ đối với hoàng đế bệ hạ là sùng bái điên cuồng, cho dù Thái tử hiện tại là ai, tương lai hoàng đế là ai, có phải là thân sinh huyết mạch của hoàng thượng hay không đối với bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì nhiều, hay nói cách khác, bọn họ không có khái niệm gì cả.

Sự kiện này trong nhân gian phần nhiều chỉ là đề tài trà dư tửu hậu mà thôi. Những ngày đầu năm nay không cần phải lo gió lạnh, quán trà tiệm rượu so với mấy năm trước náo nhiệt hơn nhiều, đại giang nam bắc của Tần quốc, từ trên xuống dưới dân gian đều đang hăng hái bừng bừng bàn luận việc này, người thì nói hoàng thượng không cách nào sinh con, người thì nói hoàng thượng yêu thích nam phong không muốn nạp phi, người thì nói hoàng thượng là thiên thần giáng thế không thể tương phối với người phàm, tương lai là phải quay về trời…

Các loại kiến giải đều có hình có tiếng, sống động êm tai, như thể tận mắt thấy, thậm chí mọi người đều không nhường nhau, ai cũng khăng khăng mình mới đúng, đến rốt cuộc quăng đũa quăng chén vung tay đánh nhau, tranh giành một cái giả thiết chính xác. Theo như thống kê sơ bộ của quân đội, chỉ trong vòng một tháng số người đánh nhau trong dân gian tăng gấp ba so với cùng thời gian năm ngoái.

Tin tức Tần quốc lập Thái tử cũng truyền khắp các quốc gia trong thiên hạ, có người ganh tị, có người vui mừng, đương nhiên, cũng có người khó chịu.

Trong hoàng cung Yên quốc, Yên Lẫm nắm chặt tấu sớ trong tay đập bàn đứng dậy: “Hắn mà là hoàng đế gì chứ! Có cái loại hoàng đế đó sao? Quá mức ghê tởm, chính mình không sinh con, khi không nhặt một người ngoài lập làm Thái tử, hắn không thấy có lỗi tổ tông sao? Không thấy có lỗi với bách tính sao? Còn dám nhìn mặt thiên hạ sao? Còn dám không biết xấu hổ hạ chiếu chỉ…”

Vương tổng quản an ủi nói: “Bệ hạ nguôi giận, có cái loại hoàng đế đó, Tần quốc sớm muộn gì cũng sẽ sinh loạn, chính là thời cơ của đại Yên ta.”

Yên Lẫm liếc Vương tổng quản một cái, vẫn còn căm giận, ngươi thì biết cái gì, Tần quốc hôm nay căn bản sẽ không loạn, quân đội đều nằm trong tay Tần Húc Phi, dân tâm cũng hướng về phía hắn, chỉ bằng mấy năm chiến tích trước đây hắn đã có thể thế lớn khí thô, lại nói vương vị của hắn không phải là thừa kế, vốn không có gì phải sợ, huống chi còn có cái tên Phương Khinh Trần căn bản không phải người kia… Ai, không đúng, nói như vậy chẳng phải cũng nói cả Dung tướng của mình, hơn nữa còn có đám người của Tiểu Lâu giúp Phương Khinh Trần trông nom, muốn loạn cũng khó…

Nhưng mà Dung tướng, ngươi hiện tại đã đi đến đâu rồi? Ngươi không biết ta rất nhớ ngươi sao?

“Vương tổng quản, thư của Dung tướng vì sao lâu như vậy vẫn chưa thấy đến?”

“A? Bệ hạ, ngày hôm qua chẳng phải đã có một phong gửi về sao?”

“A,” Yên Lẫm đỏ mặt, “Biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Lúc này Tiểu Dung đang dạo chơi trong dân gian cùng với Kính Tiết đang bầu bạn bên cạnh bằng hữu biết được tin tức xong, đều không hẹn mà cùng hiểu ý mỉm cười, tuy rằng cách nhau vạn dặm, nhưng họ đều hết sức vui mừng, Khinh Trần, rốt cuộc cũng có một người biết cậu hiểu cậu, cậu rốt cuộc cũng không cần phải đau lòng tổn thương, mấy trăm năm khúc mắt rốt cuộc cũng có thể bỏ xuống rồi, Tần Húc Phi có thể vì cậu làm đến mức này, nhất định sẽ không tương phụ, Khinh Trần, hy vọng cậu không cần phải tự tổn thương tự giày vò mình, có thể thật sự vui vẻ hài lòng.

Hoàng hậu Ngô quốc ôm tấu chương cười to: “Giáo sư Trang, sao thầy lại đi về chứ? Học trò mà thầy đau đầu nhất đã có thể hoàn thành luận văn nhưng thầy lại không nhìn thấy. Mẫn Hân ơi, tâm nguyện bao nhiêu năm dốc sức phát triển sự nghiệp đam mỹ của cậu, cậu lại không được tận mắt chứng kiến, nhất định sẽ hối hận. Còn có, Phương hồ ly, ha ha ha, chúc mừng chúc mừng…”

Trấn quốc hầu phủ của Sở quốc, một người áo trắng nắm chặt tin tức trong tay ngồi ở thư phòng của mình, một hồi ngồi một hồi lại đứng dậy, trong lòng nói không rõ cảm giác như thế nào.

Nhanh như vậy đã lập Thái tử, khẳng định trước khi y đi người nọ đã ngấm ngầm bố trí rồi.

… Hừ! Tuyển lập hậu duệ của tông thất? Sao lại có loại hoàng đế như hắn chứ! Ngu si, đần độn, dốt nát, dám giấu diếm không cho mình biết, còn dám không thương lượng với mình?

Hừ! Hiện tại đã chiêu cáo thiên hạ, nhất định là mình sẽ bị mấy tên buồn chán nào đó cười chết… Chết tiệt, cái tên ngu ngốc, ngớ ngẩn… Xem ta quay về xử lý ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio