Thu Tự quấn xong tạp dề, anh lại đứng thẳng người, cụp mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Vừa rồi em ở trong buổi tiệc không ăn được mấy miếng thức ăn, còn xoa dạ dày hai cái, có lẽ là do mới đầu để bụng rỗng uống rượu nên mới không thoải mái. Anh sợ lát nữa em đói nên định sẽ nấu chút cháo rau, xào thêm món dễ tiêu, em ăn xong hẵng ngủ, đừng để bụng trống đi ngủ, rất hại cho dạ dày.”
Úc Thịnh phì cười: “Nên là vì em?”
Anh gật đầu, ừ một tiếng với cô, lý lẽ đường hoàng.
“Ừ, làm cho em ăn thì được.” Úc Thịnh gật đầu, bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó, ngoắc tay với anh.
“Gì thế?” Thu Tự nhìn cô.
Úc Thịnh ra hiệu bảo anh cúi người thấp hơn một xíu, sau đó đặt tay lên vai anh, ghé gần bên tai anh cười nói: “Úc Hữu Phong ghét mùi hành nhất, lát nữa anh bỏ vào trong nồi nhiều một chút, em thích ăn hành.”
Cô ghé quá gần, hơi thở ấm áp chui vào trong lỗ tai anh, kích thích làm cho da anh dần hồng lên.
Thu Tự ừ một tiếng muốn đẩy ra, cô lại tò mò kéo anh không buông: “A Tự tai anh đỏ rồi?”
“...”
“A Tự, anh nhạy cảm quá đấy, tùy tiện thở hơi vào tai cũng đỏ lên.” Cô nói rồi lại thổi hơi qua bên tai kia của anh, “Để em xem thử xem đây là hiện tượng ngẫu nhiên hay là hiện tượng tất nhiên.”
“Sếp Úc.” Anh muốn né nhưng thật ra cũng không quá muốn né, trong một hai giây do dự, Úc Thịnh đã vòng qua bên kia thổi hơi vào lỗ tai anh.
Giống như hơi ấm vừa rồi thổi qua, lần này, anh không chỉ tai đỏ mà đến cả cần cổ trắng ngần cũng đỏ lên một mảng.
“Ồ wow…” Úc Thịnh ngạc nhiên thốt lên.
Thu Tự che lấy nửa bên cổ, không cần nhìn gương anh cũng biết cổ mình chắc chắn cũng đã đỏ lên rồi.
“Sếp Úc.” Anh cứng đờ người, cố gắng nhịn xuống cảm xúc dao động và tê dại trên vành tai, gương mặt trở nên nghiêm túc lạnh lùng khác thường, “Con gái không thể tùy tiện làm như vậy với người khác.”
Kết quả, anh lại bị cô đáp trả: “Anh lại không phải là người khác, anh là A Tự.”
“...”
Cách đó không xa, Úc Hữu Phong nửa dựa trên sô pha, đôi mắt phượng hẹp dài đang gắt gao nhìn nhất cử nhất động của hai người.
Hai người kia thật sự xem như cậu ta mù hay là không tồn tại vậy?
Cậu ta không biết Úc Thịnh có gạt cậu ta không, hoặc là cô thật sự không nói dối, đối với cô mà nói, Thu Tự thật sự chỉ là tài xế và vệ sĩ của cô. Nhưng cậu ta dám đảm bảo, đối với Thu Tự mà nói, Úc Thịnh tuyệt đối không chỉ là đối tượng công việc của anh.
Cậu ta không biết Úc Thịnh có cảm nhận được không nhưng từ góc độ người ngoài đứng nhìn của cậu ta, mọi thứ không thể rõ ràng hơn nữa.
Nào có ai lại dùng ánh nhìn ẩn nhẫn như vậy để nhìn chủ của mình, mỗi lần cô quay lưng đi, tầm mắt của anh lần nữa rơi lên người cô là ánh nhìn vừa tập trung vừa dịu dàng, vốn không thể nào có ở một người tài xế và vệ sĩ bình thường.
Úc Hữu Phong cười lạnh.
Ỷ vào mình đẹp trai, dã tâm thật sự không nhỏ, lại muốn vọng tưởng những chuyện vốn không thể nào xảy ra!
Trùng hợp là Thu Tự như cảm nhận được, anh đưa mắt nhìn qua bên phía cậu ta, Úc Hữu Phong nhếch môi, dùng khẩu hình nói ra bốn chữ: Nằm mơ ban ngày.
Thu Tự hơi nhíu mày, ánh mắt dừng trên người cậu ta mấy giây, như đọc hiểu khẩu ngữ của cậu ta.
Nhưng anh không cho cậu ta bất kỳ phản ứng nào, chỉ đối mắt với cậu ta vài giây lại thu mắt về.
Úc Hữu Phong không nghe theo lời của Úc Thịnh, một tuần sau lại tiếp tục đến căn hộ của cô hai ba lần/
Mấy lần này cậu ta đã học ngoan, trước khi đến đều sẽ gọi điện hỏi cô có ở nhà không, lúc đi còn mang theo một chút đồ ăn đồ uống làm quà.
Hoa quả đóng thùng đắt đỏ, hải sản đóng thùng được vận chuyển hàng không về, sashimi đóng thùng được vận chuyển hàng không về, thịt bò bông tuyết đóng thùng…
“Thẻ của chị, có lẽ sớm đã bị ba đóng băng rồi, nếu như thật sự thiếu tiền nhớ nói với em, chị là chị gái em, sao có thể để chất lượng cuộc sống của chị trở nên kém đi.”
Ngoài trừ căn chung cư này, Úc Hữu Phong không biết rõ tình hình kinh tế thật sự của Úc Thịnh.
Theo cậu ta thấy, cô có thể là tiết kiệm tiền tiêu vặt nhiều năm để mua căn hộ này, đã rất không tồi rồi, nếu đổi là cậu ta, một khi thẻ bị đóng băng, đến cả nhà vệ sinh của căn hộ này cậu ta cũng không mua nổi.
Những thứ này đối với Úc Thịnh mà nói là không đắt đỏ nhưng cũng có chút khó tìm.
Ví dụ như thịt bò M, Úc Quý Đông là người rất biết hưởng thụ, có nhà cung cấp đặc biệt, sau khi cô rời khỏi nhà họ Úc, đến tiệm ăn mấy lần, nhưng thùng to như thế này đủ để cô ở nhà ăn hai mươi mấy bữa, thật sự khá hấp dẫn, nên cô đều nhận tất.
Ngoài những thứ này ra, mỗi lần Úc Hữu Phong qua đây đều sẽ nói với cô một số tình hình mới của Úc Quý Đông và cô vợ nhỏ xinh đẹp của ông ta: Hôm nay lại cãi vã, cô ta khóc thút thít, ông ta đập đồ trên đất đều là thủy tinh vụn,...
Tuy Úc Thịnh cũng khá thích nghe, nhưng cô càng cảm thấy Úc Hữu Phong phiền phức hơn, mỗi lần cậu ta ở lại quá nửa tiếng đều sẽ bắt đầu đuổi người.
Con người tính tình sáng nắng chiều mưa như Úc Hữu Phong, nếu đổi thành trước đây chắc chắn sẽ hừ lạnh trực tiếp bỏ đi. Nhưng mấy lần này rõ ràng kiên nhẫn của cậu ta trở nên tốt lên, dù bị cô đuổi đi, cậu ta vẫn tiếp tục vờ tỏ ra đáng thương, có lúc xin ở thêm nửa tiếng, có lúc muốn ăn cơm rồi mới đi.
Cậu ta nói rằng biệt thự nhà họ Úc giờ đây trở thành như vậy, Tần Nghệ Tâm cả ngày ở trong phòng, Úc Hữu Phong đêm đêm không về, nhà không thành nhà, cậu ta về đó cũng chỉ có một mình…
Úc Thịnh cho người trong công ty nghỉ tết hơn nửa tháng, để mọi người sau khi qua tết nguyên tiêu mới đi làm lại.
Cũng vì thế nên ngoài những tiệc xã giao cần tham dự, mỗi ngày cô đều ở trong căn hộ, nhưng không phải nghỉ ngơi hoàn toàn, cô cũng xử lý một số công việc, dù sao đi nữa cũng là công ty của mình, không thể phân chia rõ ràng giữa đi làm và nghỉ ngơi.
Đương nhiên Thu Tự mỗi ngày đều qua đây, cô có rất nhiều việc cần anh giúp đỡ, hơn nữa chỉ cần có anh ở đây, cô cũng không cần phải đặt đồ ăn bên ngoài nữa, anh luôn có thể trong thời gian ngắn nhất làm ra món ăn ngon nhất.
Trong tình hình này, đương nhiên Úc Hữu Phong có hơi chướng mắt.
Lúc cô đuổi cậu ta lần hai, cậu ta sẽ chỉ về phía Thu Tự đang ngồi trước máy tính trên bàn họp nhỏ hỏi: “Vậy tại sao anh ta có thể ở lại, em phải rời đi?”
“Anh ấy được việc, tôi cần anh ấy.”
“Em cũng rất được việc.”
“Cậu được việc à? Theo đuổi con gái hay là tiêu tiền?” Úc Thịnh không để ý nhìn cậu ta.
Cuối cùng Úc Hữu Phong bị cô chọc giận rời đi.
Nhưng cậu ta không cam lòng cứ thể ở trước mặt Thu Tự bị Úc Thịnh đuổi đi, nên luôn muốn tìm cơ hội, thế là lần thứ ba sau khi bị đuổi ra khỏi căn hộ, cận ta ở trong xe đợi dưới lầu không rời đi, luôn đợi Thu Tự xuất hiện.
Cậu ta khởi động xe, đèn xe chói mắt quét lên người đối phương.
Thu Tự đưa tay che mắt, Úc Hữu Phong nhân lúc đó đẩy cửa xe chạy ra chắn đường, cho đến khu đi đến trước mặt anh: “Thế nào, chị tôi không giữa anh qua đêm à?”
Thu Tự nhìn người trước mặt mang theo nụ cười ác ý, anh nhíu mày cảnh cáo: “Để ý lời cậu nói, cậu muốn mắng tôi đồng thời cũng sỉ nhục chị cậu.”
Lúc ở trong căn hộ không phát hiện ra, giờ đây đứng gần đối diện nhau, chiều cao chênh lệch giữa hai người cũng rõ ràng.
Đối với đàn ông mà nói, chiều cao thấp hơn thì khí thế cũng thấp hơn, Úc Hữu Phong nhìn Thu Tự, cảm thấy đối phương không vừa mắt. Gương mặt đẹp trai cũng thôi rồi, đến cả chân cũng dài hơn cậu ta nữa!
“Giả vờ gì chứ, chẳng lẽ hai người chưa từng ngủ với nhau?” Trong giọng nói mỉa mai của cậu ta lộ ra ý chua, nụ cười càng tùy ý hơn, hơn nữa còn chưa đợi cậu ta cười xong, bên gò má trái đã bị đấm mạnh một cú.
Úc Hữu Phong chỉ cảm thấy giống như bị một câu búa đập vào, trong miệng ngọt ngọt, cậu ta đưa tay sờ, phát hiện ra khóe môi bị rách.
Thật ra, Thu Tự chỉ dùng ba, bốn phần sức, người trước mặt dù sao đi nữa cũng là em trai của Úc Thịnh, dù chẳng ra gì đi nữa anh cũng cho cậu ta đất lui, lần này chỉ là cho đối phương một bài học mà thôi.
“Nếu như còn có lần sau, cậu tự đi giải thích với sếp Úc tại sao cậu lại nhập viện.” Thu Tự nói rồi xoay người rời đi.
Úc Hữu Phong vừa đau vừa giận, trong đầu xoay hai vòng mới phản ứng lại ý nghĩa vừa rồi trong câu nói của anh, cậu ta lập tức chạy đến sau lưng anh nói: “Anh đừng có mà mơ mộng! Đừng cho rằng chị ấy xem trọng anh thì là thích anh, chị ấy vốn không thích anh! Nhiều nhất chỉ xem anh là công cụ ấm giường!”
Lần này Thu Tự không giải thích nữa, anh biết giải thích cũng chỉ tốn nước bọt mà thôi. Anh quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương: “Vậy thì sao?”
Vậy thì sao!
Bất kể cô xem anh là gì, tài xế, vệ sĩ, trợ lý, anh trai, người nhà… Thậm chí thật sự giống như Úc Hữu Phong nói, thật sự xem anh là dụng cụ làm ấm giường, vậy thì sao chứ?
Anh thích cô, sẽ không vì cô xem mình hoặc đối xử với mình như thế nào mà thay đổi.
Là bản thân anh muốn thích cô, là bản thân anh muốn ở bên cạnh cô, cố gắng hết sức giúp đỡ cô, giúp cô đạt được điều cô muốn.
Nếu đây là con đường bản thân anh chọn, bất kể kết quả như thế nào, anh đều sẽ tiếp tục đi tiếp.
Kỳ nghỉ tết rất nhanh trôi qua, nhân viên của Thịnh Thế Phồn Hoa mấy hôm nay cũng rất vui, vì công ty họ thành lập chưa bao lâu đã đầu tư quay phim mạng rồi, còn hợp tác với công ty truyền thông mới Dương Lạc và điện ảnh Lục Hoa có tiếng trong thành phố B, quay bộ phim sảng kịch nữ chính xuyên không đầu tiên.
Giới trẻ ngày nay, ai nấy không lên mạng đọc tiểu thuyết chứ, đặc biệt là con gái, tác phẩm xuyên không thật sự là lương thực cần thiết thường ngày để giết thời gian.
Bộ tiểu thuyết mạng “Làm lại cuộc đời” của Hà Dĩ Vi Kế tên truyện bình thường nhưng phần lớn những cô gái thích đọc tiểu thuyết xuyên không đều đã từng đọc qua.
Trong thời đại văn hóa thức ăn nhanh, trên mạng đổ xô ra các bộ tiểu thuyết xuyên không, cô ấy có thể bỏ đi tất cả thiết lập tươi đẹp, trở về nguyên trạng, dùng ngòi bút tỉ mỉ viết lại những cuộc đời vì gặp phải bất bình, bạo lực, bị tính kế, không biết phản kháng, tự ti yếu ớt… mà có kết thúc bi thảm.
Đây cũng là lý do tại sao quyển sách đầu tiên của Hà Dĩ Vi Kế cũng đủ làm cô ấy nổi danh với một tác phẩm.
Tình tiết câu chuyện và nhân vật trong “Làm lại cuộc đời” được thiết kế rất tinh tế đặc sắc, chỗ phẫn nộ làm người ta đồng cảm, chỗ vả mặt làm người ta hô sảng khoái, chỗ chuyển ngoặc hoàn toàn làm người ta không ngờ đến, từng chỗ điểm nhấn đều khéo léo gãi đúng chỗ ngứa.
Từng có rất nhiều đọc giả yêu thích viết bình luận dài khen tác giả, bày tỏ quyển sách này là họ nhớ đến loại ban đầu khi đọc tiểu thuyết xuyên không, cảm thán, sửng sốt, mỗi ngày đều chờ chương mới, vô cùng mong đợi.
Mà bây giờ, trên mạng thông báo “Làm lại cuộc đời” sắp được đóng thành phim, hơn nữa nhà làm phim còn bảo sẽ dựa trên nguyên tác, cũng mời tác giả Hà Dĩ Vi Kế mời về đoàn phim làm cố vấn kịch bản, dù sao đi nữa sở trưởng của cô ấy là thiết kế cốt truyện, sẽ đưa ra rất nhiều ý tưởng tuyệt vời cho nhóm biên kịch.
Quyển sách này đăng tải trên mạng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, câu chuyện bối cảnh thế giới mới nhất đang tiến vào giai đoạn quan trọng, các nữ nhân viên trẻ trong Thịnh Thế Phồn Hoa mấy hôm nay trong giờ ăn trưa và giờ nghỉ đều không kìm được tụ tập bàn tán về nội dung câu chuyện, đoán xem nữ chính của “Làm lại cuộc đời” tiếp theo cần xử lý như thế nào, vì đây là thế giới có điều kiện khó khăn nhất so với trước đây, trước kia nữ chính từng thất bại một lần, cốt truyện đã ép cô ấy đến cực điểm.
“Mọi người nói xem, tại sao có người đồng thời thiết kế ra nhiều khó khăn khó giải quyết và cách giải trừ khó khăn như vậy? Đây không phải là tự bán mâu lại tự bán thuẫn à, không có lời giải sao?”
“Vậy thì chưa chắc, suy nghĩ của Hà Dĩ Vi Kế khác với người bình thường, tiếp theo chắc chắn cô ấy sẽ có bước ngoặc đặc sắc!”
“Haiz, thật sự muốn vào trong máy tính của cô ấy để xem bản thảo cô ấy lưu trước đó!”
“Ai lại không muốn chứ!”
“Hay là, chúng ta đi hỏi thử sếp Úc? Bây giờ cô ấy là nhà đầu tư, nếu như câu chuyện bối cảnh của thế giới này cũng được ghi vào trong kịch bản, vậy kết cục sớm đã có rồi.”
“Thôi bỏ đi, tôi không dám, tuy sếp Úc dễ nói chuyện nhưng trợ lý Thu thật sự rất đáng sợ…”
“Ừ, anh ấy thật sự là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp, cũng là người nghiêm khắc nhất…”
“Nếu như thầy giáo cấp ba của mình có thể đẹp trai lại nghiêm túc như vậy, mình đoán có lẽ mình có thể vào Thanh Hoa…”
Úc Thịnh đi ngang qua cửa phòng trà nước, không bước vào.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang vừa đi, vừa đọc tài liệu trên laptap, cô có thể nghe được chuyện phiếm trong phòng trà nước, không lẽ nào anh không nghe thấy. Nhưng đến cả mí mắt của anh cũng không nhúc nhích, tầm mắt từ đầu chí cuối đều tập trung vào laptop trong tay.
Cho đến khi Úc Thịnh kéo nhẹ tay áo anh, anh mới thu tầm mắt từ laptop về: “Chuyện gì sao, sếp Úc?”
Giờ đây Úc Thịnh và anh đã bước ra khỏi công ty, đang đợi thang máy, cô chỉ cổng lớn của công ty ở sau lưng: “Vừa rồi họ đều nói anh đáng sợ.”
“Ừ.” Anh đáp, lại cúi đầu làm việc.
Úc Thịnh lại kéo anh: “Họ còn nói anh đẹp trai.”
“Ừ.” Lần này anh đến cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lên tiếng đáp lại.
Úc Thịnh lắc đầu, cố tỏ ra ngạc nhiên: “Nghe thấy con gái khen anh đẹp trai, anh cũng không phản ứng lại sao?”
Thang máy trùng hợp cũng đến trong lúc này, vang lên một tiếng “ting”, cửa thang máy mở ra, Thu Tự đưa tay chặn cửa, quay đầu nói với cô: “Sếp Úc, chúng ta còn phải ngồi một giờ tàu cao tốc.”
Úc Thịnh:...
Chọc không vui, không có cảm giác thành tựu…
Hạng mục lần này của Úc Thịnh và Thu Tự ở thành phố Q, tự lái xe qua đó có hơi xa, ngồi máy bay còn cần tốn thời gian chờ đợi, hơn nữa sân bay cách xa khu thành phố, cũng không tiện.
Cuối cùng hai người quyết định sẽ ngồi tàu cao tốc, tàu cao tốc chỉ cần ngồi ba giờ đồng hồ là có thể đến, trạm tàu cao tốc ở gần khu vực thành phố, hơn nữa ghế thương gia có thể thả bằng, có bàn làm việc, độ thoải mái không khác với ngồi máy bay là bao.
Lần này đến thành phố Q chủ yếu là vì nơi đó được định là phim trường chủ yếu, phần phía sau còn có rất nhiều công việc cần triển khai ở đây.
Công việc chọn vai hiện cũng đang triển khai ở thành phố Q, những diễn viên chính trước đó đã định xong ở thành phố B, có hai người trong số đó trùng hợp cần đến gần thành phố Q ghi hình chương trình, hôm nay sẽ trích chút thời gian qua thành phố Q trước, gặp mới với nhóm sáng tạo chính, sẵn tiện thử hóa trang.
Lư Na sớm sau mùng ba tết đã được đón đến thành phố Q, lúc tết cô ấy cũng rất bận, theo ý phía Nhạc Đống, bây giờ kịch bản thế giới xuyên không tuy xây dựng đặc sắc đa dạng nhưng vẫn thiếu đi một mạch truyện chính để liên kết tất cả các thế giới lại với nhau.
Mạch truyện chính này, trong tác phẩm nguyên tác cũng có, nhưng vì hiện tiểu thuyết vẫn đang đăng tải nên thông tin được đưa ra không nhiều nhưng đã lộ ra vài nơi điểm nhấn có thể nhìn thấy dã tâm chôn giấu điểm điểm nhấn lớn của tác giả.
Lần trước Nhạc Đống muốn từ chỗ Úc Thịnh biết được chính là rốt cuộc Lư Na có hoàn chỉnh xây dựng mạch truyện chính hay không, hay là viết bước nào xem bước đó.
Trước mắt anh ta cần mạch truyện chính này, nếu như có thể anh ta hi vọng để cô ấy đích thân điền hoàn chỉnh mạch truyện chính, sau đó sẽ để biên kịch chuyên nghiệp bắt đầu triển khai công việc. Tuy biên kịch chuyên nghiệp nhưng suy nghĩ và tưởng tượng không lớn như Lư Na, hơn nữa cũng sợ phong cách không hợp, về cơ bản sẽ phá hỏng tình tiết của toàn bộ bộ phim.
Lư Na bên này vô cùng phối hợp, năm ngoái nhận được thông tin, trong tết đã viết ra toàn bộ mạch truyện chính.
Phía Nhạc Đống xem xong vô cùng hài lòng, quyết định để Lư Na tham gia vào công việc biên kịch, cùng với những biên kịch khác cùng nhau hoàn mỹ dung hòa kịch bản của những thế giới nhỏ định xuống sẽ quay, đãi ngộ đề xuất cho cô ấy cũng rất cao.
Thế là mùng ba tết, Lư Na đã đến thành phố Q.
Trong cả quá trình, người ra mặt của bên Thịnh Thế Phồn Hoa đều là Thu Tự và những người khác của công ty.
Thật ra thì không chỉ phía Lư Na, bộ phim “Làm lại cuộc đời” này, tất cả công việc đối ngoại trước mắt đều do Thu Tự làm.
Giới giải trí quá nhỏ, hơn nữa Điện ảnh Minh Xán lại là công ty lớn, cô không tin vào nhân phẩm của Cố Giác, sợ anh ta bất chợt lên cơn, biết cô đầu tư bộ phim này muốn gây rắc rối, liên lụy Nhạc Đống.
Ngoài mặt Nhạc Đống và Cố Giác vẫn là “anh em”, nhưng Úc Thịnh bây giờ có lẽ đoán được Nhạc Đống đang đào một cái hố lớn để Cố Giác giẫm vào.
Cố Giác rất thông minh, trước đây Úc Quý Đông từng lấy vài hố nhỏ qua đây, anh ta đều hoàn mỹ tránh được nên Nhạc Đống muốn để anh ta giẫm vào hố lớn, thiết nghĩ cần phải làm đến không có bất kỳ dấu vết nào.
Về phía cô tạm thời không nói đến có thể cống hiến bao nhiêu sức lực nhưng ít nhất cô cũng không thể kéo chân Nhạc Đống, đương nhiên nếu như có thể trong thời điểm thích hợp thêm dầu vào lửa thì càng tốt rồi.
Nơi khách sạn Úc Thịnh ở cũng là nơi dừng chân giờ đây của đoàn phim, nam thứ nhất và nữ thứ hai hôm nay cũng đến đây hóa trang, có lẽ sẽ ở lại đây.
Nghiêm khắc mà nói, trong phim “Làm lại cuộc đời” không có vai nam chính, bây giờ chàng trai này có phân cảnh nhiều nhất, là một nhân vật có hơi thần bí, sẽ xuyên suốt cả bộ phim, biên kịch sẽ tô điểm thêm cho anh ta, tuy vai diễn không nhiều lắm nhưng thiết kế nhân vật rất đặc sắc, cũng là một vai diễn khá thách thức khả năng diễn xuất.
Bây giờ diễn viên đóng vai này tên là Lâm Diệc Thiện, là một tiểu thịt tươi có khả năng diễn xuất, trước đây vì quá bốc đồng, thường xuyên mâu thuẫn với ê kip nên chịu không ít thiệt thòi, cũng làm chùn bước sự nghiệp của mình.
Công ty của cậu ta thật sự rất muốn cho cậu ta chút dạy dỗ, nhưng lại không cản được nét đẹp trai của Lâm Diệc Thiện, gương mặt trắng trẻo tuấn tú non nớt như cún con, tính cách lại giống như chó sói, hơn nữa còn thuộc trường phái diễn xuất tốt trong nhóm tiểu thịt tươi, tạo hình được bên ngoài rất yêu thích, vì thế nên có rất nhiều nhóm fan. Nên công ty vẫn kiên trì đến giờ, không bỏ mặc cậu ta,
Hôm nay, Úc Thịnh lại nhìn thấy một vẻ mặt khác mà người quen biết Lâm Diệc Thiện hay đến cả người trong đội nhóm công ty của cậu ta cũng đều phải gọi là “quá chó quá chó, không chịu nổi”.
Vì đoàn phim ở đây nên phòng của hai tầng trong khách sạn đều được đặt cả, trong đó có một tầng ở hướng nam thang máy ngắm cảnh có một sảnh cà phê.
Người trong đoàn phim đông nên trước bữa ăn tối có một số công việc đối ngoại, cô đều giao cho Thu Tự đi xử lý.
Cô cầm kịch bản mới nhất in ra từ chỗ của Nhạc Đống, đến quán cà phê gọi một ly cà phê mới xay, ngồi bên cạnh cửa kính tỉ mỉ đọc kịch bản.
Lúc này Lâm Diệc Thiện chủ động ngồi trước mặt cô.
Ban đầu Úc Thịnh không để ý, trong khách sạn khắp nơi đều là người của đoàn phim ra vào, có thể nhìn thấy diễn viên, dù cô từng ở chỗ của Nhạc Đống nhìn thấy ảnh của Lâm Diệc Thiện, biết anh ta là vai nam thứ nhất, cũng nhận ra đối phương nhưng vì chưa từng chính thức gặp mặt giới thiệu nên tạm thời cô cũng chỉ xem như không quen biết.
Nhưng đối phương lại chợt lên tiếng: “Hi, cô là diễn viên hôm nay đến thử vai à? Cô thử vai nào thế?”
Úc Thịnh nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng.
Nhưng sự lạnh nhạt của Úc Thịnh không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của đối phương, cậu ta có hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Cô…Không biết tôi sao?”
“Biết chứ.” Úc Thịnh trả lời hai chữ, lần nữa cúi đầu đọc kịch bản.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ phủ lên sườn mặt yên tĩnh của cô, ngũ quan sắc sảo lại trắng ngần của cô đẹp như một bức tranh.
Gương mặt xa lạ này, trước đây cậu ta chưa từng gặp đối phương trong giới, gương mặt xinh đẹp như thế này, nếu như trước đây cô ở trong giới, nhất định cậu ta sẽ có ấn tượng với cô.
Cậu ta đoán rằng có lẽ cô là người mới của công ty nào đó.
“Cô tên gì?”
“Úc Thịnh.”
“Cô nghiêm túc quá, chỉ là tôi cảm thấy cô không cần lo lắng, cô xinh đẹp thế này chắc chắn có thể lấy được vai thử.”
Úc Thịnh lại ngẩng đầu nhìn đối phương, hàng mi dài như mực, cặp mắt hoa đào trong veo trắng đen rõ ràng, Lâm Diệc Thiện trong giới lăn lộn mấy năm, từng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp nhưng khoảnh khắc này cậu ta vẫn cảm thấy kinh diễm.
“Nếu như không thành công cũng không cần nản lòng, trong phim có không ít vai diễn rất tốt, cô có thể đến tìm tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cô.”
Cậu ta gần như có hơi vội vã, trong lời nói lộ ra ám thị nồng nặc, sau khi trò chuyện vài câu, cậu ta thậm chí lấy điện thoại ra, mở mã QR của mình ra, “Thường tôi sẽ không tùy tiện cho người ta wechat nhưng cô là ngoại lệ, không quét một cái sao?”
Cậu ta cầm di động, đưa đến trước mặt cô, người cũng ghé qua, gần như ghé sát đến người cô, đặc biệt là gương mặt của anh ta, ghé lại gần nở một nụ cười rạng rỡ với cô, từ góc độ khác nhìn sang, giống như đang hôn nhau.
“Hai người đang làm gì?” Giọng nam trầm thấp mang theo ý giận và khó tin, giọng nói đi kèm với tiếng bước chân vội vã, Cố Giác đưa tay ra, động tác rõ ràng thô bạo, giữ lấy cổ tay Úc Thịnh, kéo cô từ bên Lâm Diệc Thiện qua.
Lâm Diệc Thiện đang đợi đối phương thêm wechat của mình, kết quả lại bị người ta cắt ngang giữa chừng, trong lòng nổi lên ý giận, muốn xem là kẻ nào không mọc mắt lại dám quầy rầy cậu ta? Không nhận ra cậu ta sao?
“Anh sao thế này…” Cậu ta nói được một nửa, lúc nhìn rõ gương mặt của người đến lập tức im bặt. Đối phương vì nửa câu nói của cậu ta là lạnh lùng lườm sang, da mặt của Lâm Diệc Thiện lập tức run lên.
Ông chủ Cố Giác của công ty điện ảnh lớn trong giới thương nghiệp, cậu ta vẫn nhận ra.
Xem ra, cô người mới mà cậu ta nhìn trúng này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ dựa, là cậu ta hấp tấp hẹp hòi rồi.
Chẳng qua cậu ta cảm thấy cũng không thể trách cậu ta được, thời gian dài bị người đại diện, trợ lý, nhiều người như vậy trông coi, đè nén nội tâm thiếu nam dao động của cậu ta, đổi là ai cũng không chịu nổi.
Nghê sĩ thần tượng không phải là người, càng không phải là đàn ông, trong mắt fan, cậu ta chưa từng yêu đương, là một chàng trai ngây ngô còn chưa bóc tem. Hình tượng ban đầu này thiết lập khá vui, cũng thật sự có thể mang lại rất nhiều lưu lượng cho cậu ta nhưng cậu ta cũng phải trả giá rất lớn.
Không thể ở ngoài theo đuổi con gái, không thể tùy tiện hẹn hò với con gái, một khi thân thiết với cô gái nào một chút sẽ lập tức bị người đại diện cảnh cáo.
Tự vấn lương tâm, Lâm Diệc Thiện chỉ muốn nghiêm túc tìm người yêu đương thôi, dù không yêu đương thì trong khoảng thời gian ngắn có quan hệ hai bên tình nguyện thì cũng tốt. Chỉ cần đối phương chấp nhận bí mật, cậu ta vô cùng nguyện ý cho đối phương tài nguyên, trước giờ cậu ta rất hào phóng với con gái.
Đáng tiếc, hiếm khi nhìn trúng một người mới, mới thoáng dao động lòng đã cứng lòng rồi.
Cậu ta dùng ánh mắt lưu luyến không nỡ nhìn Úc Thịnh thêm một cái, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Cố Giác, đưa tay cười khanh khách chào hỏi anh ta, sau đó lập tức dời đi mấy ghế, vờ như mình là người qua đường.
Rất nhanh Úc Thịnh giãy khỏi tay của Cố Giác, cảm nhận cô giãy khỏi mình, Cố Giác nhíu mày nhìn cô: “Em đang làm gì vậy? Hôm nay không phải anh hẹn người ta gặp mặt ở khách sạn này, anh cũng không biết em lại vì một vai diễn…”
Úc Thịnh: …???
“Mới không gặp chẳng bao lâu, công lực ảo tưởng của Cố tổng quả thật dần tăng lên…” Úc Thịnh thật sự không nhịn được phỉ nhổ trong lòng.
“Em nói gì?” Trong mắt Cố Giác lộ ra nghi hoặc.
Úc Thịnh nhướng mày, cô trăn trở giữa việc hăng hái phỉ báng nhưng bị phát hiện cô và Nhạc Đống hợp tác đầu tư phim mạc và mặc nhận hiểu lầm ảo tưởng của đối phương, cuối cùng cô chọn vế sau.
Cô nhướng mày: “Không có gì, chỉ là khá khâm phục tư duy kín kẽ của Cố tổng.”
Cố Giác đánh giá cô từ trên xuống dưới hai lượt, quần áo trên người cô cũng xem như đứng đắn, không cố ý ăn diện quyến rũ, giọng của anh ta hoàn hoãn hơn: “Anh biết chuyện em rời khỏi nhà họ Úc, xảy ra chuyện đó, tại sao không đến tìm anh? Chẳng lẽ đối với em mà nói, giận dỗi anh quan trọng hơn những chuyện kia sao?”
Anh ta lại lạnh lùng lườm Lâm Diệc Thiện, mí mắt đối phương run rẩy, lại nhích ra xa mấy chỗ.
“Em thiếu tiền, em gặp khó khăn, tại sao không đến tìm anh?”
Úc Thịnh: … Đây rốt cuộc là đang nói những lời quỷ quái tán gái gì vậy?
Lần này cô không khách khí, phì cười: “Sếp Cố, hôm nay mang não ra ngoài rồi à? Hay là tuổi tác lớn rồi, trí nhớ không tốt? Hình như là anh ở trước mặt ba tôi nói gì đó, làm ông ta mất mặt, ông ta mới về nhà chất vấn tôi và cãi nhau với tôi? Bây giờ anh lại đến hỏi tôi gặp khó khăn sao không đi tìm anh? Anh cho rằng tôi sẽ đi nhờ người hại mình giúp đỡ sao?”
Câu nói này cực kỳ chói tai, Cố Giác không thích nghe, nhưng anh ta biết Úc Thịnh không nói sai. Hôm đó trong buổi tiệc, anh ta thật sự cố tình làm Úc Quý Đông bẽ mặt, muốn mượn miệng ông ta bảo Úc Thịnh quay về tìm mình xin lỗi.
Hôm đó anh ta nổi cơn thịnh nộ nói những lời kia, ban đầu cơn giận chưa nguôi, thật sự không nghĩ đến sẽ đi tìm cô nữa, thậm chí cảm thấy nếu như cô kiên quyết không nhận lỗi, chuyện đính hôn anh ta cũng sẽ trực tiếp hủy bỏ. Mà bên kia Hạ Oa cũng vì ngã bệnh nên số lần anh ta đi gặp cô ta cũng nhiều hơn.
Người yêu trước đây giờ đang ở gần trong gang tấc, dịu dàng yêu kiều, chỉ cần anh ta muốn, anh ta biết cô ta nhất định đồng ý gương vỡ lại lành với anh ta. Nhưng mấy lần này, lúc anh ta một mình ở trong căn hộ của cô ta, anh ta không hề có suy nghĩ tiến thêm bước nữa.
Anh ta sẽ nhớ đến biểu cảm và ánh mắt của Úc Thịnh hôm đó, cô không đồng ý anh ta đưa Hạ Oa đi bệnh viện, không muốn anh ta đi gặp Hạ Oa nữa, cũng không muốn anh ta lại quan tâm cô ta. Người giống Úc Thịnh có thể bày tỏ rõ ràng rằng mình đang để ý và mình đang ghen là lần đầu tiên anh ta thấy thế.
Thật ra cô hẹn Hạ Oa ra ngửa bài, bày tỏ sự bất mãn của cô, anh ta không cảm thấy có bao nhiêu giận dữ, thậm chí anh ta muốn sớm đưa Hạ Oa đang bệnh vệ nhà, sau đó sẽ quay lại dỗ dành cô.
Nhưng kết quả anh ta lại bị ánh mắt không tin tưởng của cô chọc giận.
Thậm chí anh ta không biết tại sao lúc ấy lại để ý như vậy.
Anh ta luôn cho rằng Úc Thịnh sẽ chẳng chịu được bao lâu sẽ đến tìm anh ta, dù sao đi nữa cô thích anh ta như vậy, từ lần đầu tiên gặp anh ta đã có hảo cảm với anh ta, dẫu cho ba năm nay anh ta ở bên ngoài có đủ loại phong hoa tuyết nguyệt, cô vẫn có thể kiên trì vì phần yêu thích này mà đứng yên chờ đợi anh ta.
Anh ta vốn dĩ không ngờ rằng cô sẽ không xuất hiện.
Kết quả, cô thật sự không xuất hiện.
Cố Giác nhớ lại cách thức hai người tiếp xúc, cô luôn là người chịu đựng, dù nhớ anh ta cũng sẽ tốn không ít thủ đoạn để anh ta chủ động tìm cô.
Thế là, hôm đó ở trong buổi tiệc, lúc Úc Quý Đông ghé lại gần, anh ta đã ám thị đối phương. Nhưng đã quen sai sử, anh ta vốn không xem trọng loại người bán con gái cầu vinh như thế này, lúc nói chuyện cũng làm ông ta bẽ mặt không ít.
Sau đó anh ta nghe nói Úc Thịnh và Úc Quý Đông cãi nhau, bị đuổi ra khỏi nhà họ Úc. Mấy ngày qua, anh ta luôn nghĩ rằng có phải cô sống không tốt lắm nhưng vì quật cường và cốt khí nên càng không muốn đến gặp anh ta?
Thật ra anh ta có thể tha thứ cho cô, thậm chí không cần cô xin lỗi, chỉ cần cô lên tiếng muốn quay lại là được.
Nhưng kết quả, anh ta lại nhìn thấy gì rồi!?
Cô lại vì vai diễn nên thân mật trước đám đông với một tiểu thịt tươi?
Tiểu thịt tươi Lâm Diệc Thiện ngồi cách đó không xa:...
Kỳ lạ thật, cậu ta rõ ràng đã cách hai người kia rất xa, nhưng tại sao vẫn cảm thấy lạnh buốt vậy?
“Tôi vì anh mới rơi vào cục diện như ngày hôm nay, anh cảm thấy tôi có thể quay đầu cầu xin anh sao?” Úc Thịnh cực kỳ yêu nghề đóng vai diễn mà Cố Giác tự tưởng tượng ra, “Sếp Cố, chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết, tôi đẹp như vậy, dù chỉ là một bình hoa thôi cũng có thể kiếm tiền, không cần phiền anh nhọc lòng!”
Hôm nay, lúc Cố Giác rời đi lại chăm chú nhìn cô một cái: “Được, được lắm.”
Nếu cô đã một lòng muốn độc hành, anh ta cũng sẽ không miễn cưỡng cô đến chỗ mình xin giúp đỡ, trong giới giải trí nào dễ lăn lộn như vậy, với tính tình của cô chắc chắn sẽ không đến mức làm những “giao dịch”, chẳng qua cô không có bối cảnh bước vào ngành này, cô ít nhiều cũng sẽ phải chịu khổ.
Nếu như cô đã không nhận tình, vậy thì cứ để cô chịu chút khổ, biết được khó khăn khi không có người che chở, tự nhiên sẽ mài mòn đi chút cốt khí và quật cường hiện giờ của cô.
Khi đó cô sẽ quay lại cầu xin anh ta.
Úc Thịnh vừa bước vào phòng, cô ném kịch bản xuống, nằm phệt lên sô pha.
“A Tự…” Cô nghiêng người, gối lên cánh tay, cầu cứu Thu Tự đang bận rộn trước laptop bên bàn sách, “Em đau đầu, anh mau qua đây giúp em xoa đi.”
Thu Tự tạm dừng công việc, nhanh chóng sải bước đến, ngồi xổm trước mặt cô: “Sao thế, sao lại đau đầu?”
“Vừa rồi vì kiềm chế không đánh người nên em tốn hết tất cả sức lực hồng hoang của mình…” Úc Thịnh thở dài, vùi mắt vào trong cánh tay, “Anh phải biết, em vì hạng mục “Làm lại cuộc đời”, thật sự là hết lòng hết dạ…:
“Buổi tối còn cần ăn cơm với những nhân vật quan trọng trong đoàn phim, có cần uống chút thuốc không?” Anh lấy một chiếc gối, nâng đầu và cánh tay cô lên, cẩn thận gác lên trên, để cô có thể nằm càng thoải mái hơn.
“Uống thuốc gì chứ, em lại không bị bệnh.” Cô lại mở mắt nhìn anh, gần đây anh rất bận, gần như không để ý đến định kỳ cắt tóc, tóc húi cua cũng đã dài hơn một chút. “A Tự, anh không cảm thấy gương mặt này của mình, phối cùng với đầu đinh có phải phá hoại vật trời cho không? Nếu như anh để tóc dài hơn một chút, nơi này…”
Nói rồi, cô đưa tay minh họa trên mi mắt anh, “Nếu như ở đây có chút tóc mái, không cần nhiều, vài sợi là đủ rồi, vậy anh sẽ đẹp trai thế nào chứ? Các cô gái trẻ ở công ty chúng ta nhìn thấy, có lẽ sẽ nấp trong phòng trà nước khen anh đến tận trời cao.”
Thu Tự không lên tiếng, anh đưa tay, vừa giữ lấy sau gáy cô, vừa giúp cô ấn huyệt thái dương.
“Chỗ này cũng đau.” Úc Thịnh xoay cổ chỉ ra sau cổ mình.
Ngón tay thon dài nhanh chóng dời qua, lực đạo vừa phải ấn vào huyệt vị sau cổ cô, Úc Thịnh thoải mái thở dài: “A Tự, anh thật sự quá được việc rồi, sao gì anh đều biết làm hết vậy…”
“Anh cũng có việc không thể làm được.” Giọng anh từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Úc Thịnh quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, đôi mắt đẹp hẹp dài, đuôi mắt gần như có độ cong rạng rỡ, đôi mày dày đậm và đường nét sâu thẳm làm nhạt đi nét rạng rỡ kia nên lúc anh mặt không cảm xúc trông anh cực kỳ lạnh lùng.