Tân Sủng - Nam Lăng

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong video, quần áo Úc Hữu Phong nhăn nhúm, tay chân bị trói, mắt bị che kín, miệng bị nhét chặt, dáng vẻ chật vật nằm trong góc phòng.

Có người vẫn đang đá cậu ta, khung cảnh chỉ quay được chân người đó, hắn ta đá không nhẹ, từng cú đá đều làm cho Úc Hữu Phong nặng nề hự một tiếng, cậu ta cong người muốn tránh nhưng lại không có nơi để tránh.

Phát theo đoạn clip có một câu nói và một tấm ảnh: Ba mươi triệu, trong vòng hai mươi bốn giờ chuyển vào ba tấm thẻ ngân hàng này của Úc Hữu Phong, nếu không sẽ để Úc Quý Đông kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Úc Thịnh lập tức gọi điện cho Thu Tự: “A Tự, có thể xảy ra chuyện rồi.”

Nửa giờ sau, lÚc Úc Thịnh, Thu Tự và Đườmg Thần đi đến bãi xe bên cạnh, Lâm Diệc Thiện vội chạy đến: “Sếp Úc, nghe nói cô về trước à?”

“Ừ, có chút việc, nên phải đi rồi.” Úc Thịnh dừng bước.

Sắc mặt của Lâm Diệc Thiện có hơi bất an, giọng điệu mang theo áy náy: “Hôm qua thật sự quá xin lỗi rồi, tôi không phải cố ý kéo cô xuống nước, tôi xin lỗi cô lần nữa, hi vọng cô đừng để bụng.”

Úc Thịnh mỉm cười: “Tôi không nhỏ mọn như vậy.”

“Thật không? Vậy hôm nay sáng sớm tinh mơ cô đã…”

“Tôi không thể nói nữa, tôi có chút việc cần xử lý, tôi không cần vì chút xíu chuyện này mà nói dối.”

“Tôi không có ý kia…” Lâm Diệc Thiện chán chường phát hiện ra hình như mình lại nói sai rồi, gấu ác trong lòng cậu ta bất lực không thể gào thét được gì nữa, chỉ có thể yếu ớt mở miệng: ‘Sếp Úc, nếu như cô rảnh có thể đến thành phố Q để thăm phim trường, đoàn phim đã đổi đến thành phố Q rồi, nghe nói cô thích ăn hải sản, tôi biết vài tiệm hải sản ở thành phố Q ăn ngon, đến lÚc đó có thể đưa cô đi.”

Từ lÚc Lâm Diệc Thiện ban đầu đến tán tỉnh mình, Úc Thịnh đã biết cậu ta có ý với mình, cô đối với đối phương không có nhu cầu về mặt công việc đương nhiên cũng không nói đến có quan hệ xã giao gì, chỉ là thêm bạn wechat là vì muốn mở rộng danh sách vòng bạn bè của mình.

Trước đây nếu như nghe thấy những lời mời không định ngày cụ thể này, có lẽ cô sẽ thuận miệng đáp ứng, dẫu sao thì đồng ý rồi cũng không phải thật sự cần đến đó.

Nhưng bây giờ, cô bỗng vô thức nhìn về hướng Thu Tự.

Anh đứng cách cô không xa, đang mở cốp sau, đặt đồ đạc của cô vào trong.

Thật ra cô cũng không có gì, chỉ mang theo một túi du lịch xách tay cỡ nhỏ để đựng quần áo và đồ dùng tắm gội, nhưng anh lại tốn rất nhiều thời gian vẫn chưa đặt xong.

Úc Thịnh nhìn sườn mặt điển trai trầm tĩnh và vẻ mặt chuyên chú của anh, có chút muốn cười.

Cô không ngờ, người có tính cách như anh lại còn ra vẻ đứng đắn giả vờ đang bận.

Úc Thịnh quay đầu, nói với Lâm Diệc Thiện: “Mấy hôm nay có hơi bận, lần sau có cơ hội, tôi sẽ đến thành phố Q thăm phim trường. Hôm khác gặp.”

Lâm Diệc Thiện nghe ra ý trong câu này, cô sẽ đi, đây là lịch sự đối đáp nhưng mục đích cô đi là vì thăm phim trường chứ không phải đi ăn hải sản với cậu ta, đây là lời từ chối lịch sự.

Thật ra, “Làm lại cuộc đời” vốn là một bộ phim mini, mùa đầu tiên chỉ có mười tám tập, quay rất nhanh sẽ kết thÚc, có lẽ cậu ta không chờ được cô đến thăm phim trường.

Trong lòng Lâm Diệc Thiện mang theo thất vọng không nói nên lời, muốn lần nữa lên tiếng nói gì đó, chàng trai cao lớn bên cạnh lại đóng cốp xe đi đến bên cạnh Úc Thịnh, hơn khom người nói với cô: “Sếp Úc, nên xuất phát rồi, em ngồi xe của Tiểu Đường, hay ngồi xe của anh.”

Úc Thịnh vốn muốn nói ngồi xe của Đường Thần nhưng lÚc cô quay đầu nhìn đối phương, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn mọi khi.

Lòng cô chợt mềm: “Ngồi xe anh đi.”

Anh đưa túi giấy trong tay cho cô: “Cháo cá lát mà trước đó dặn nhà bếp nấu, em còn chưa ăn sáng, vừa hay có thể ngồi trên xe ăn một chút.”

Úc Thịnh nhận lấy: “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh ăn rồi.” Anh đáp, đi đến mở cửa xe ghế sau, “Đi thôi, về thành phố B trước hẵng nói.”

Úc Thịnh nhớ đến đoạn video kia của Úc Hữu Phong, tâm trạng giảm đi mấy phần. Cô quay đầu, gật đầu tỏ ý với Lâm Diệc Thiện: “Quay thật tốt nhé, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Lâm Diệc Thiện dõi mắt nhìn cô lên xe, sau đó nhìn thấy vị trợ lý chở cô ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.

Cậu ta luôn cảm thấy, giữa hai người họ hình như có gì đó khác với trước đây.

Nhưng cụ thể là gì, cậu ta lại không nói ra được.

Chỉ là, trợ lý nam vừa đẹp trai vừa khí chất quanh năm đi theo cô, những người khác có dung mạo và khí chất kém hơn có lẽ cô vốn không nhìn lọt mắt.

Haiz, làm người khó quá, làm nghệ sĩ càng khó hơn, không dễ gì mới có một em gái xinh đẹp mà cậu ta nhìn trúng lại là nhà đầu tư, độ khó theo đuổi cô có thể xem là cấp bậc địa ngục.

Lâm Diệc Thiện lấy di động ra, mượn phong cảnh non xanh nước biếc và ánh nắng ấm áp sau lưng, tìm góc quen thuộc tự chụp hai ba mươi tấm ảnh, sau đó tìm tấm mà bản thân thấp đẹp trai nhất, chỉnh ảnh xong, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, ghi dòng trạng thái: Mong đợi, bắt đầu từ mỗi buổi sáng mai rực rỡ.

Sau đó, cậu ta nghĩ ngợi, lại đăng cùng bài viết lên trên weibo.

Weibo và vòng bạn bè không giống nhau, ảnh trên mạng chưa đăng được vài phút, số bình luận của fan đã phá vỡ con số mười nghìn. Các fan girl nhiệt tình gào rú làm cho tâm trạng buồn bực của Lâm Diệc Thiện đỡ hơn không ít.

Nếu như có một ngày, cậu ta thật sự có thể theo đuổi được Úc Thịnh, cậu ta nhất định sẽ nói với cô biết về hàm ý đằng sau những tấm ảnh này, để cô biết rằng những tấm ảnh làm vô số fan gào rú gọi ông xã quá ngầu, ông xã ghé gần đều là vì cô.

Cậu ta tưởng tượng vẻ mặt cảm động của đối phương khi cậu ta nói những chuyện này, gấu ác trong lòng lại tràn đầy sức sống lầm bầm.

Biệt thự nhà họ Úc.

Dù giúp việc trước đó nghe tiếng cửa mở nhìn thấy Úc Thịnh, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, từ tháng một đến nay cô đã gần bốn tháng chưa về.

Tuy bảo rằng bà ấy chỉ là một bảo mẫu giúp việc, thường ngày không có cảm giác tồn tại là bao nhưng bà ấy cũng là người có tư duy độc lập.

Từng lời nói hành vi của Úc Quý Đông hằng ngày đều trong mắt mọi người, nói đến cùng, nếu đổi lại là gia đình bình thường, nào có người cha như ông ta, có cô con gái thông minh xinh đẹp như thế này, trong nhà lại không phải không có tiền, tại sao khăng khăng ép cô đính hôn, lấy lòng đàn ông.

Chỉ là những suy nghĩ tâm tư này, thường ngày bà ấy và những người làm khác ở đây đều chỉ có thể giấu kín trong lòng.

Trước tết, hai cha con họ cuối cùng cũng cạch mặt, Úc Thịnh dọn ra ngoài, Úc Quý Đông tăng xông máu xuýt nhập viện, theo họ thấy đây không phải là một cách hay giải quyết vấn đề.

Dẫu sao thì Úc Thịnh vẫn đang học đại học, nếu thật sự dọn ra ngoài, cuộc sống sau này phải sống thế nào.

Nhưng những suy nghĩ này, dẫu sao cũng chỉ là suy nghĩ, họ có đồng cảm với cô hơn, đối phương cũng là chủ, họ lực bất tòng tâm, thậm chí nhiều năm như thế cũng chưa từng mạo hiểm chăm sóc cô nhiều hơn.

Họ chỉ muốn thành thật làm công, nhận phần tiện đáng được nhận, yên ổn sống qua ngày.

Nhưng rất nhanh, ngôi nhà này cũng không thể yên tĩnh được nữa, chuyện xấu ầm ĩ trong tiệc cưới của Úc Quý Đông, bà Úc mới cưới còn nhỏ hơn con gái của ông ta, vì tin xấu mà bị ông ta giam giữ trong nhà.

Bảo vệ đến đây hết người này đến người khác, canh giữ biệt thự như nhà giam vậy.

Sau đó cô vợ mới cưới đã chạy mất, chủ nhân trong nhà chỉ còn hai người, nhưng hai người này cũng không ngừng nghỉ, vài ba ngày lại cãi nhau một trận.

Mà đêm hôm trước, Úc Hữu Phong cũng rời đi, đến giờ cũng chưa về nhà.

Bọn họ thật sự không hiểu lắm, so với họ, nhà họ Úc sớm đã có đủ tiền rồi, theo lý mà nói cuộc sống vốn nên không âu không lo mới phải, nhưng sao lại sống cuộc sống còn chẳng bằng họ thế?

Mà sau hôm nay họ phát hiện ra có những chuyện không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.

Úc Thịnh ngăn đối phương muốn vào nhà thông báo cho Úc Quý Đông: “Cháu không đến đây để gặp ông ta, chỉ là qua đây làm công tác chuẩn bị, dì gọi tất cả mọi người hôm nay có mặt trong biệt thự đến phòng khách.”

Úc Thịnh ngẫm nghĩ, lại nói, “Nếu như Úc Quý Đông có hỏi đến, cũng bảo ông ta xuống lầu đến phòng khách.”

Mười phút sau, một chàng trai cao lớn mặc tây phục đen bước vào trong phòng khách, trực tiếp đi đến bên cạnh Úc Thịnh ngồi trước cửa sổ sát đất, khom người thì thầm vào tai cô: “Sếp Úc, đối phương đã cải trang xong, còn năm phút nữa sẽ đến đây.”

Úc Thịnh đáp ừ một tiếng, quay đầu nhìn về hướng mấy người được dì giúp việc thông báo liên tục đi đến phòng khách.

Vì Tần Nghệ Tâm đã chạy mất nên những bảo vệ trước đây cũng giải tán, giờ đây người giúp việc trong nhà họ Úc cũng không nhiều. Nhưng Úc Quý Đông là người xét nét, người càng được gọi là nhà giàu mới nổi thì càng thích ra vẻ nên trong ngoài cộng lại cũng được năm, sau người, ba dì giúp việc phụ trách ba bữa và quét dọn trong biệt thự, hai người làm vườn và một tài xế.

Rốt cuộc động tĩnh dưới lầu cũng thu hút sự chú ý của Úc Quý Đông, ông ta đứng ở cầu thang lầu hai, nhíu mày chất vấn trách mọi người sao không làm việc, sau đó ông ta nhìn thấy Úc Thịnh đang đứng trước cửa sổ sát đất.

“Mày về đây làm gì! Sao, tiêu hết tiền rồi không sống nổi à? Vừa về đã làm ra những chuyện này, mày cho rằng mày vẫn có thể làm chủ nơi đây?”

Úc Thịnh mặt không cảm xÚc nhìn Úc Quý Đông từ trên cầu thang bước xuống, mấy tháng không gặp, trông ông ta trở nên u ám, nếp nhăn trên mặt có thêm không ít, xem ra Tần Nghệ Tâm dày vò ông ta không ít.

Đây có thể gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị chăng.

“Ông còn có tâm trạng dạy dỗ tôi? Úc Hữu Phong xảy ra chuyện rồi, ông không biết sao?”

Úc Quý Đông cười lạnh hai tiếng: “Mày cho rằng tao sẽ mắc lừa à? Nó cũng chẳng phải là ngày đầu vì tiền mà ầm ĩ với tao.”

“Nên ông rõ ràng đêm qua nhận được điện thoại nhưng đến giờ cũng không có hành động.” Giọng Úc Thịnh mỉa mai, “Cũng đúng, trong mắt ông, người sao quan trọng bằng tiền.”

“Sao nào, bây giờ hai đứa định hợp nhau lừa ta?”

Úc Thịnh lười lên tiếng, thật ra cũng không cần cô lên tiếng.

Có mấy người lần nữa bước vào trong biệt thự nhà họ Úc, ai nấy đều mặc tây trang giày da, trông như khách quý đến làm khách nhưng thật ra đây đều là hình cảnh cải trang.

Úc Thịnh trong thời gian ngắn nhất báo cảnh sát.

Trong tất cả vụ án bắt cóc, bọn bắt cóc đều sẽ yêu cầu không được báo cảnh sát mà thực tế, trong những vụ án không báo cảnh sát, người bị bắt cóc càng dễ dàng bị giết.

Úc Thịnh tin phía cảnh sát, sau khi báo cảnh sát, cô kể rõ tất cả tình hình, những chuyện khác phía sau, cô đều làm theo căn dặn.

Quay về nhà họ Úc, tập hợp tất cả người giúp việc trong nhà họ Úc, để cho cảnh sát vào nhà họ Úc.

Họ sẽ bắt đầu điều tra người xung quanh trước, họ cần loại đi vụ án bắt cóc lần này có phải là do Úc Hữu Phong tự biên tự diễn hay không đã, điều tra xem có phải người bên cạnh gây án không, mới có thể tiếp tục công tác phía sau.

Nhưng vì giờ đây bọn bắt cóc chỉ cho thời gian hai mươi bốn giờ nên điều tra không chỉ cần kín tiếng, bảo mật mà còn cần nhanh chóng.

Quy trình xử lý của hình cảnh vô cùng chuyên nghiệp, vừa vào nhà họ Úc đầu tiên là loại trừ đi tính khả năng lắp camera theo dõi hoặc máy nghe trộm, sau đó thiết lập hệ thống theo dõi lên điện thoại bàn, di động của Úc Quý Đông và điện thoại của Úc Thịnh.

Sau đó, những người giúp việc cũng bị tách ra dẫn đi hỏi chuyện.

Úc Quý Đông đồng thời đối diện với chất vấn của hai hình cảnh, nhất thời không khí căng thẳng lặng lẽ lan tràn khắp biệt thự, dẫu ông ta vốn không tin nhưng giờ đây cũng đã tin hơn bảy tám phần.

Sau khi tin tưởng, cơn giận của ông ta lại không kìm được dâng lên, quay đầu trách mắng Úc Thịnh đang đứng một bên, hỏi cô có phải muốn hại chết Úc Hữu Phong không, rõ ràng nhận điện thoại đưa tiền là được, cô còn lại báo cảnh sát!

“Ôi ôi, sao thế này? Xem chúng tôi không tồn tại à? Xảy ra chuyện không báo cảnh sát còn đi trách người báo cảnh sát, ông đây là suy nghĩ gì vậy?” Hai hình cảnh nghe không lọt tai, trực tiếp lên tiếng dạy dỗ Úc Quý Đông một trận.

Úc Thịnh vốn không thèm để ý đến ông ta, nếu không phải chuyện này liên quan đến mạng người, cô vốn dĩ không thể nào lại quay về nhà họ Úc, chẳng qua là nếu đã quay về, cô cũng không xem mình là khách.

Từ sáng sớm cô và Thu Tự từ khu nghỉ dưỡng vội về, giờ đã gần đến trưa, hai người còn chưa ăn cơm, đương nhiên sẽ không có đạo lý để bản thân chịu đói.

Cô nhìn thấy hai dì giúp việc đã bị hỏi chuyện xong thì bảo họ đi chuẩn bị cơm trưa, một là cô cần ăn, hai là muốn để cho các hình cảnh này có môi trường làm việc thật tốt.

“Không sao, cô cậu không cần nhọc lòng chuyện cơm nước của chúng tôi, chúng tôi đến đây để làm việc, những thứ này đều có chuẩn bị.”

Người đứng đầu đội hình cảnh tỏ ý, người nọ mang hai túi đen vốn đặt trước cổng vào, đặt bên cạnh bàn trà trước sô pha.

Trong hai chiếc túi ấy, một túi đựng nước suối, túi còn lại đựng sandwich và cơm nắm đều là những thức ăn đơn giản nhưng có thể lót dạ.

Người nọ đặt xuống xong cũng không để ý nữa, rõ ràng là bảo các đồng nghiệp cần thì tự lấy.

Công việc của người ta sẽ có quy tắc công việc, Úc Thịnh cũng không khuyên nhiều chỉ dặn dò dì giúp việc làm vài món dựa theo khẩu vị của mình đưa đến nhà hoa lồng kính ở lầu một, lát nữa cô sẽ qua đó ăn, tránh để mùi thức ăn ảnh hưởng đến công việc của hình cảnh.

Nhà hoa nằm bên cạnh cửa sổ sát đất ở phòng khách, nếu như chỗ này có chuyện gì cần cô, chỉ cần gõ cửa kính sát đất, cô sẽ nghe thấy, lập tức đi sang.

“Mày còn có tâm trạng ăn cơm?” Úc Quý Đông nhíu mày, âm u nhìn cô.

Úc Thịnh không hề khách khí: “Ông vẫn nên ngậm miệng lại đi, bây giờ người không có tư cách lên tiếng nhất chính là ông, con trai bị bắt cóc, bọn bắt cóc gọi điện thoại tận cửa, ông còn cho rằng cậu ta vì tiền nên tự biên tự diễn? Nếu như không phải tôi báo cảnh sát, qua hai ngày nữa có lẽ ông cần đến bệnh viện nhận người rồi.”

Giờ đây dưới sự điều tra nhanh chóng của hình cảnh, đã có thể loại đi hai phỏng đoán tự biên tự diễn và người xung quanh gây án.

Úc Hữu Phong đã thật sự bị bắt cóc, nên bây giờ họ đang truy ngược về địa điểm Úc Hữu Phong xuất hiện cuối cùng và người từng gặp qua để tìm kiếm nghi phạm, những thứ này cần họ tốn lượng lớn tinh thần dùng thiết bị điện tử để điều tra, loại trừ.

Những lời này gần như nói rõ ý nghĩa, tuy Úc Quý Đông không đáng tin nhưng ông ta nghe đến đây vẫn vô cùng giận dữ: “Đứa con gái ngỗ nghịch! Mày là nghiệp chướng! Có người nguyền rủa em trai ruột của mình như vậy sao!”

Úc Thịnh chỉ xem như không nghe thấy, cô đi đến quầy bar một bên lấy hai cốc cà phê đã pha xong từ máy cà phê, sau đó đưa Thu Tự vòng qua phòng khách đi đến nhà hoa.

Thật ra nhà hoa chỉ là một căn phòng bằng kính, trong biệt thự nhà giàu bình thường đều có nhà kính giữ ấm như thế này.

Bốn mùa trong nhà kính như mùa xuân, trồng một số loài hoa và cây cối quý hiếm, ở giữa có đài phun nước nhỏ, bên hướng nam của đài phun nước đặt một chiếc bàn sắt nghệ thuật màu đen, vừa hay có thể ngồi ở đây uống cà phê nghỉ ngơi.

Nhiệt độ ở đây khá cao, Úc Thịnh gỡ áo khoác tây phục bằng nỉ mỏng của mình ra, đang muốn đặt sang một bên, Thu Tự bên cạnh đã nhận lấy, giúp cô gấp gọn đặt lên lưng ghế bên cạnh.

Úc Thịnh nhìn gương mặt điển trai của anh: “A Tự, hay là anh về công ty trước?”

Anh đưa mắt nhìn cô, nắng trưa từ trên mái ngói hình cong trong suốt của nhà hoa chiếu xuống, xuyên qua cành lá của thực vật dây leo, phủ lên ánh vàng vụn vặt lên gương mặt lập thể điển trang của anh, đôi mắt ưu mỹ dịu dàng mà trầm tĩnh, trước giờ chưa từng thay đổi bất kỳ ngày nào.

Úc Thịnh bỗng hơi ngây người, Thu Tự bình tĩnh nghiêm tÚc như thế này và Thu Tự đêm qua ấn cô lên vách tường, hơi thở rối loạn, mất kiểm soát hôn cô, thật sự là cùng một người sao?

“Tạm thời anh không về, anh không yên tâm em ở đây một mình.”

Anh nói, lấy laptop từ trong túi bên cạnh ra, đây là trước đó Đường Thần lái xe về công ty lấy qua từ văn phòng cho anh, “Hôm nay giống hệt như hôm qua, công việc chủ yếu là họp, làm việc từ xa là được rồi.”

Nói rồi, anh lại đưa laptop cô dùng mọi khi đưa cho cô. “Trước đây Nhạc Đống từng nhắc đến chuyện trên nền tảng kia, đối phương có gửi bản kế hoạch đến, dự án này không gấp, em cứ từ từ xem.”

“Ừ.” Úc Thịnh vẫn tương đối quen thuộc với dáng vẻ nói chuyện công việc của anh, cô đưa tay nhận lấy laptop nhưng anh lại không đưa cho cô.

LÚc cô đang khó hiểu, anh cụp mắt, đi đến bên cạnh cô, khom người đích thân đặt laptop lên trên bàn, sau đó mở khóa laptop, ngón tay thon dài nhấp vào thư mục, sau đó là tài liệu.

Úc Thịnh bị hành động chu đáo tinh tế này làm cho hơi ngây ra, cô nhấp hai ngụm cà phê, thấy anh vẫn đang giúp cô điều chỉnh kích thước chữ, lập tức có chút bất đắc dĩ: “A Tự, để em tự làm.”

“Không sao.” Giọng anh thanh nhuận trầm thấp vang lên bên tai cô. “Anh muốn giúp em làm những điều này, trước đây là anh không tốt, bây giờ anh bù đắp lại cho em.”

Úc Thịnh xoa vành tai bị hơi thở của anh quẩn quanh, quay đầu nhìn anh: “Có phải anh cố ý không?”

Trong tay cô vẫn còn cầm tách cà phê, trên đôi môi đầy đặn đỏ mọng dính một giọt cà phê, anh nhìn giọt cà phê ấy trên môi cô, ánh mắt dần sâu hơn.

Úc Thịnh dự cảm được gì đó, cô nghiêng đầu muốn tránh, bàn tay to của đối phương lại giữ lấy cần cổ cô, cả người ghé lại gần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio