Tần Tấn Chi Hảo

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại Vĩnh Châu, Quế Hoa lâu là một cửa bánh ngọt không lớn không nhỏ, nhưng lại làm ăn tốt đến lạ thường nhờ danh tiếng trăm năm cùng với tay nghề chưa bao giờ truyền ra ngoài.

Trước cửa tiệm vô cùng náo nhiệt, người người xếp hàng chờ đợi chỉ vì muốn mua Mân Côi cao (bánh hoa hồng) hạn định mỗi ngày.

Bên trong hàng dài ấy có một bóng người gầy gò. Tần Tấn yên lặng đứng xếp hàng, trên mặt có một chút nghiêm nghị, dường như không để ý đến tiếng ồn bên người. Nhắm mắt nối đuôi người phía trước, trong đầu cô tràn ngập bí mật lớn đã phát hiện lúc nãy.

Hôm nay, quản sự dẫn cô đi gặp đông gia (ông chủ), cũng chính là vị đương gia danh khí vang vọng đại giang Nam Bắc, Thịnh Nặc. Tuy nhiên, ước mơ được nhìn thấy đông gia trước kia của cô đã biến mất không còn dấu vết.

"Ông ấy" lại là bà ấy.

Đó là một cảm giác rất đặc biệt. Khi nhìn thấy trang phục gần như giống hệt mình, cổ áo cao không lộ yết hầu, trường bào có chút rộng cùng với gương mặt âm nhu so với nam nhân nhưng lại hơi có khí khái hào hùng đối với nữ tử, chỉ cần nhìn một chút là cô đã hiểu nội tình gay.

Cô hơi nghi hoặc, lại cố gắng đè nén sự tò mò của mình, cưỡng chế phần mất bình tĩnh trong lòng lại. Biết nhiều quá không phải là chuyện tốt, có chút đạo lý mà cô vẫn hiểu được.

Nghĩ đến đây, sự hỗn loạn trong lòng Tần Tấn lại nổi lên. Bà ấy có thể phát hiện mình đã biết bí mật của bà hay không? Mà bí mật của mình có thể bị bà ấy nhìn ra không?

"Anh trai, anh cần bao nhiêu?" Người phục vụ bận rộn nhìn thấy người khách đang ngẩn người nên có chút nóng nảy, mở miệng nhắc nhở.

Lúc này Tần Tấn mới ý thức được mình đang thất thần, lúng túng cười, nhanh chóng lấy tiền ra mua một phần. Trong tay cầm lấy phần điểm tâm nóng hổi, cho dù được bao trong túi giấy thật dày nhưng cô vẫn ngửi được một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng từ bên trong bay ra.

Nghĩ đến dáng vẻ của Ân Huệ khi lần đầu tiên nhấm nháp bánh này, đáy mắt nàng ấy rõ ràng đầy sự tán thưởng nhưng lại cố gắng che giấu sự yêu thích của mình. Những năm nay, hai người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, lúc mới đến cả hai muốn ăn chút đồ tốt cũng phải đắn đo mãi, nay họ đã có thể thỉnh thoảng mua về nhà cùng nhau hưởng thụ. Sinh hoạt thật vất vả mới hơi chút khởi sắc, chẳng lẽ giờ đây lại muốn bắt đầu lại từ đầu sao?

Nghĩ đến mọi thứ đã vất vả xây dựng có thể hoá thành hư không, người yêu lại sắp sửa chịu khổ cùng mình, ý lạnh trong lòng Tần Tấn mất khống chế toả ra ngoài, bước chân cô cũng bất giác tăng tốc.

Đẩy cửa tiểu viện ra, con Mực sớm chờ ở cửa vẫy đuôi mừng. Ánh mắt A Tấn khoá lại nơi phòng nhỏ. Dường như cảm nhận được, thê tử một tay đang ôm con gái một tay đẩy màn cửa ra. "Người đã về nha." Có lẽ không ngờ Tần Tấn sẽ về sớm như vậy, trong mắt Ân Huệ tràn đầy sự vui sướng không thốt thành lời.

Tần Tấn nhìn nàng, sự bất an trong lòng như được vỗ về, trong ý cười tràn đầy sự dịu dàng kia thì sự phiền nhiễu trong lòng quả thật không đáng để nhắc đến.

"Quản sự nói không có việc gì nên kêu ta về sớm." Vừa nói cô vừa đi đến bên cạnh thê tử, giơ điểm tâm trong tay.

Ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, ý cười trong đáy mắt Ân Huệ càng sâu thêm, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt ống tay áo người yêu. "Người vào nhà trước đi."

"Ừ." Đi theo Ân Huệ vào phòng nhỏ, lặng lẽ hít một hơi, hỗn hợp không rõ hương vị khiến Tần Tấn có cảm giác an toàn không nói rõ được, không không miêu tả được.

Không chú ý đến hành động của người yêu, Ân Huệ ôm con gái đang ngủ say trong lòng, cẩn thận thả bé xuống cái giường nhỏ mới mua, vừa đắp mền cho bé, lại vừa vỗ về bé.

Tần Tấn đến bên cạnh bàn, cẩn thận mở bọc giấy ra, nhìn từng khối bánh ngọt tinh xảo. Cô nghiêng đầu nhìn hai mẹ con, tạm thời quên đi lo lắng trước đó. "Để con ngủ đi, điểm tâm còn nóng, em nếm thử trước đi." A Tấn gọi thê tử đến.

Lần nữa xác nhận bé con sẽ không tỉnh dậy, Ân Huệ đứng thẳng người, nhất thời hai chân nhũn ra, khẽ chống tay lên thành của giường, đầu ngón tay nhói nhói. "Hít..." Nàng không nhịn được hít một hơi.

"Em làm sao thế?" Mỗi khắc đều chú ý đến người yêu, Tần Tấn ngay lập tức phản ứng, sải bước đến bên người Ân Huệ, kéo bàn tay nhỏ của nàng ấy. Nhìn thấy chấm đen, cô không chút do dự bỏ tay nhỏ vào miệng, đầu lưỡi quét nhẹ tìm thấy chỗ cứng nhỏ nhỏ liền dùng sức mút.

Lặp đi lặp lại mấy lần, mãi cho đến khi đầu lưỡi không còn cảm nhận được dị vật, Tần Tấn mới nhả ra, cúi đầu cẩn thận nhìn. Ân Huệ nhìn người yêu vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác ẩm ướt nơi đầu ngón tay đã sớm bị nàng quên đi.

"Em còn đau không?" Tuy không nhìn thấy ngón tay còn cái gì, Tần Tấn vẫn không yên lòng hỏi thăm.

"Em nào có yếu đuối như vậy!" Mặc dù thích được người ấy cẩn thận bảo vệ như vậy, Ân Huệ vẫn rút tay về, tỏ vẻ không sao.

Tần Tấn cười nhẹ một tiếng, cô cũng biết mình quá khẩn trương. Cúi đầu xuống, nhẹ tay sờ lên thành giường, Tần Tấn rất nhanh liền phát hiện chỗ nho nhỏ không được phẳng. Nhíu mày, lúc chọn giường cô chỉ để ý độ chắc chắn mà lại quên không để ý sự tinh tế của nó, nàng không khỏi tự trách mình chủ quan.

"Người lại suy nghĩ gì vậy?" Ân Huệ nhìn ra Tần Tấn đang tự trách, kéo tay của cô nói. "Người ăn điểm tâm trước đi, chút nữa em kiếm ít vải rách bọc lên trên là được."

"Ừ." Tần Tấn gật đầu, đi theo Ân Huệ đến chỗ cái bàn, bắt đầu chia sẻ phần mỹ thực kia.

Điểm tâm vào miệng liền tan ra, ngọt ngào khiến Ân Huệ thoả mãn híp mắt lại, nhưng dường như nàng lại nghĩ đến cái gì. "Chuyện hôm nay thuận lợi chứ?" Tối hôm qua nghe Tần Tấn nói cô ấy phải đi theo quản sự đi gặp đông gia, đây là một việc lớn đối với cặp đôi trẻ, vì vậy ngay trong đêm Ân Huệ đã làm cho Tần Tấn một bộ đồ mới để cô ấy có thể lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.

Tần Tấn trong lòng xao động, tâm tình tốt cũng bay phân nửa, giữa lông mày lại có xoắn xuýt, có chút chột dạ nhìn Ân Huệ, trầm mặc. Việc này tốt nhất vẫn không nên nói cho Ân Huệ biết, nhìn đôi mắt tràn đầy chờ đợi kia, thật sự cô không muốn quét đi hào hứng của nàng ấy, để nàng ấy lo lắng cùng mình.

Ân Huệ nhìn thấy bộ dạng này của A Tấn, trong lòng hiểu rõ, tay nhỏ đi đến khoé miệng của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi chút mảnh bánh vụn, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng an ủi, hiển nhiên nàng đã hiểu lầm biểu tình của Tần Tấn.

Có vật gì trỗi dậy trong đáy lòng, Tần Tấn nhìn thê tử, muốn nói điều gì nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

"Đồ ngốc, như thế này sẽ mau già đó nha." Ân Huệ nhìn cô muốn nói lại thôi, càng hiểu lầm trầm trọng, bàn tay ép lông mày nhỏ của cô. "Chúng ta phải sống cả đời, mọi thứ thứ từ từ sẽ đến thôi."

Trong lòng Tần Tấn ngoại trừ tràn đầy sự cảm động thì không còn gì khác. Cả một đời, làm sao quên được chứ. Người trước mắt cô chính là người mà cô quyết tâm bên nhau cả đời, đã sớm đáp ứng nàng ấy cho dù vui vẻ hay phiền não đều phải cùng nhau chia sẻ. Con đường này rất xa rất dài, đã giữ tay nàng ấy lại thì không nên giấu diếm nàng ấy. Con đường dù khó cách mấy thì vẫn luôn có biện pháp cùng nhau đi qua.

"Ân Huệ." Tần Tấn kéo tay nhỏ phủ trên mặt mình xuống, cầm lấy, biểu tình có chút nghiêm túc nói lại kỹ càng những gì đã phát sinh.

"Bà ấy là nữ?" Cặp mắt xinh đẹp mở to, Ân Huệ bị những gì người yêu kể lại làm kinh ngạc đến ngây người. Đại danh Thịnh Nặc chỉ cần có người đi dạo qua Vĩnh Châu đều biết cả, mà hai nhà Thịnh, Dục kết thân cũng xem như một đoạn giai thoại. Vậy mà hai người họ cũng giống như các nàng, tin tức quá mức kinh bạo này thật sự khiến nàng khó có thể tin tưởng.

Tần Tấn nhẹ nhàng gật đầu: "Ta không có nhìn lầm."

"Vậy... đại tiểu thư ngày ấy?" Hiển nhiên cô gái nhỏ xưa nay khôn khéo vẫn chưa nắm được trọng điểm.

"Ta nghe người ta nói qua đại tiểu thư được nhận làm con thừa tự." Tần Tấn bị Ân Huệ nhắc, càng chắc chắn. "Ta không biết có phải bà ấy cũng nhìn ra ta hay không?"

Lúc này Ân Huệ mới hiểu được ý tứ của Tần Tấn, sắp xếp lại suy nghĩ. "Người sợ bà ấy vạch trần thân phận của người?"

Lắc đầu theo trực giác, Tần Tấn hồi tưởng tình cảnh hai người ở chung, lúc sau người kia chỉ hỏi một việc sự việc trong thương hội, trong lời nói chưa từng để lộ ra cái gì. Nghĩ kỹ lại hình như là cô thần hồn nát thần tính, đợi đến khi đầu óc bình tĩnh lại, không nói đến việc đối phương chưa hẳn biết được thân phận của cô, coi như bà ấy nhìn ra được thì cũng sẽ không nói gì.

Thế nhưng, Tần Tấn chuyển sang việc mà cô lo sợ hơn. Bây giờ cô không phải sợ việc mình bị vạch trần là nữ, mà là sợ người kia nhìn ra cô đã phát hiện bí mật của bà ấy, vì bảo toàn người nhà mà gây bất lợi cho gia đình cô.

Tần Tấn biết nếu cô vì bảo vệ Ân Huệ, việc trái lương tâm nào cô cũng sẽ làm, mà người kia hẳn cũng suy nghĩ như vậy. Đối phương lại có quyền thế, nếu bà ấy thật sự muốn làm gì, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Thẳn thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, Tần Tấn nhìn thê tử: "Nếu không thì chúng ta rời khỏi nơi này đi, bắt đầu lại từ đầu." Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Ân Huệ.

Rời đi? Ân Huệ theo bản năng nhìn xung quanh. Căn phòng vốn cũng không lớn, nay thêm một cái giường nhỏ nên có vẻ hơi chật chội, một bên treo tã khiến không gian có chút lộn xộn. Nhưng đây là nhà của hai người nha, nơi mà tất cả đều do nàng và người yêu vất vả từng giờ xây dựng, chẳng lẽ liền phải bỏ lại sao? Không phải nàng không hiểu rõ tâm tư Tần Tấn, chỉ là ba năm làm lụng cực khổ, không phải nói từ bỏ liền có thể từ bỏ.

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, không cam tâm, Ân Huệ hi vọng tìm đến con đường thứ ba, dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng sáng lên. "Tấn, người còn nhớ sư phụ nói qua, trên đời này, người giống như chúng ta không chỉ có mình chúng ta không?"

Tần Tấn không rõ cho lắm, mãi một hồi mới nhớ lại lời sư phụ trên bàn ăn. "Ý em là, người sư phụ chỉ có thể là họ?"

Nhớ man mán sư phụ có đề cập qua ông có chút giao tình với nhà họ Thịnh, bây giờ nghĩ lại, lấy nhãn lực của sư phụ, hôm đó hẳn là ông đề cập đến họ. Chậm nửa nhịp, đầu óc Tần Tấn kém nhanh nhạy xa thê tử, người này không hiểu được ý tứ trong lời nói của Ân Huệ, ngây ngốc gật đầu.

Trong lòng suy đoán được chứng cứ, Ân Huệ lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có chủ ý liền vui vẻ cầm một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Tần Tấn. "Người yên tâm đi, chúng ta không cần đi đâu cả."

"Không cần?" Tần Tấn không có tâm trạng ăn, dùng tay nhận lấy điểm tâm, khó hiểu nhìn cô gái nhỏ nhà mình.

Gật đầu khẳng định, Ân Huệ nói: "Với tính tình của sư phụ thì người mà ngài ấy nguyện ý kết giao nhất định có chỗ hơn người. Nếu người kia có hoài nghi, nhất định sẽ điều tra nội tình của chúng ta, đến lúc đó, dù ít hay nhiều cũng sẽ để lại cho sư phụ chút mặt mũi. Huống chi chúng ta vốn vô tâm tiết lộ sự tình của bà ấy, nếu chúng ta đột nhiên rời đi, ngược lại sẽ khiến người kia nghi kỵ. Chẳng bằng chúng ta tiếp tục vững lòng, sinh hoạt bình thường."

Nghe Ân Huệ nói như vậy, Tần Tấn cũng cảm thấy hoàn toàn có lý. Nếu cô thật sự bỏ đi, không chừng giống như thê tử nói biến khéo thành vụng, dẫn dến tai hoạ. Cái kết trong lòng bị cô tuỳ tiện hoá giải, cười hắc hắc. "Vẫn là em thông minh." A Tấn lại đem miếng bánh ngọt đưa trở lại miệng của người yêu.

Mỹ nhân không chút khách khí cắn một miếng, thản nhiên tiếp nhận sự tán dương của người yêu.

Trên thực tế, sự lo lắng của Tần Tấn không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Thịnh Nặc ngồi một mình trong thư phòng, xưa nay gương mặt vốn bình thản nay lại có chút âm trầm, bút lông trong tay không ngừng chuyển động.

Nghĩ đến thiếu niên nhìn thấy trước đó, không, phải nói là nữ tử, trong lòng "bà" bất giác đề phòng ngay. Thứ mà bà để ý không phải thân phận mà người kia giấu giếm, mà là trong lúc người nọ thấy "bà", trong mắt lơ đãng để lộ sự kinh ngạc. Chau mày, tiện tay lấy giấy ra, Thịnh Nặc dừng hoạt động của tay lại, chấm mực, viết xuống hai chữ Tần Tấn.

Ngay từ lúc "bà" quyết định cùng Ly nhi bên nhau cả đời, "bà" đã thể tuyệt đối không để thê tử chịu bất kỳ tổn thương nào. Những người biết được thân phận của "bà" có thể đếm được trên đầu ngón tay. Những năm này, "bà" cẩn thận từng ly từng tý, chưa có giờ khắc thư giãn vì sợ có một ngày thân phận của "bà" bị bại lộ.

Vốn chỉ muốn đích thân chọn một người trợ giúp gần tuổi với con gái, chuẩn bị tốt tương lai đã sớm dự định, nhưng "bà" không ngờ gặp phải việc này. Đây là một mối lo không thể khinh thường, "bà" không muốn người nhà mà mình toàn tâm bảo vệ xảy ra ngoài ý muốn. Nghĩ đến đây, đáy mắt Thịnh Nặc toả ra mấy phần ý lạnh.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đứa trẻ kia nhìn qua cũng không phải là hạng người gian trá, quản sự Trần cực kỳ tán thưởng người này, lại nghe nói trong nhà còn có một thê tử.

Là giống mình sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Thịnh Nặc lộ ra vẻ khó xử.

"Người đang suy nghĩ gì vậy?" Dục Lưu Ly đến bên người Thịnh Nặc, người này rất ít không phát hiện bà đến bên cạnh.

Thu lại u ám trong mắt, Thịnh Nặc ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng: "Không có gì, Dục nhi thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?"

Nhắc đến con gái đầu óc chậm chạp, Dục Lưu Ly nhịn không được cười một tiếng. "Đứa bé này chỉ sợ bị quỷ nha đầu Lâm nhi ép đến hư hoả dâng lên, lúc này mới đau răng."

Thịnh Nặc bất đắc dĩ lắc đầu. "Đứa nhỏ ngốc này, tại sao lại không nghĩ thông chứ."

"Nó có bao nhiêu cứng đầu, người không phải không biết sao? Người đã quên từ sau khi con gặp chuyện kia, rốt cục không động vào bàn cờ nữa. Thà nhìn trộm kỳ phổ chứ chưa chơi cờ lại lần nào." Dục Lưu Ly nói đến đây cũng cảm thấy tiếc hận. Nguyên bản còn trông cậy đứa nhỏ này tương lai sẽ chơi với bà.

"Không phải còn có ta chơi với nàng sao?" Thịnh Nặc cười dỗ bà.

"Người nha, nhiều năm như vậy còn thua thiếp chưa đủ sao?" Dục Lưu Ly trêu ghẹo.

"Cả đời đều chưa đủ." Thịnh Nặc cười ha ha kéo thê tử lại.

"Tuổi đã cao còn không đứng đắn." Dục Lưu Ly tuỳ ý "bà" lôi kéo, nghiêng mắt nhìn thấy tờ giấy trên bàn, trong lòng hiếu kỳ. "Tần Tấn? Là ai?"

Thịnh Nặc không tự chủ thu lại nụ cười, kể sơ lại sự việc cho bà nghe.

"Người sợ người kia nói ra?" Dục Lưu Ly nhìn người yêu. "Người có tính toán gì sao?"

Thịnh Nặc không nói, để tay lên cạnh bàn, ngón cái chuyển động liên hồi.

"Nặc." Dục Lưu Ly kéo tay "bà", trong mắt lộ ra từng tia lo lắng. Làm phu thê nhiều năm, bà rất hiểu động tác này của Thịnh Nặc. Thịnh Nặc ngẩng đầu, suy nghĩ vừa nổi lên trong đầu ngay lặp tức biến mất khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của thê tử.

"Bà" vỗ vỗ tay thê tử. "Nàng yên tâm đi, ta có chừng mực."

Dục Lưu Ly biết "bà" đã bỏ đi suy nghĩ, thở dài một hơi. "Tâm phòng người không thể không có, nếu người không yên lòng, chi bằng phái người đi điều tra là được."

Thịnh Nặc nhẹ nhàng gật đầu, nhưng sự lo lắng trong lòng không thể tản đi được.

Bữa nay lo coi Diên Hy công lược nên bỏ quên A Tấn, xin lỗi mọi người nhiều nha T.T

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio