Tận Thế Ca

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một con tang thi hung hăng cắn lên bả vai Chu Lâm, hắn đau đớn hô một tiếng, thân thể theo quán tính ngã xuống, chờ hắn từ dưới đất bò dậy liền phát hiện Tiêu Diệu đã chạy không thấy bóng dáng.

Sáng sớm, ngày tháng năm .

Trên đường cao tốc hướng đến tỉnh H, một chiếc xe việt dã màu xám bạc đang hăng hái chạy, lái xe là một nữ hài khoảng mười bảy mười tám tuổi, giờ phút này nàng một tay nắm chặt bánh lái, tay kia thì lôi kéo một đầu băng vải, băng bó miệng vết thương trên cánh tay phải, nàng đem một đầu băng vải cắn vào miệng, tay trái lại thuần thục quấn một vòng.

Đây đã là lần thứ ba Tiêu Diệu phải băng bó vết thương trong vòng hai ngày nay, ngoài cánh tay phải, đùi phải cùng vai trái của nàng cũng đều có những vết cắn, vết cào khác nhau, tuy rằng vết thương trên người rất nhiều, nhưng biểu cảm của nàng lại có vẻ thật nhẹ nhàng.

Trên đường phía trước lại xuất hiện ba chiếc ô tô đâm vào nhau, Tiêu Diệu thuần thục chuyển động tay lái, ô tô cấp tốc theo một nửa mặt đường còn lại chạy qua, một con tang thi cơ thể không được đầy đủ, bị lửa thiêu cháy xém lung lay di động từ phía xa, Tiêu Diệu giẫm mạnh chân ga trực tiếp tông nó bay ra ngoài.

Ở trong căn cứ ngây người hơn hai năm, Tiêu Diệu chỉ học được ba kỹ năng: lái xe, sửa xe cùng bắn súng; trong đó học tốt nhất chính là lái xe, bởi vì dị năng của nàng thuộc hệ phụ trợ, không có sức chiến đấu, cấp bậc kháng thể lại cao, cho nên lúc căn cứ hành động đều là nàng lái xe, dần dà cũng khiến cho nàng luyện ra một kỹ thuật lái xe đỉnh cấp.

Phong cảnh hai bên đường cấp tốc vụt qua, Tiêu Diệu sau khi đem cánh tay băng bó kỹ lưỡng lại đẩy nhanh tốc độ xe, nguyên bản nàng cũng không cần sốt ruột chạy đi như thế, nhưng cuộc gọi nhận được hai ngày trước khiến nàng hốt hoảng, hận không thể lập tức về đến nhà.

Giữa trưa hôm kia, nàng từ trong căn tin trường học chạy ra, vốn tưởng rằng có thể thật nhẹ nhàng tìm được một chiếc ô tô, không nghĩ tới trong bãi đỗ xe phụ cận, tang thi thật sự nhiều lắm, nàng thật vất vả mới tìm được một chiếc xe có thể chạy, lại thiếu chút nữa bị nhốt chết ở trong xe, khi đó nàng sợ bị thương, không dám chiến đấu với bầy tang thi, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ xe chạy trốn, nhưng đến chạng vạng, nàng bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của phụ thân - Tiêu Cảnh Dương. Trong điện thoại Tiêu Cảnh Dương nói với nàng tuyến xe khách cùng xe lửa về nhà đều bị đình chỉ hoạt động, hắn định lái xe đến thành phố H đón nàng, dọa Tiêu Diệu hoảng sợ đến muốn nổ mạch máu, nàng không nghĩ tới nàng ngàn vạn lần dặn cha mẹ phải ở nhà tị nạn, bọn họ lại toàn đem trở thành gió thổi bên tai...

Tiêu Diệu lúc đó bất đắc dĩ lại có chút sốt ruột nói với Tiêu Cảnh Dương nàng rất nhanh sẽ về đến nhà, muốn bọn họ cần phải ở nhà chờ.

Lo lắng đến năng lực nhận thức của cha mẹ, nàng lại uyển chuyển bịa ra hàng loạt lý do, nàng nói nàng biết được một chút tin tức, hi vọng cha mẹ tin tưởng nàng, nghe theo nàng an bày.

Tuy rằng trong điện thoại Tiêu Cảnh Dương đã đáp ứng ở nhà chờ nàng, nhưng Tiêu Diệu vẫn cảm thấy lo lắng, vì có thể mau chóng trở về nhà, nàng liều lĩnh liều mạng, rốt cục rạng sáng hôm nay có thể từ trong trường học vọt ra.

Từ thành phố H đến nhà của nàng, lái xe đi bằng đường cao tốc nguyên bản chỉ cần năm ngày, nhưng hiện tại trên đường cao tốc thường xuyên xuất hiện xác ô tô sau tai nạn xe cộ, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện tình huống kẹt xe do tai nạn liên hoàn, tính thời gian kẹt xe, phải đi đường vòng, còn có thể bị tang thi vây quanh, lại cộng thêm thời gian nàng phải vòng sang thành phố S đón Tiêu Dương, Tiêu Diệu tin tưởng nàng có thể về nhà nội trong ba mươi ngày.

Ô tô đang nhanh chóng chạy, di động bỗng nhiên lại run lên.

Tiêu Diệu ấn xuống nút nghe, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút mệt mỏi của Tiêu Dương: "Tiểu Diệu, em đến đâu rồi?"

"Sau một tiếng nữa em sẽ đến tỉnh H." Tiêu Diệu vừa nói chuyện vừa xem bảng chỉ dẫn ven đường.

"Chị có chút việc muốn cùng em thương lượng."

"Ừm?" Tiêu Dương giọng điệu nghe qua thật nghiêm túc, Tiêu Diệu cho xe chạy chậm lại. "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là chị nghe được tin tức về khu khai phá phía Tây?"

Tiêu Dương ở đầu kia điện thoại đáp: "Đúng vậy, vừa rồi chị gọi cho Trịnh Lỗi, hắn nói tình huống của khu khai phá phía Tây bên kia là thật, thành phố L đúng là một con tang thi cũng không có, bất quá tin tức không biết truyền đi như thế nào, rất nhiều người cũng đều lái xe chạy đến đó... Tiểu Diệu, vừa rồi Trịnh Lỗi hỏi chị có muốn đi cùng hắn hay không, cha mẹ an bày hắn gia nhập đoàn xe quân đội, chạng vạng hôm nay sẽ tiến về phía Tây, hắn nói có thể giúp chị lấy một danh ngạch tị nạn."

Tiêu Diệu không chút do dự nói: "Chị đi cùng hắn đi, cơ hội khó có được, em về đón cha mẹ rồi cũng sẽ đi đến phía Tây."

"Còn có một việc..." Tiêu Dương trong điện thoại có chút chần chờ nói: "Trịnh Lỗi nói với chị em họ của hắn cùng bằng hữu đến khu trượt tuyết của tỉnh H chơi, hiện tại hình như đang bị nhốt ở trong núi , Trịnh Lỗi biết em sẽ đi ngang tỉnh H, hắn nhờ chị nói với em, nếu tiện đường, em có thể vòng sang đón em họ của hắn không?"

"Không được! Em đang vội!" Tiêu Diệu trảm đinh chặt thiết từ chối, nói.

"Vậy được! Chị sẽ nói với hắn!" Tiêu Dương nhẹ giọng nói: "Em lái xe cẩn thận, chú ý an toàn!"

"Vâng!" Tiêu Diệu cúp điện thoại, lại lập tức gọi cho cha mẹ.

Điện thoại vừa cúp, tiếng chuông di động của Tiêu Diệu lại vang lên, một số điện thoại lạ hiện trên màn hình, Tiêu Diệu do dự một chút, vẫn là ấn nút nghe, bên tai liền nghe thấy một giọng nam hùng hậu, nói: "Tiêu Diệu, anh là Trịnh Lỗi."

"Em không thời gian đi đón em họ của anh." Tiêu Diệu trực tiếp đánh gãy lời nói của đối phương.

"Anh biết, Tiêu Dương đã nói với anh, nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với em, hi vọng em có thể thay đổi chủ ý..."

Tiêu Diệu nhăn mày, Trịnh Lỗi là mối tình đầu của Tiêu Dương, ba năm trước lúc nàng đi thành phố S đã từng gặp qua hắn, khi đó Trịnh Lỗi cho nàng cảm giác chính là kiêu ngạo không ai bì nổi, ấn tượng của Tiêu Diệu đối với hắn cũng không tốt, sau này thông qua tài ăn nói của Tiêu Dương mới biết được ông của Trịnh Lỗi là cán bộ cao cấp trong quân khu ở thủ đô.

Vương tướng quân chính là cao tầng quân khu phương bắc, cho nên hắn mớicó thể sau khi phóng xạ phát sinh, cấp tốc tụ tập vũ lực, chỉnh hợp thế lực khắp nơi kiến tạo căn cứ lớn nhất phía Bắc. Tiêu Diệu so với ai đều minh bạch lực lượng quân khu cùng bộ đội ở mạt thế có bao nhiêu trọng yếu, nàng dịu lại tính tình, nói với Trịnh Lỗi: "Anh muốn nói gì với em?"

"Anh biết nhà của em cũng bị nhiễm phóng xạ, hiện tại trị an nơi đó phi thường không tốt, chú của anh lại vừa vặn làm lãnh đạo quân khu ở tỉnh nhà em, bây giờ bên ngoài rất loạn, nếu em đồng ý, chú của anh có thể phái xe gọi người đến đón cha mẹ cùng thân thích của em trực tiếp đến quân khu tạm thời tránh nạn..."

Ánh mắt Tiêu Diệu lập tức sáng lên, Trịnh Lỗi tiếp tục nói: "Hiện tại cáp treo xuống núi đã ngừng vận chuyển, em họ anh bị nhốt ở giữa đường... Vốn chúng ta đã liên lạc với đội cứu hộ, nhưng từ chỗ bọn họ đến đó thật sự quá xa, anh sợ em họ không chờ được, vừa may có em đi ngang, liền thuận tiện đến đón em họ anh, chỉ là lái xe dọc theo đường nhỏ lên núi, không có gì nguy hiểm, cũng sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của em."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio