Hai con tang thi khuyển rất nhanh bị đập nát đầu dưới sự phối hợp của hai người.
Trịnh Khôn lại hô to nhằm về phía khu vực dày đặc tang thi.
"Trịnh Khôn! Đừng đánh nữa! Chạy về phía ít tang thi! Nắm chặt thời gian tiến lên!" Tiêu Diệu gọi Trịnh Khôn, nhà nàng chỉ còn cách hơn mười dặm, cha mẹ đang ở đó chờ nàng, đã hơn ba năm, nàng rất khẩn cấp, một giây cũng không muốn trì hoãn.
"Rống... Rống..." Tang thi bên ngoài tảng đá màu đỏ điên cuồng hét lên đuổi theo ba người, số lượng từ mấy trăm con tụ tập đến hơn một ngàn con, đây là một thành phố lớn có gần sáu mươi vạn nhân khẩu, mỗi góc ngã tư đường tùy thời đều có thể lao ra mấy chục con tang thi, chúng nó vây truy chặn đường ba khối đồ ăn vui vẻ tươi mới, dường như muốn đuổi các nàng tới tận chân trời góc biển, đem các nàng đuổi tới tình trạng kiệt sức.
Thể năng của Tiêu Dương nhanh chóng tiến đến cực hạn, nàng vừa chạy vừa thở dốc, bước chân dần dần thả chậm.
"Ngay ở phía trước rồi, chị kiên trì thêm một chút!" Tiêu Diệu lôi kéo cánh tay Tiêu Dương, tuy rằng đã thật lâu không có về nhà, nhưng nàng đối với hoàn cảnh gần nhà quen thuộc đến tận xương tủy, ở phía trước xuất hiện vài căn chung cư màu xanh, Tiêu Diệu tâm tình cũng càng ngày càng kích động, Tiêu Dương bỗng nhiên chỉ xuống mặt đất kêu: "Hình như có chút không thích hợp, thi thể tang thi nơi này càng ngày càng nhiều."
Trên mặt đất đích xác nằm rải rác rất nhiều thi thể, nhưng càng dễ thấy hơn so với đống thi thể ngã xuống này là tang thi đang đứng thẳng, chung quanh tiểu khu nhà Tiêu Diệu tụ tập ít nhất năm trăm con tang thi, đáy lòng Tiêu Diệu chớp động bất an, nàng cấp tốc chạy đến cửa chung cư, nhìn thấy trước cửa loạn thất bát tao chồng chất rất nhiều bàn ghế cùng đồ điện, thoạt nhìn là bị người cố ý ném ở trong này làm chướng ngại vật ngăn trở tang thi đi tới.
"Rống rống..." Tang thi phía trước dãy chung cư xông về phía Tiêu Diệu, Tiêu Diệu đoạt lấy súng tự động trong tay Tiêu Dương điên cuồng bắn phá những con tang thi trước mắt, đát đát đát đát đát... Trong tiếng súng, tang thi một con tiếp một con ngã xuống.
"Ngao... Ngao..." Lại một trận tiếng thét của tang thi cao cấp ở cách đó không xa vang lên.
"Diệu, xem bên kia!"
Tiêu Diệu quay đầu, nhìn thấy bên cạnh tầng mười hai cao nhất khu chung cư chớp lên một bóng dáng hẹp dài, nó đang dùng móng vuốt bám vào vòi nước bên cạnh mau lẹ bò xuống.
"Là tang thi cao cấp, nơi đó nhất định cũng có tảng đá màu đỏ!" Trịnh Khôn nói.
Tiêu Diệu có chút tuyệt vọng, tình huống trong nhà hoàn toàn thoát ra ngoài dự kiến của nàng, thi đàn, tảng đá màu đỏ, còn có thi thể tang thi đầy đất... Nơi này có lẽ đã từng phát sinh huyết chiến, có lẽ cha mẹ đã mất...
Tiêu Diệu không dám tưởng tượng tiếp, nàng hô to: "Giết sạch chúng nó, giết sạch chúng nó!"
Trịnh Khôn giơ gậy sắt điên cuồng hét lên vọt vào trong thi đàn, con tang thi cao cấp tầng mười hai kia cũng vọt tới, lại là tang thi cấp hai, Tiêu Diệu thấp thỏm nôn nóng giơ súng nhắm vào nó, bỗng nhiên nàng táo bạo ném súng đi, cầm theo dao tiến về phía tang thi.
"A! ! ! Rống! ! ! !" Tiếng hô của người cùng tang thi đan vào nhau, lại một hồi huyết chiến được trình diễn tại trung tâmtiểu khu.
Thi thể trên đất càng ngày càng nhiều, Tiêu Diệu chân đạp lên máu tươi cùng thi thể, dao trong tay không ngừng chém xuống đầu tang thi cấp hai.
Một cánh tay của tang thi cấp hai bị chém đứt, Tiêu Diệu bỗng nhiên nhảy lên cao, đem dao hung hăng chém xuống ót của tang thi, tang thi cấp hai xụi lơ trên mặt đất, nửa gương mặt ùng ục chảy ra niêm dịch đỏ đen cùng óc màu trắng.
Giết sạch tang thi phụ cận, bên ngoài tiểu khu lại có tang thi mới vọt vào.
"Mau vào trong." Tiêu Dương kêu, Trịnh Khôn đi đầu chạy vào khu chung cư, tình huống bên trong càng tệ hơn so với tưởng tượng, trên cầu thang bồi hồi hơn mười con tang thi, trên đất cũng có thi thể tang thi, càng lên cao thi thể càng ít, khi chạy đến tầng năm, Tiêu Diệu nhìn thấy cửa nhà mình rộng mở, trong phòng khách trống trơn đãng đãng cái gì cũng không có, nàng vọt vào cửa, trái tim kinh hoàng: "Cha! Mẹ!"
Không có người đáp lại, trên mặt loạn thất bát tao bày đầy bát đũa cùng túi rác, phòng khách không có người, phòng ngủ lớn không có người, phòng ngủ nhỏ không có người, phòng bếp không có người, toilet không có người, Tiêu Diệu giống như rối gỗ cấp tốc chạy khắp mọi nơi trong nhà.
"Cha! Mẹ!" Nàng vừa chạy vừa hô to.
"Diệu! Mau tới!" Tiếng la của Tiêu Dương vang lên ở bên ngoài, Tiêu Diệu chạy ra cửa thang lầu, nàng nhìn đến Tiêu Dương đứng ở cầu thang giữa tầng năm và tầng sáu, dưới chân nàng nằm hai cổ thi thể, một khối là thi thể nhân loại bị đánh vỡ đầu, độ ẩm tại thành phố K cao hơn rất nhiều so với phương bắc, khối thi thể này đã thối rữa bốc mùi, ruồi cùng giòi bọ không ngừng bò ra từ trong thịt, bất quá thịt trên người khối thi thể này cũng chỉ còn lại có một nửa, một nửa kia đã bị con tang thi nằm bên cạnh ăn, con tang thi kia vừa rồi cũng đã bị Tiêu Dương đánh chết.
"Diệu, chúng ta đi... tránh... nạn..." Tiêu Dương gian nan đọc từng chữ viết trên vách tường, Tiêu Diệu đi qua, nhìn thấy trên vách tường viết ngoáy vài chữ to màu đen đỏ: "Diệu chúng ta đi tị nạn..." Chữ còn chưa viết xong, tựa hồ là viết trong tình trạng vội vàng khẩn cấp.
Đây là lưu lại tin tức cho Tiêu Diệu.
"Đây hình như là dùng máu viết ..." Tiêu Diệu vuốt vài chữ kia, sắc mặt tái nhợt, chữ viết trên tường tuy rằng viết ngoáy, nhưng rất giống chữ của cha.
"Hẳn là máu của người nằm trên đất kia, cô chú nhất định là bị tang thi bên ngoài này tập kích, cho nên trong khi chạy trốn liền vội vàng lưu lại những chữ này, bọn họ nhất định còn sống, đừng lo lắng." Tiêu Dương phát hiện thân thể Tiêu Diệu đang run, nàng sờ sờ đầu Tiêu Diệu: "Chúng ta ở trong đây cẩn thận tìm xem, nhìn xem có manh mối gì khác hay không, có lẽ chú còn để lại tin tức khác."
Vì thế, Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương, Trịnh Khôn tìm tòi từng phòng một trong chung cư, trong chung cư tổng cộng có hai mươi mốt hộ gia đình, đại đa số cửa nhà đều rộng mở, Tiêu Diệu phát hiện bên trong đều không có đồ ăn, nhưng đều dự trữ nước, ở phòng khách nhà nàng, nàng phát hiện bộ đồ ăn dành cho mười mấy người sử dụng, đồng thời phòng bếp cùng trong toilet còn có đại lượng nước dự trữ, trên sàn phòng khách và phòng ngủ đều trải thảm lông cùng chăn bông, trong phòng ngủ của nàng chứa thật nhiều đồ dùng trẻ em, thậm chí còn có vài món đồ chơi con nít, trong phòng tản ra mùi vị tanh tưởi của cứt đái trẻ nhỏ.
"Cô chú hình như đã cùng rất nhiều người sinh hoạt tại nơi này, chị xem nơi này ít nhất có dấu vết cuộc sống của hai mươi người, còn có nhà cách vách kia, trên đất cũng trải thảm, chị ở nhà đó tìm được mấy túi gạo, còn có nước dự trữ cùng đồ ăn vặt, còn có chút đồ dùng trẻ em, hẳn là bọn họ tìm được sau này." Tiêu Dương nói.
Tiêu Diệu bỗng nhiên đá mạnh một cước ở trên bàn: "Nơi này có vết máu, nhất định là có người bị thương, lần trước em gọi điện thoại hết thảy còn rất tốt, chỉ có thể là trong vòng mười ngày nay, mới mười ngày mà người đã không thấy tăm hơi! Em đã nhắc với họ không cần lộn xộn, em nhắc họ khóa chặt cửa chờ ở nhà, bọn họ vì sao không nghe! Vì sao lại để cho hai mươi mấy người ở trong này! Còn có trẻ con! Trẻ con thích khóc náo tại thời điểm này dễ dẫn dụ tang thi nhất!"
"Có lẽ là có người đến tìm nơi nương tựa, cho nên chú liền cho bọn họ vào cùng trốn, sau này tảng đá màu đỏ rơi xuống phụ cận hấp dẫn rất nhiều tang thi, cho nên cô chú không có biện pháp mới lựa chọn đào tẩu."
"Bọn họ căn bản là không có trốn tránh, nếu trốn tránh bên ngoài căn bản sẽ không có nhiều thi thể như vậy, cửa chung cư cũng sẽ không thể chất đống nhiều thứ được, em lần trước gọi điện thoại đã cảm thấy không thích hợp, cha trước kia nhất định đã xuất môn, cha nhất định đi ra ngoài cứu người khác trở về, cho nên mới dẫn tang thi đến đây, bằng không nhà chúng ta ở tầng cao như vậy, cho dù bên ngoài có tang thi chúng nó cũng không tìm thấy nơi này, nhất định là người ở đây rất nhiều rất loạn, khiến cho tang thi vây công, cho nên bọn họ mới không thể không chạy! Nhưng bọn họ chạy đi đâu! Có thể chạy đi đâu được!" Tiêu Diệu càng nói càng không khống chế được, nàng trông ngóng hơn ba năm, đã chết đi lại sống lại, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng được như ý nguyện, rốt cục có thể đoàn tụ cùng cha mẹ, không nghĩ tới nàng phong trần mệt mỏi gấp rút trở về nhìn thấy lại là cảnh tượng này.
Huyết thư trên tường kia làm cho người ta hoảng hốt, nó không nói lên chính xác thời điểm lưu lại, có lẽ là một tuần, có lẽ là năm ngày, nàng không biết cha mẹ nói tị nạn là chạy tới nơi nào, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đi ra ngoài tùy thời đều có khả năng sẽ chết, bọn họ có khả năng sẽ chết ở một góc thành phố nào đó, bị tang thi cắn hoàn toàn thay đổi, ngay cả con gái ruột của họ cũng không nhận ra được.
"Bọn họ vì sao lại không thể chờ em thêm vài ngày!" Tiêu Diệu mạnh mẽ giơ tay lên nện xuống một cái bát cơm trên bàn trước mặt, nàng dùng chân đá bay thảm lông cùng chăn bông xung quanh, trong phòng không có dấu vết chiến đấu cùng tang thi, thuyết minh tang thi không có đi vào trong phòng, thuyết minh phòng ở này thật an toàn, chỉ cần bọn họ khóa cửa lại chờ thêm vài ngày, một nhà liền đoàn tụ, nhưng bọn họ lại cố tình đi tị nạn, bên ngoài loạn như vậy, có lẽ trốn đi lần này liền vĩnh viễn không gặp được nhau!
Tiêu Dương ôm lấy bả vai Tiêu Diệu, ngăn cản hành động của nàng: "Diệu, đừng như vậy, bình tĩnh một chút, có lẽ trong nhà phát sinh chuyện chúng ta không biết, có lẽ bọn họ bây giờ vẫn còn an toàn, em bình tĩnh một chút, em như vậy không giải quyết được vấn đề."
Tiêu Diệu cảm thấy hi vọng của bản thân đều bị đoạn tuyệt, nàng không bình tĩnh được, Trịnh Khôn bỗng nhiên ở bên cạnh nói: "Nơi này cách đại quân khu không xa, có lẽ bọn họ chạy đến chỗ tránh nạn quân khu, chữ trên tường kia có thể là trong lúc vội vàng không viết xong, bọn họ muốn biểu đạt là, bọn họ đến chỗ tránh nạn, để ngươi sau khi trở về đến đó tìm bọn họ, vừa vặn ta cũng đi quân khu, chúng ta đi cùng nhau."
Tiêu Diệu hít sâu mấy hơi thở, trên mặt cũng không có biểu cảm: "Bên ngoài có mấy trăm con tang thi, lại đi xa hơn ước chừng cũng có hơn mười vạn con, chúng ta ba dị năng giả cao cấp có súng mới miễn cưỡng xông tới được, ngươi cảm thấy tỉ lệ cha mẹ ta mang theo hai mươi mấy người an toàn chạy tới chỗ tránh nạn có bao lớn?"
Trịnh Khôn không nói chuyện, Tiêu Diệu ngồi trên sofa, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm ngăn tủ phía trước, ở đó bày ba khung ảnh lớn, bên trong là ảnh chụp chung của một nhà nàng, nàng nhìn ảnh chụp một lát, bỗng nhiên đứng lên đem ảnh chụp trong phòng đều thu hết vào ba lô: "Chúng ta trước tiên ở phụ cận tìm xem, nhìn xem có thể tìm được lộ tuyến chạy trốn của bọn họ hay không, nếu phụ cận không có người, chúng ta lại đến chỗ tránh nạn quân khu."
Tiêu Dương gật đầu.
Ba người đơn giản nghỉ ngơi nửa giờ, ăn chút gì, sau khi bình ổn tâm tình lại bắt đầu lữ trình mới, đi đến trên đường bên ngoài tiểu khu mấy trăm thước, Tiêu Dương bỗng nhiên ngồi xổm xuống kiểm tra hai khối thi thể tang thi nằm trên đất: "Đây là bị đạn bắn chết ..."
"Mấy con này cũng vậy." Trịnh Khôn nói.